Cũng như câu hỏi của Quan Ngư, làm thư ký cho hắn giỏi lắm sao?
Trước kia Tô ca là phó trưởng trấn Hắc Sơn huyện Hạnh Đường Thanh Lâm thị, sau thành trưởng trấn, lại lên bí thư trấn ủy. Dưới sự suất lĩnh của anh ấy, trấn Hắc Sơn đã thoát khỏi chiếc mũ nghèo khó trở thành hương trấn đầu não của huyện Hạnh Đường. Dựa vào quan hệ của Tô ca, hiện tại bí thư trấn ủy Hắc Sơn đã trở thành ủy viên huyện ủy Hạnh Đường.
Sau đó Tô ca trở thành phó chủ tịch huyện Hạnh Đường, trong lúc anh ấy đảm nhiệm chức phó chủ tịch, đem khu khai phát rời rạc biến thành tụ bảo bồn. Hai quốc xí kề bên phá sản thành công xoay người, hiện tại hai xí nghiệp này đã trở thành nguồn thu nhập thuế chủ yếu của huyện Hạnh Đường.
Đoạn thời gian trước Tô ca là chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Cổ Lan thị, đó là cán bộ cấp chính xứ. Con nghe người ta nói, chức vị như thế ngang hàng với chủ tịch huyện, khu cao tân dưới sự lãnh đạo của Tô ca phát triển cực nhanh, từ một nơi cằn cỗi biến thành địa phương mà vô số xí nghiệp muốn đi vào. Tuy rằng Tô ca không còn làm chủ nhiệm hội quản ủy, nhưng công lao của anh ấy không ai có thể phủ định.
Chu gia gia nói Tô ca là người tốt!
Con còn biết vị Diệp bá phụ gọi điện vừa rồi là ai, đó là cha của bạn gái Tô ca, là phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam Diệp An Bang.
Con còn nghe nói lần này Tô ca chuẩn bị nhận công tác trong bộ môn cơ quan tỉnh ủy.
Còn nữa…
…
Quan Vân Độ càng nghe càng há hốc mồm. Bí thư tỉnh ủy Giang Nam Trịnh Vấn Tri, phó bí thư tỉnh ủy Diệp An Bang, Chu Phụng Tiền Chu lão, Từ Trung Nguyên Từ lão, Phó Khẩn Canh Phó lão…những cái tên này từ trong miệng Quan Ngư nói ra, giống như muốn lấy lại công đạo cho Tô Mộc.
Không biết vì sao khi Quan Ngư nhìn thấy vẻ mặt Quan Vân Độ phát sinh biến hóa, trong lòng chợt cảm thấy thống khoái. Với thành tích của Tô ca, nàng cũng không tin vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh như Quan Vân Độ có thể tiếp tục khinh thị Tô Mộc, làm thư ký của hắn, như vậy là giỏi lắm sao?
Quan Vân Độ trợn tròn mắt!
Phạm Khương Dụ cũng không thể ngờ, bà không giống những người phụ nữ bình thường, chuyện trong thể chế bà cũng hiểu biết. Bà nguyên bản thầm nghĩ Tô Mộc là một thanh niên không sai, nhưng thật không ngờ trên người thanh niên này lại mang theo nhiều quầng sáng như vậy. Mặc dù có quầng sáng bao phủ, nhưng Tô Mộc không hề kiêu ngạo, người như vậy thật sự làm cho bà cảm thấy vui mừng.
Khi Tô Mộc chạy tới sân bay, Lý Nhạc Thiên đã cho người làm xong thủ tục. Sau khi lấy vé máy bay, Tô Mộc cũng không cần chờ bao lâu máy bay đã cất cánh. Tới lúc này trong lòng Tô Mộc mới thả lỏng xuống. Lần này tới thủ đô mặc dù làm xong được một chuyện, nhưng có một số việc vẫn làm hắn cảm thấy tiếc nuối.
Đó chính là không có cơ hội gặp mặt Mai Tranh.
Nhưng Tô Mộc cũng biết chuyện xảy ra chỉ là bất đắc dĩ, việc hắn có thể làm là nghe theo tổ chức an bài. Nhưng Tô Mộc cũng đã nói chuyện với Mai Tranh qua điện thoại, Mai Tranh đã an bài xong cho Triệu Vô Cực, dặn Tô Mộc không cần lo lắng. Về vấn đề an toàn của Tô Mộc, bởi vì hắn công tác trong bộ môn cơ quan tỉnh ủy, cho nên Mai Tranh cũng không cần tiếp tục quan tâm.
Nhưng Mai Tranh đã tỏ thái độ minh xác, ngày sau nếu Tô Mộc tiếp tục phóng ra ngoài hắn vẫn sẽ an bài tài xế cho Tô Mộc. Điểm này Tô Mộc cũng không có ý kiến, lúc này hắn còn không biết sau khi thảo luận vấn đề này với Mai Tranh, cũng là vấn đề hắn phải đối mặt khi xuống máy bay. Sở dĩ hắn bị gọi trở về gấp gáp như vậy, cũng chính là vì chuyện này.
Sân bay Thịnh Kinh thị.
Khi Tô Mộc xuống máy bay trời đã chạng vạng tối. Vừa ra phi trường hắn liền gọi điện cho Diệp An Bang, nói mình đã trở về, ngày mai sẽ tới báo trình diện. Sau khi cúp điện thoại với Diệp An Bang, Tô Mộc suy nghĩ một thoáng vẫn gọi cho Chung Tuyền. Diệp An Bang không nói rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng thông qua Chung Tuyền, Tô Mộc vẫn có thể tìm hiểu.
Thật đúng dịp Chung Tuyền đang dùng cơm trong một nhà hàng. Sau khi tan tầm hắn cũng được người mời đi dùng cơm. Đối với việc này Diệp An Bang cũng không có ý kiến, chỉ cần Chung Tuyền biết kiềm chế bản thân, biết việc gì nên làm hay không nên làm là được. Mà từ khi Chung Tuyền trở thành thư ký của Diệp An Bang cho tới bây giờ, ở phương diện này vẫn làm không sai, cho nên Diệp An Bang vẫn yên tâm.
Cậu mới xuống máy bay sao? Tốt lắm, như vậy đi, cậu trực tiếp đi thẳng tới khách sạn Tông Hoa, tôi ở đây chờ cậu.
Chung Tuyền cười nói.
Khách sạn Tông Hoa phải không? Được, một hồi tôi sẽ tới!
Tô Mộc gật đầu nói.
Kỳ thật Tô Mộc biết nếu lãng phí mối quan hệ với Chung Tuyền thì thật quá đáng tiếc. Thư ký tiền nhiệm Lý Hưng Hoa bây giờ đã là bí thư thành ủy cấp chính sở, nếu Chung Tuyền được phóng ra ngoài, ít nhất cũng là cấp phó sở. Dưới tình huống như vậy, Tô Mộc muốn làm tốt quan hệ với Chung Tuyền, mà Chung Tuyền cũng muốn kết giao thân thiết với hắn.
Khách sạn Tông Hoa.
Bên cạnh Chung Tuyền còn có ba người, đều là người làm việc trong thể chế. Chính xác mà nói đó là phó khu trưởng khu Phong Hoa Thịnh Kinh thị Hà Triệu Hải, trưởng phòng nhân sự ban tổ chức tỉnh ủy Đinh Tuấn Trữ cùng đội trưởng đội đốc sát sở công an tỉnh Trang Trần Phù.
Đi tới nơi nào đều có vòng luẩn quẩn tồn tại, bốn người này hiển nhiên là một trong số đó. Nếu không phải chung vòng luẩn quẩn, sao lại cùng xuất hiện ở nơi này?
Chính vì như thế, khi nhìn thấy thái độ nói chuyện điện thoại khiêm tốn nhã nhặn của Chung Tuyền, ba người còn lại đều cảm thấy giật mình. Phải biết rằng vì Chung Tuyền là thư ký của Diệp An Bang, địa vị trong tỉnh cũng bay lên. Hơn nữa cho dù không có thân phận này, thái độ xử sự của Chung Tuyền luôn đúng mực, sẽ không thường lộ ra nụ cười như thế.
Càng làm cho họ giật mình chính là Chung Tuyền không hỏi qua ý kiến của họ lại trực tiếp mời người đi qua. Quyết định như vậy cho thấy lai lịch của đối phương không nhỏ.
Sao vậy? Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Vì sao tôi lại gọi hắn tới nơi này?
Chung Tuyền cười hỏi.
Phải, vì sao vậy? Người nọ là ai?
Hà Triệu Hải hỏi.
Tô Mộc!
Chung Tuyền thản nhiên đáp.
Tô Mộc? Là ai?
Hà Triệu Hải có chút khó hiểu nhíu mày, trong đầu cũng không biết tên người này, chẳng lẽ mình lại lạc hậu như vậy sao? Khi nào lại có một nhân vật như vậy, lại làm cho Chung Tuyền đối đãi khiêm tốn như thế?
Tô Mộc, chẳng lẽ là Tô Mộc kia sao!
Trang Trần Phù kinh ngạc kêu lên. Hắn là đội trưởng đội đốc sát sở công an tỉnh, vẫn nghe nói về Tô Mộc. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng không xa lạ chút nào.
Phải, chính là hắn!
Chung Tuyền cười nói:
Kỳ thật Tô Mộc không đơn giản, hắn…
Trong thời gian chờ đợi, Chung Tuyền đơn giản giới thiệu tình huống của Tô Mộc, một lát Tô Mộc sẽ đi qua, Chung Tuyền cũng không muốn ba người thất lễ với hắn. Nghe Chung Tuyền giới thiệu, ba người phát hiện tin tức của mình ít tới thương cảm, chỉ nghe Chung Tuyền thuật những lời này, họ đều không khả năng không tôn trọng Tô Mộc kia.
Đúng là một người có lai lịch!
Cậu tới rồi? Tốt lắm, ở đại sảnh chờ một chút, tôi đi xuống đón cậu.
Không bao lâu sau nhận được điện thoại, Chung Tuyền rời khỏi phòng đi đón người. Ba người Hà Triệu Hải đưa mắt nhìn nhau, nhìn người phục vụ lớn tiếng hô:
Phục vụ, mang thực đơn tới!
Bữa cơm này là họ xuất tiền túi, cho nên cũng không tính là xa hoa lãng phí. Hơn nữa khách sạn Tông Hoa cũng không phải quá mức cao cấp, ăn cơm cũng không quá đắt. Hiện giờ là lúc tan sở, đi tới nơi này ăn uống cũng không gây ảnh hưởng gì với họ.
Tô Mộc đi cùng Chung Tuyền lên phòng, cũng nghe kể sơ lược về ba người bạn bên trong phòng. Dù sao sau này cần công tác trong tỉnh thành, có thêm người bạn có thêm con đường, chuyện như vậy Tô Mộc sẽ không cự tuyệt. Nghe Chung Tuyền giới thiệu, Tô Mộc lần lượt bắt tay với ba người, mà quan bảng cũng lần lượt xoay tròn.
Trong nháy mắt Tô Mộc liền nắm giữ mạng lưới nhân mạch của ba người, đúng như lời Chung Tuyền giới thiệu, quan hệ giữa ba người này cùng Chung Tuyền không tệ. Trong cây nhân mạch của bốn người đều nằm ở hàng cao nhất lẫn nhau. Mấu chốt nhất chính là độ thân mật của họ đối với Tô Mộc thật không sai.
Đợi sau khi ngồi xuống, bữa tiệc chính thức bắt đầu.