Mới gần đây có người tên Triệu Thụy Bình tìm tới cửa, thái độ kênh kiệu. Vừa gặp mặt Triệu Thụy Bình đã đòi Dương Tiểu Thúy bán Kim Bích Huy Hoàng cho gã, cô đâu chịu. Kim Bích Huy Hoàng là tâm huyết của Dương Tiểu Thúy, một tay cô tạo ra nó. Đừng nói bây giờ Kim Bích Huy Hoàng buôn may bán đắt, dù trước kia thu nhập trung bình thì Dương Tiểu Thúy tiếc không nỡ bỏ.
Hơn nữn nếu Dương Tiểu Thúy bỏ Kim Bích Huy Hoàng, Triệu Thụy Bình đưa ra bảng giá quá thấp. Có mười vạn khối tiền mà muốn mua Kim Bích Huy Hoàng, đây là mua sao? Cướp thì đúng hơn. Chưa từng thấy ai ác như Triệu Thụy Bình. Dương Tiểu Thúy không chịu, từ chối ngay lập tức. Triệu Thụy Bình quê quá hóa khùng cảnh cáo Dương Tiểu Thúy nếu không bán Kim Bích Huy Hoàng lại cho gã thì đừng hòng mở tiệm nữa. Kim Bích Huy Hoàng chẳng những không mở được mà chồng của Dương Tiểu Thúy cũng mất việc làm.
Triệu Thụy Bình ngông cuồng đe dọa trong vòng mười ngày sẽ khiến Kim Bích Huy Hoàng chỉnh đốn.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Mười ngày?
Triệu Thụy Bình thật càn quấy, nhưng cái tên nghe thật quen tai. Trong huyện Hình Đường không bao nhiêu người dám nói ngông kiểu đó, Triệu Thụy Bình là ai?
Dương Tiểu Thúy khóc ròng:
- Tô Mộc, tôi thật tình hết cách rồi. Ngươi không biết đâu, sau khi bị Triệu Thụy Bình đe dọa, chẳng những chồng của tôi bỗng dưng tạm thời cách chức, Kim Bích Huy Hoàng cũng bị cưỡng chế đóng cửa chỉnh đốn. Cục phòng cháy, cục công thương, cục thuế vụ trước kia chưa từng đến gây sự giờ một hơi kéo đến, tôi không ngăn được.
Có bí ẩn, chắc chắn. Tô Mộc đoán ra ngay là Triệu Thụy Bình kêu người hành động, nếu không trước kia Kim Bích Huy Hoàng chsẳng gặp chuyện gì sao bây giờ lộn xộn như vậy?
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Triệu Thụy Bình, Triệu Thụy Bình, người này là ai mà sao nghe quen tai quá.
Dương Tiểu Thúy nói thẳng:
- Tô Mộc, không cần suy nghĩ, hắn là anh ruột của chủ tịch huyện.
Tô Mộc giật mình thầm nghĩ:
- Đúng rồi, sao mình quên mất Triệu Thụy An? Triệu Thụy Bình, Triệu Thụy An, nghe nói lúc trước đặt tên này là hy vọng hai huynh đệ bình an. Tiếc rằng anh Triệu Thụy Bình không quá đáng tin, làm việc bá đạo, thường lấy danh nghĩa Triệu Thụy An ỷ thế hiếp người. Trước kia Tạ Văn cầm quyền, công tử ca trong huyện Hình Đường là Tạ Minh Hạo. Bây giờ Tạ Văn bị song quy phán hình, quyền thế của Triệu Thụy An mạnh lên, Triệu Thụy Bình bắt đầu kiêu ngạo, nhà giàu mới nổi.
- Triệu Thụy An, Triệu Thụy Bình...
Tô Mộc đốt thuốc lá, híp mắt suy tư. Dương Tiểu Thúy đứng bên cạnh nhìn Tô Mộc, không quấy rầy hắn. Dương Tiểu Thúy lau nước mắt, đáng thương động lòng người. Dương Tiểu Thúy tuyệt vọng quá nên mới đến tìm Tô Mộc hỗ trợ, xin hắn nghĩ tình bạn học cũ xem thử có giúp cô được không.
Dương Tiểu Thúy không hy vọng xa vời gì, cô chỉ trông mong Tô Mộc có thể thuyết phục Triệu Thụy Bình cho giá tiền hợp lý là cô sẽ bán Kim Bích Huy Hoàng ngay. Vừa lỗ vốn vừa bực bội, Dương Tiểu Thúy không nhịn được chuyện như vậy.
Hỏi tại sao Dương Tiểu Thúy biết Tô Mộc ở đây? Là do đã đến thời hạn Triệu Thụy Bình cho cô, Dương Tiểu Thúy hết cách, định gọi điện thoại cho Tô Mộc. Đang lúc Dương Tiểu Thúy định gọi điện thì nghe người trong tiệm nói có người thấy Tô Mộc đến nhà khách Hình Đường. Đợt trước Tô Mộc đến Kim Bích Huy Hoàng, có nhân viên phục vụ biết mặt hắn.
Dương Tiểu Thúy chạy đến đây, lấy địa vị của cô trong ngành phục vụ huyện Hình Đường hỏi quầy tiếp tân số phòng của Tô Mộc không khó khăn gì.
- Tô Mộc, trong thẻ ngân hàng này có chút tiền, nếu ngươi cần bôi trơn ở đâu thì cứ thoải mái dùng đi, nếu không đủ tôi sẽ lấy thêm. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Triệu Thụy Bình tha cho chồng của tôi, cho tôi giá tiền hợp lý.
Dương Tiểu Thúy rút thẻ ra đặt trên giường.
- Mật mã là...
- Đủ rồi!
Sắc mặt Tô Mộc đen thui:
- Tiểu Thúy tỷ, nếu cô muốn thông qua tiền làm việc này thì xin lỗi, tôi bất lực!
Dương Tiểu Thúy cứng người:
- Tô Mộc, tôi...
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Tiểu Thúy tỷ, tôi sẽ chú ý việc này giúp cho, hãy cất thẻ đi. Tôi giúp Tiểu Thúy tỷ là vì tình bạn học, những chuyện khác không cần làm.
Dương Tiểu Thúy nghẹn ngào nói:
- Tô Mộc, tôi... Nhờ cả vào ngươi, tôi chờ tin tức.
Tô Mộc cười:
- Được rồi, đừng khóc nữa, nếu bị người ta thấy còn tưởng tôi làm gì Dương Tiểu Thúy.
- Xì.
Nghe Tô Mộc nói đùa, Dương Tiểu Thúy nín khóc, mỉm cười:
- Dù bị người thấy thì sao? Tô Mộc, tỷ tỷ đây đã đã gả cho người từ lâu. Nhưng ngươi yên tâm, ta biết quan hệ của ngươi và Lạc Lâm, ta sẽ bắc cầu cho ngươi.
Một câu khiến hai người trong và ngoài tủ không biết nên nói cái gì. Đặc biệt là Lạc Lâm, tim cô đập thình thịch, sơ sẩy làm cánh cửa tủ áo hé mở to hơn, lộ ra một góc áo choàng, chân giấu dưới lớp áo.
Tim Tô Mộc rớt cái bịch, may mắn hắn ngồi đối diện tủ áo, Dương Tiểu Thúy đưa lưng hướng cái tủ, nếu không đã bị cô bắt gặp, có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Tuy nhiên Dương Tiểu Thúy nghe thấy thanh âm, lẩm bẩm có chuyện gì, định ngoái đầu xem.
Tim Lạc Lâm suýt nhảy khỏi lồng ngực, không dám nhúc nhích nữa, sợ sẽ bị lộ. Vẻ mặt Tô Mộc rất bình tĩnh, hắn mỉm cười đứng dậy, thừa dịp Dương Tiểu Thúy chưa hoàn toàn ngoái đầu thì đưa qua chén trà đã rót nước. Tô Mộc tùy ý đến gần tủ áo, xảo diệu che chân Lạc Lâm.
Tô Mộc nói:
- Tiểu Thúy tỷ, tôi đã biết chuyện này, hay Tiểu Thúy tỷ đi về trước? Đã tối như vậy, nếu Tiểu Thúy tỷ về khuya tôi sợ anh rể sẽ lo lắng.
- Hiểu rồi.
Dương Tiểu Thúy lăn lộn ngoài đời nhiều, cô hiểu Tô Mộc kiêng dè điều gì. Dù sao hai người ở chung một phòng quá bắt mắt, vì nghĩ cho Tô Mộc, Dương Tiểu Thúy không thể ở lại lâu.
Dương Tiểu Thúy nói:
- Vậy chuyện kia xin nhờ vào ngươi.
Dương Tiểu Thúy đứng dậy rời đi.
Khi cửa khép lại, Lạc Lâm đẩy mở cánh cửa tủ áo, thở hổn hển. Lạc Lâm ngồi dưới đất, không còn mắt đa tình vừa rồi, thay thế là sốt ruột.
- Tô Mộc, anh nhất định phải giúp Tiểu Thúy!
Tô Mộc nhìn khuôn mặt Lạc Lâm không bình thường như mọi ngày, mỉm cười hỏi:
- Em yên tâm, anh sẽ lo chuyện này. Dù không quen biết Tiểu Thúy tỷ thì anh cũng tuyệt đối không cho phép ai kiêu ngạo vênh váo như vậy. Lạc Lâm, em định ở lại đây tiếp hay...?
- Không, em về, em đi ngay!
Lạc Lâm đứng dậy, lòng can đảm vừa rồi đã biến mất, cô ở lại đây lâu sẽ thấy khó chịu, bứt rứt. Mới rồi còn ám muội, giờ Lạc Lâm chỉ muốn đi ngay.
Chờ Lạc Lâm ăn mặc ngay ngắn, Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Em có chắc không?
Tô Mộc ngồi bên mép giường, không đứng lên, không tiễn Lạc Lâm còn vỗ vị trí bên cạnh.
- Giường này rất lớn.
Lạc Lâm lảo đảo, tay phải chộp túi xách lật đật chạy trốn.
Cửa phòng đóng lại, Lạc Lâm nghe rõ tiếng cười sung sướng của Tô Mộc.