Hắn không đạo lý làm như vậy!
Tô Mộc là ai, hắn là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải, mặc dù hắn biết nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng vậy thì sao? Chỉ như vậy muốn hắn bỏ qua thân phận đi trợ giúp Liễu Linh Lỵ? Hơn nữa cho dù thật sự trợ giúp, cũng không cần dùng phương thức như thế. Chẳng lẽ nhất định phải xuất hiện một người bạn trai mới có thể ngăn chặn mồm miệng của Ngô Ngọc Nùng sao? Buồn cười! Đây là lô gich gì vậy?
Nhưng ngay lúc Tô Mộc vừa định lên tiếng cự tuyệt, bên tai chợt vang lên một thanh âm trêu chọc, lập tức làm Tô Mộc bão nổi!
Cô không phải hạ tiện như vậy đi? Tùy tiện xách ra một người đàn ông muốn làm bạn trai của cô. Làm ơn đi, Liễu Linh Lỵ, cô thanh tỉnh một chút được không? Cô cho rằng đây là đang đóng phim sao? Quả thật chính là thủ đoạn đồ khốn! Hơn nữa cô cũng nên tìm người đáng tin một chút cũng được, cứ như vậy, thậm chí lông còn chưa mọc đủ, cô lại tuyển hắn, ha ha, không phải tôi nói cô, thưởng thức của cô cũng quá độc đáo đi? Trâu già gặm cỏ non?
Lời của Ngô Ngọc Nùng làm Tô Mộc lập tức nổi giận!
Tuy rằng cách ăn mặc hiện tại của hắn có chút trẻ tuổi, nhưng không trẻ tới mức như vậy đi. Các người cãi nhau là chuyện của các người, vì sao phải kéo tôi vào đây? Đây là thái độ gì? Là hành vi của cường đạo, là vũ nhục nhân cách của tôi!
Ai dám vũ nhục nhân cách của tôi, tôi sẽ hung hăng tát trở về!
Ai là trâu già? Ai là cỏ non? Bác gái, tôi xem bác mới là trâu già đi! Vị huynh đài này, sao anh lại ăn cỏ non đây? Theo tôi thấy cho dù mắt anh có mù, cũng không cần tìm người như vậy đi. Nhìn dáng người bà ta, nhìn khuôn mặt đó, nhìn đôi môi kia, thật là cực phẩm a!
Tô Mộc hung hăng nói.
Xuy!
Liễu Linh Lỵ lập tức bật cười.
Nói thế nào Tô Mộc cũng là chủ tịch huyện, sao lại nói ra lời như thế đây? Dưới tình huống bình thường, Tô Mộc vô cùng nghiêm túc, hiện tại lại như thế, thật sự hoàn toàn trái ngược. Xem ra Tô Mộc không phải người cũ kỹ, nhắc tới người như vậy nếu phối hợp tốt, sẽ có chỗ tốt cho Lý Tuyển. Khó trách Lý Tuyển cùng Tô Mộc còn nằm trong thời kỳ trăng mật, vẫn là ánh mắt Lý Tuyển độc đáo.
Mọi người xung quanh đều cười rộ lên, kỳ thật từ lúc ban đầu họ cũng không nghĩ Liễu Linh Lỵ là tiểu tam, bởi vì khí chất của nàng thật đặc thù. Hơn nữa người trong nghề vừa nhìn liền biết nàng vẫn còn tấm thân xử nữ, người như vậy sao gọi là tiểu tam đây? Nếu là tiểu tam, chẳng lẽ ánh mắt mọi người đều mù sao?
Ngô Ngọc Nùng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, dựa theo thân phận của nàng, bình thường đều được người khen tặng, làm gì có người dám đối đãi nàng như thế. Trong khoảnh khắc sắc mặt Ngô Ngọc Nùng trở nên thật khó xem.
Các người muốn làm gì? Vũ Kiếm Phi, tôi mặc kệ, anh lập tức đuổi bọn hắn đi cho tôi! Nếu anh còn dám quan hệ gì với tiểu hồ ly tinh này, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà!
Ngô Ngọc Nùng chửi ầm lên.
Ngọc Nùng, anh làm gì có quan hệ với cô ấy chứ? Trong lòng anh chỉ có một mình em, giữa anh cùng cô ta thật sự không có gì, không như em tưởng tượng đâu, em đừng hiểu sai!
Vũ Kiếm Phi nhanh chóng nói.
Vũ Kiếm Phi vốn ở rể!
Nam nhân ở rể bình thường luôn phải biết nhẫn nhịn, kỳ thật ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, anh ăn người ta, ở người ta, người ta muốn thế nào còn không được sao?
Vũ Kiếm Phi, anh chính là tên hỗn đản!
Liễu Linh Lỵ mắng.
Hiện tại Liễu Linh Lỵ cảm thấy mắt mình bị mù, vì sao lại thích tên hỗn đản như vậy!
Cô mắng ai là hỗn đản, cô là thứ gì, dám mắng hắn!
Ngô Ngọc Nùng hét lớn, cho dù Vũ Kiếm Phi là cặn bã, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện mắng. Từ điểm đó có thể thấy được Ngô Ngọc Nùng thật bao che khuyết điểm.
Sao không dám!
Liễu Linh Lỵ quát lớn.
Cô là hồ ly tinh!
Cô mắng ai kia?
Tô Mộc nhìn thấy người xung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn Vũ Kiếm Phi nói:
Tôi mặc kệ anh là ai, cũng không quản anh làm gì, hiện tại mang theo lão bà của anh nhanh chóng rời khỏi nơi này, chẳng lẽ anh muốn làm lớn chuyện để mất mặt hay sao? Nên nhớ nơi này là Tây Phẩm thị, không phải trong công ty của anh, dù là trong công ty tin tưởng anh cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy đi.
Vũ Kiếm Phi kỳ thật rất uất ức!
Hắn không thích Ngô Ngọc Nùng, hắn rất thích Liễu Linh Lỵ, mỗi lần nghĩ tới thân hình uyển chuyển của nàng, hắn bắt đầu hối hận, hối hận ngày trước mình lựa chọn Ngô Ngọc Nùng. Cho nên mượn cơ hội tới Tây Phẩm thị đầu tư lần này, hắn đem tâm sự nói ra, vốn nghĩ tới còn cơ hội thu phục Liễu Linh Lỵ, nói vậy hết thảy đều hoàn mỹ.
Ai ngờ Ngô Ngọc Nùng lại lén lút theo tới!
Phát sinh chuyện như vậy, Vũ Kiếm Phi cũng thật đau đầu. Hơn nữa hắn cũng ôm địch ý đối với Tô Mộc. Người này là ai vậy, sao lại thân thiện với Liễu Linh Lỵ như thế! Chẳng lẽ mối quan hệ giữa họ không bình thường sao? Nếu thật sự là vậy, Liễu Linh Lỵ cũng quá mức phóng đãng, vừa rồi còn dám nói mình còn độc thân, hiện tại lại thế này, nàng thật sự làm cho hắn thất vọng.
Nhưng không thể phủ nhận lời Tô Mộc nói là chuẩn xác, Vũ Kiếm Phi cũng có thân phận, nếu đem sự tình làm lớn đối với ai cũng không tốt. Hơn nữa ngoại trừ gặp Liễu Linh Lỵ, hắn còn có bữa tiệc tối nay, mời một phó chủ tịch Tây Phẩm thị, còn có cục trưởng cục chiêu thương. Cho dù bọn họ có việc nhờ hắn, nhưng bị họ phát hiện chuyện như thế nhất định sẽ làm suy giảm ấn tượng về mình trong lòng họ.
Nghĩ tới đây Vũ Kiếm Phi kéo tay Ngô Ngọc Nùng đi vào trong khách sạn.
Tô Mộc thật quyết đoán xoay người đi tới căn phòng đặt trước, nơi này đã xảy ra chuyện như vậy nếu hắn còn lưu lại sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Liễu Linh Lỵ đứng nguyên tại chỗ do dự, cuối cùng truy theo Tô Mộc.
Bên trong phòng.
Liễu Linh Lỵ nhìn Tô Mộc, thấp giọng nói:
Tô chủ tịch, chuyện vừa rồi thật sự có lỗi, đa tạ anh hỗ trợ. Nếu không có lời nói của anh, tôi thật không biết làm sao xử lý chuyện này.
Liễu thư ký khách khí!
Tô Mộc cười nói.
Bởi vì quan hệ trăng mật với Lý Tuyển, Tô Mộc vẫn có hảo cảm với Liễu Linh Lỵ. Nhưng hảo cảm này sẽ không kéo dài, bởi vì vị trí xác định của đôi bên có khác nhau. Nói thế nào Liễu Linh Lỵ cũng là người của Lý Tuyển, trừ phi Liễu Linh Lỵ cũng trở thành nữ nhân của Tô Mộc mới có thể làm cho hắn an tâm. Nhưng cho dù là như vậy, quan hệ cũng sẽ không xuất hiện lệch lạc, bởi vì lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, tuyệt đối phải đề phòng.
Phụ nữ trong quan trường, có ai là đơn giản?
Tô chủ tịch, tối nay anh quay về trong huyện sao?
Liễu Linh Lỵ hỏi.
Phải!
Tô Mộc đáp.
Tốt lắm, để tỏ lòng cảm tạ, tôi sẽ chờ anh ngoài xe, tôi tiễn anh về, cứ như vậy, anh đừng cự tuyệt tôi, bằng không trong lòng tôi càng không thoải mái!
Liễu Linh Lỵ nói thẳng, không nói tới tình huống vừa rồi, nàng làm việc vẫn có thể tin tưởng.
Như vậy a!
Tô Mộc cũng không nghĩ nhiều, giờ này quay về huyện Hoa Hải cũng phải đón xe. Ban đầu Tô Mộc dự định đón xe về, bây giờ nghe Liễu Linh Lỵ nói vậy cũng không sao. Dù sao chỉ là chuyện thuận tay mà thôi, vì thế Tô Mộc gật gật đầu.
Lát nữa gặp mặt!
Liễu Linh Lỵ xoay người rời đi.
Đợi sau khi nàng lên xe, trên mặt xuất hiện nụ cười, nghĩ tới lời nói khi nãy của Tô Mộc, nụ cười của nàng mang theo vẻ khác thường:
Xem ra vị Tô chủ tịch này cũng không giống như mình đã nghĩ, thật sự có chút khả ái!
Lúc này Tô Môc đang ngồi cạnh Tương Hoài Bắc, thư ký của Tương Hoài Bắc không đi cùng, đây là buổi tiệc tư mật, Tương Hoài Bắc chỉ muốn tâm sự riêng với Tô Mộc.
Tô Mộc, cậu nói Vạn Tượng Phong Đầu sắp tới huyện Hoa Hải khảo sát sao?
Tương Hoài Bắc hỏi.
Phải, chỉ trong hai ngày tới, đợi sau khi xác định tôi sẽ hội báo với Tương ca. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ tới.
Tô Mộc nói.
Lần này cậu đi thủ đô thế nào? Có thu hoạch gì không?
Tương Hoài Bắc hỏi.
Lần này tôi chủ yếu đi gặp lão sư, lão sư đồng ý với kế hoạch thư phát triển huyện Hoa Hải. Cho nên có câu tôi không biết có nên nói hay không!
Tô Mộc do dự nói.
Với tôi còn khách khí như vậy sao? Nói đi!
Tương Hoài Bắc sầm mặt.
– Là như vậy…