- Tôi biết Hạ Kiếm Đường có một mật thất dưới đất ở hội sở Cẩm Tú này, ở đó có một cái rương đựng USB, mỗi cái USB là một chứng cứ phạm tội của rất nhiều quan viên thành phố Cổ Lan.
An Lộ chính là nói ra những lời này, khiến cho Tô Mộc khiếp sợ.
- Nhạc Thiên, kêu Hạ Kiếm Đường câm miệng cho tôi, Trịnh Mục, trông chừng căn phòng, không có phân phó của tôi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép xông vào. Cô đi theo tôi!
Tô Mộc nói xong liền trực tiếp kéo An Lộ sang phòng bên cạnh, đóng cánh cửa lại.
Động tác đột nhiên của Tô Mộc khiến cho mấy người ở đây đều cảm thấy giật mình, không có người nào nghe được An Lộ ghé vào bên tai Tô Mộc nói ra lời gì, cho nên nhìn động tác hiện tại của Tô Mộc, thật sự có chút không giải thích được.
- Tôi nói Tô ca có phải quá gấp gáp hay không? Lúc này còn suy nghĩ chuyện gì, khụ khụ, thật là đại nam nhân!
Hoàng Duy Nhân ho khan một tiếng, sờ cái đầu, có chút men say cười lớn nói.
- Câm miệng đi, Tô ca cho dù nghĩ thật, cũng sẽ không bao giờ đụng đến loại nữ nhân xấu xí này.
Lê Vân Triều nhướng mày nói.
- Nói cũng đúng, nữ nhân này đích xác có chút già rồi.
Hoàng Duy Nhân nói lầm bầm.
Nghe thấy đoạn hội thoại của hai người, không khí vốn trầm trọng bên trong căn phòng thoáng cái bị hòa tan không ít, Trịnh Mục cười khổ lắc đầu, mấy tên này thật sự là dở hơi, những lời như vậy cũng có thể nói ra. Nhưng Tô Mộc rốt cuộc nghe được cái gì. Làm sao lại khẩn trương như vậy? Lẽ nào An Lộ có thể nói ra cái gì sao? Nếu thật sự như vậy, tối nay có thể xem như không đánh bậy đánh bạ rồi.
- Mọi người nghe Tô Mộc nói rồi chứ? Mau động thủ, dẹp đống hỗn trướng này qua một bên đi. Chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, tôi không tin đám người phía ngoài còn chưa biết, đợi xem náo nhiệt.
Trịnh Mục nói.
- Tốt, cứ tới đi!
Đám người Lê Vân Triều hoàn toàn không có vẻ sợ hãi. Trong mắt toát ra ánh mắt hưng phấn.
Nói thật hiện tại kinh hãi nhất vẫn là Diệp Mộng Á, giống như An Lộ nói vậy, nàng cũng không phải ngày đầu tiên tiến vào vòng tròn này, cũng lăn lộn trong giới mấy năm rồi, biết rõ nữ nhân gương mặt xinh đẹp, thân hình gợi cảm giống như mình, con đường tương lai nên đi như thế nào. Nàng đã tiến vào vòng tròn này, chẳng lẽ còn có thể lui ra ngoài sao?
Nếu thật sự lui ra ngoài. Cuộc sống như thế nàng có thể tiếp nhận không?
Mặc dù An Lộ rất vô sỉ, nhưng nàng nói cũng không sai, nữ nhân giống như Diệp Mộng Á, sớm muộn sẽ bị người ta đưa lên giường. Nếu đã như vậy, chạy trốn không xong, tại sao mình không thể nắm chắc lấy? Dù sao lựa chọn một người có hậu đài vẫn thoải mái hơn bị cưỡng ép lên giường. Giống như tối nay, nếu như không phải Lý Nhạc Thiên đột nhiên xuất thế, chỉ sợ mình cũng đã bị tên cầm thú Hạ Kiếm Đường vấy bẩn rồi....
Nghĩ đến nếu chuyện này quả thật phát sinh, nghĩ đến Hạ Kiếm Đường có thể quay phim uy hiếp, Diệp Mộng Á thật sự cảm thấy sống không bằng chết. Nhiều năm kiên trì như vậy, thoáng cái suýt sụp đổ. Nàng không nghĩ mình có thể tiếp tục sống tiếp, nàng là một phụ nữ, cũng muốn được yêu. Mà Lý Nhạc Thiên không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, Lý Nhạc Thiên muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân gia có thân gia, muốn thực lực có thực lực, đi theo người như vậy, tiền đồ nhất định là sáng sủa.
Dưới kích thích của sự kiện này, Diệp Mộng Á chỉ nghĩ đến làm thế nào mau sớm trở thành nữ nhân của Lý Nhạc Thiên, về phần sau đó có thể chiếm trọn trái tim Lý Nhạc Thiên hay không, về phần gả vào nhà giàu có, Diệp Mộng Á căn bản không nghĩ tới, bởi vì cho dù suy nghĩ cũng không thực tế. Với thân thế của Lý Nhạc Thiên nhất định không thể nào cưới nàng. Nhưng những chuyện đó không sao cả, chỉ cần có thể dựa vào Lý Nhạc Thiên, chính là lựa chọn tốt nhất của nàng.
- Lý tổng, anh nghỉ ngơi đi, đám cặn bã này không đáng để anh tức giận, để tôi thu thập hắn!
Khi trong lòng càng thêm kiên định ý nghĩ này, Diệp Mộng Á liền không chần chờ, đứng lên nắm cổ tay Lý Nhạc Thiên, sau đó không chút do dự, trực tiếp hung hăng đá chân đạp lên người Hạ Kiếm Đường. Cước thứ nhất đạp ra ngoài còn có chút khủng hoảng, nhưng cước thứ hai không còn sợ. Nghĩ đến vừa rồi chính là người này một cước đá bay cửa phòng vệ sinh, chính là người này muốn làm vấy bẩn mình, lửa giận trong lòng Diệp Mộng Á cũng bắt đầu hừng hực bốc cháy, mỗi một cước đá ra, đều làm cho Hạ Kiếm Đường phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Đám người Trịnh Mục nhìn Diệp Mộng Á nổi đóa, đưa mắt nhìn nhau, cũng không khỏi chắc lưỡi.
Wow, giày cao gót cao như vậy, hung hăng đạp xuống, nói không đau, tuyệt đối là giả dối. Khoa trương hơn chính là, mấy người bọn hắn nhìn thấy Diệp Mộng Á hung hăng đạp xuống, tiếng thét thấu tận tim gan của Hạ Kiếm Đường, khiến cho bọn họ bất chợt cảm động, da đầu tê dại, trong ánh mắt nhìn Hạ Kiếm Đường có thêm một loại đồng tình.
Đáng đời tên khốn xui xẻo!
Trong gian phòng bên cạnh.
Tô Mộc gắt gao nhìn An Lộ, không dám có ý tứ buông lỏng, thật sự bởi vì lời nói của An Lộ quá mức nghiêm trọng. Nếu chuyện này là thật, tình huống này thật sự to chuyện này.
- Làm sao cô biết chuyện này? Cô có dám cam đoan những lời cô nói là thật hay không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi chính là biết, bởi vì lúc đó tôi đang bị Hạ Kiếm Đường làm chuyện ấy. Còn nữa, lúc ấy tôi bị đánh thuốc mê, Hạ Kiếm Đường vừa vặn có việc đi ra ngoài, để tôi lại bên trong, hắn không ngờ tôi lại tỉnh dậy sớm như vậy, tôi thông qua màn hình giám sát phát hiện, bên trong có rất nhiều quan viên của thành phố Cổ Lan các anh. Tôi dám cam đoan đây tuyệt đối là thật.
An Lộ vì mạng sống, có thể nói ra bất cứ thứ gì.
Thật sự có chuyện như vậy!
Hạ Kiếm Đường thật đúng là ngoan độc, thông qua phương thức như vậy để uy hiếp những quan viên kia sao? Hội sở Cẩm Tú làm ăn nhộn nhịp như vậy, không ngờ bên trong còn có hoạt động khác. Khó trách không ai dám tùy tiện động tới nơi này, thì ra là vì trong tay Hạ Kiếm Đường có hàng. Chẳng qua Hạ Kiếm Đường cũng không tránh khỏi quá lớn mật, chẳng lẽ không biết làm như vậy có ý nghĩa như thế nào sao?
Một mình quản chế cán bộ cao cấp của đảng, đây là chuyện phạm huý kiêng kị, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói cha hắn chỉ là phó thị trưởng, cho dù là thị trưởng, cũng không có cách nào ngăn trở, hắn cứ chờ chết đi.
Nhưng nếu ở đây có những đồ chơi này, việc cấp bách chính là thu tất cả những thứ này vào trong tay, chỉ cần mình thu vào trong tay, như vậy mới có thể an toàn. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Lộ.
- Bắt đầu từ bây giờ, cô thành thật ở lại đây cho tôi, ngậm chặt miệng, quên đi tất cả những gì cô biết, nếu dám nói lung tung, cô biết tôi có đủ năng lực khiến cô chịu không nổi....
- Đúng, đúng, tôi tuyệt đối không nói lung tung.
An Lộ vội vàng nói.
Sau khi Tô Mộc ra khỏi phòng, để An Lộ lại bên trong, đụng chạm ánh mắt tò mò của những người còn lại, trong lòng không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó biết đám người kia đang suy nghĩ gì, tức giận cười, trực tiếp ngoắt ngoắt tay về phía Đường Quân.
- Quân tử, ở hội sở này có một phòng dưới đất, cậu nghĩ cách tìm kiếm, chìa khóa khẳng định ở trong tay Hạ Kiếm Đường, cậu tìm cách thu vào trong tay, bên trong có nhiều thứ, cậu nhất định phải tịch thu toàn bộ, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Cho dù một mình cậu, cũng không được nhìn. Biết không?
Tô Mộc nghiêm túc nói.
- Tôi hiểu!
Đường Quân ý thức được tình thế có chút nghiêm trọng, nếu không Tô Mộc chắc chắn sẽ không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn, xoay người đi về phía Hạ Kiếm Đường, đá một cước, trong tiếng quát tháo đau đớn của Hạ Kiếm Đường, trực tiếp xách hắn lên.
- Tên khốn kiếp, biết ta là ai không? Lại dám khi dễ trên đầu ta, ngươi chờ đó, khoản nợ này chưa xong đâu.
Ánh mắt Tô Mộc rất độc, hắn nhìn thấy khi Đường Quân xách Hạ Kiếm Đường lên, hai tay đã nhanh như tia chớp tịch thu một chuỗi chìa khóa và một tấm thẻ vào tay, sau khi xoay người ném Hạ Kiếm Đường xuống đất, liền đi ra ngoài cửa.
- Thật là xui xẻo, người dính đầy máu, tôi ra ngoài lau rửa một chút.
Động tác khác thường của Đường Quân rõ ràng lọt vào trong mắt bọn người Lý Nhạc Thiên, người khác không biết Đường Quân, nhưng bọn họ lại rất rõ ràng, động tác vừa rồi của Đường Quân tuyệt đối không phải muốn đánh Hạ Kiếm Đường, động tác của hắn nhất định là có quan hệ tới phân phó của Tô Mộc. Nhưng bọn hắn cũng không để ý, ở một nơi như vậy, cho dù phát sinh chuyện đại sự gì, cũng không liên quan đến bọn họ. Đây là bọn họ hành động chính nghĩa, ai tới nói cũng đứng dưới gót chân.
Không có chuyện còn muốn tới gây chuyện, chuyện này chọc tới đầu mình, bọn họ làm sao lại bỏ qua?
Hiện tại trong đầu Hạ Kiếm Đường đã có chút hỗn loạn, giống như là một đoàn bột nhão, không ý thức được trên người mình thiếu thứ gì. Hắn cũng không nhận ra An Lộ biết bí mật của mình, bởi vì mật thất dưới đất là một bí mật. Ban đầu mình muốn mới mẻ, mới đưa An Lộ tới trước màn hình giám thị làm chuyện kia. Hơn nữa mặc dù làm, cũng đã đánh thuốc mê An Lộ.
Sau đó An Lộ đang còn hôn mê được mang đi, Hạ Kiếm Đường nghĩ đến chính là, tiện nhân An Lộ này có phải sẽ nói chuyện bọn người Đậu Long đang làm việcc trên lầu cho Tô Mộc nói. Nhưng cũng không có đạo lý, phải biết rằng giao dịch giữa Đậu Long và Ichiro Hashimoto đã kết thúc, An Lộ không lý nào biết được.
Nghĩ tới đây, Hạ Kiếm Đường phát hiện mình thật sự sắp phát điên!
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tại sao mình cứ cảm thấy thấp thỏm bất an?
Cạch!
Khi Hạ Kiếm Đường đang ở bên này lo lắng đề phòng, cánh cửa phòng lại bị mạnh mẽ đẩy ra, sau khi một đạo thân ảnh dẫn đầu đi vào, mười mấy người như ong vỡ tổ vọt vào, nhìn chằm chằm đám người Tô Mộc, trên mặt bắt đầu khởi động ánh mắt phẫn nộ.