Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So sánh nhà máy xi măng Hoàng Vân hiện tại với trước kia, có thể cảm nhận được loại cảm giác sức sống dâng trào. Trước kia bên trong nhà máy xi măng đều là cỏ dại mọc đầy, hiện tại thì sao? Dõi mắt nhìn lại, vườn hoa được xây dựng chỉnh tề, mặt đất cũng được tát nước, quét sạch sẽ. Ở khu không sản xuất hoàn toàn không tưởng tượng nổi, nơi này lại là nhà máy xi măng. Hơn nữa khắp nơi còn nhìn thấy những tấm bảng đen, hoặc là viết tin tức nhà máy, hoặc là viết chính sách quốc gia.



Điều làm người khác chú ý chính là, ở cách không đó xa sẽ có một tủ kính trong suốt, bên trong đặt mấy loại báo mà Hà Mân tỉ mỉ chọn lựa. Là nhà máy của huyện Hình Đường, nhật báo Hình Đường rõ ràng cũng ở trong số đó.



- Tô huyện trưởng, mọi người mau nhìn, là Tô huyện trưởng!



- Thật sự là Tô huyện trưởng! Tô huyện trưởng, giờ này anh cũng tan sở rồi, làm sao còn tới thị sát công việc?



- Tô huyện trưởng, anh không có chuyện gì chứ? Những người đó quả thực là bịa đặt sanh sự, nếu như không phải Hà tổng ngăn cản, chúng tôi đã sớm lên trên thỉnh nguyện rồi!



...



Trong nháy mắt Tô Mộc nhìn thấy đội công nhân, liền bản năng dự cảm, sẽ có chuyện phát sinh. Quả nhiên hắn còn chưa đi được mấy bước, tất cả công nhân còn chưa rời đi, liền ý thức xông tới. Trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười thật tâm, khi bọn họ nói đến nhật báo Hình Đường, mặt đầy oán giận. Những gì Tô Mộc làm cho Hoàng Vân bọn họ, bọn họ đều nhìn thấy.



Bọn họ còn chưa kịp đi cảm tạ Tô huyện trưởng, nhật báo Hình Đường lại đăng bài viết công kích Tô huyện trưởng. Nói hắn tham ô tài sản quốc hữu? Nhìn bộ dạng rách nát của Gia Hòa thử hỏi có thể tham ô cái gì? Đây là thật. Nếu không phải Hà Mân ra sức thuyết phục, tuyệt đối không cho công nhân Hoàng Vân gây chuyện, ngày hôm qua bọn họ thật sự đã kéo đến hiện trường buổi họp báo truyền thông rồi.



Diêm Xuân Diêm Vọng vô liêm sỉ như vậy, các người không những không điều tra, Tô Mộc làm quan tốt như vậy, các người lại điều tra, tại sao lại như vậy?



Tô Mộc nhìn những nụ cười chân thành trước mặt, đứng nguyên tại chỗ không rời đi, sau khi rất thân thiết trao đổi mấy câu với các công nhân, dưới sự hướng dẫn của Hà Mân, đi vào phòng ăn nhà xưởng. Bởi vì có Hà Mân, đầu bếp phòng ăn căn bản không cần nhiều phân phó, liền thuần thục đưa món ăn lên bàn.



- Tô huyện trưởng. Thật sự không có chuyện gì chứ?



Vừa rồi đông người, Hà Mân không tiện hỏi, hiện tại chỉ còn lại năm người, cho nên hắn quan tâm hỏi.



Phải biết rằng vấn đề này quan hệ đến việc đi hay ở của Hà Mân, ban đầu sở dĩ hắn đáp ứng tiếp quản nhà máy xi măng Hoàng Vân, là bởi vì Tô Mộc. Nếu Tô Mộc bị kéo xuống, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhậm chức.



- Không có chuyện gì!



Tô Mộc tùy ý nói, nhưng không giải thích quá nhiều.



- Không có chuyện gì là tốt rồi!



Hà Mân khẽ cười nói:



- Tô huyện trưởng, hiện tại vấn đề lớn nhất của Hoàng Vân chính là tài chính thiếu hụt, thiếu vốn, không thể khích lệ tính tích cực của các công nhân. Hiện tại mặc dù tôi đã miễn cưỡng vuốt chỗ này chỗ kia, nhưng không bột đố gột nên hồ. Chỉ có đầy đủ tài chính, tôi mới có thể tiếp tục khai triển công việc tốt hơn.



- Đừng khóc than với tôi, hiện tại anh là tổng tài của Hoàng Vân, là trưởng xưởng nơi này, nếu nói anh không có biện pháp..., tôi cũng không tin.



Tô Mộc trực tiếp đẩy trở về.



- Tô huyện trưởng quả nhiên là đại tài, công phu đẩy tay đúng là lợi hại.



Hà Mân cười cười, không nói giỡn nữa, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc:



- Tô huyện trưởng, thật ra nhà máy xi măng Hoàng Vân muốn tung mình cũng không phải là không thể nào. Chỉ cần tài chính đầy đủ, là chúng tôi có thể lập tức đầu tư sản xuất. Hiện tại khắp nơi trong Hắc Sơn trấn đều đang xây dựng, nhà máy xi măng Hoàng Vân chúng tôi là sân phơi gần nước, chắc chắn sẽ được ưu tiên. Chỉ cần chúng tôi có thể nhận được đơn đặt hàng của bọn họ, Hoàng Vân rất nhanh có thể xoay lỗ thành lãi.



- Hơn nữa tôi có mười phần lòng tin tin tưởng những công xưởng của bọn họ chắc chắn sẽ không bài xích Hoàng Vân chúng tôi, anh nghĩ xem, chúng tôi ở gần nhất, bớt cho bọn họ bao nhiêu phí chuyên chở. Nếu như bọn họ nguyện ý xuất tiền..., chúng tôi thậm chí còn có thể miễn phí đưa tới tận cửa.



Hà Mân đặt bàn tính lên những xí nghiệp đang xây dựng ở Hắc Sơn trấn!



Thật ra thì cách làm của Hà Mân, Tô Mộc rất hài lòng. Hắc Sơn trấn đang trong thời kỳ phát triển, dưới tình huống khoảng cách, lợi nhuận và chất lượng đều có thể bảo đảm, những xí nghiệp kia không có đạo lý bỏ gần cầu xa.



Nhưng đúng như Hà Mân nói, hiện tại Hoàng Vân thiếu nhất chính là tài chính khởi động. Bởi vì chỉnh toàn bộ dây chuyền sản xuất đã bị chặt đứt, không có ai sản xuất không nói, ngay cả tài liệu cũng không có. Nếu anh muốn làm việc, nhất định phải có tiền khởi động. Nếu không, nói nhiều cũng vô dụng.



- Nói suy nghĩ của anh xem.



Tô Mộc hỏi.



- Tô huyện trưởng, thật ra tôi là nghĩ như vậy, nhà máy xi măng Hoàng Vân là xí nghiệp thuộc sở hữu nhà nước, nếu muốn chân chính khởi động..., nguồn gốc tài chính có ba đường, một là có thể suy nghĩ lấy lại những khoản tiền Diêm Xuân tham ô mang về cho chúng tôi được hay không?



Hà Mân hỏi.



- Cái này...



Tô Mộc chần chờ, vẫn lắc đầu:



- Tôi nghĩ cái này các anh đừng suy nghĩ, tôi cũng không che giấu, những số tiền đó sợ rằng hiện tại đã không còn trong cảnh nội Trung Quốc rồi. Cho dù có, cũng bị Diêm Xuân tiêu cạn sạch rồi.



- Tên khốn kiếp!



Cố Mẫn hung hăng nói.



- Yên tâm đi, những ngày còn lại Diêm Xuân đừng nghĩ đến hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp nữa.



Tô Mộc trầm giọng nói.



Hai cha con Diêm Xuân Diêm Vọng cũng không phải chỉ phạm tội kinh tế, bọn họ còn có rất nhiều tội danh. Nếu thật sự đếm số tội danh..., có lẽ bọn họ cũng phải ngồi tù suốt đời.



- Nguồn thứ hai chính là tài chính huyện có thể trợ giúp chúng tôi chút ít hay không?



Hà Mân hỏi.



- Vấn đề tài chính huyện tôi có thể phản ánh với Nhiếp bí thư và Triệu huyện trưởng, nhưng cụ thể có thể đưa xuống bao nhiêu tôi cũng không dám bảo đảm. Anh cũng nên biết, tình huống trong huyện cũng không lạc quan. Mặc dù tiến cử rất nhiều xí nghiệp, nhưng dưới ảnh hưởng của chính sách tương quan, tài chính huyện cũng không có cách nào nhận được quá nhiều chỗ tốt. Huống chi hiện giờ khắp nơi trong huyện đều đang chờ dùng tiền, cho nên...



Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.



- Nhưng lát nữa các anh cứ viết báo cáo, tôi có thể cầm đi chạy xem sao!



Hà Mân nhìn vẻ mặt Tô Mộc, không có bất kỳ ý tứ như đưa đám. Thật ra hai cái này chính hắn cũng không nghĩ có thể làm được, dù sao huyện Hình Đường là một đại gia đình, không có có đạo lý chỉ chiếu cố một mình nhà máy xi măng Hoàng Vân. Hơn nữa Hoàng Vân trước kia chính là một công trình chính tích, nếu lại tiếp tục quăng tiền vào..., thật sự chính là cái động không đáy. Tối thiểu trước khi không có cách nào bảo đảm kinh doanh của Hoàng Vân đi vàoo quỹ đạo, tài chính huyện sẽ không bỏ ra quá nhiều.



- Nguồn thứ ba là cái gì?



Tô Mộc hỏi.



- Vay, lấy nhà máy làm thế chân vay tiền.



Hà Mân trầm giọng nói.



- Điều này có thể được!



Hai mắt Tô Mộc tỏa sáng nói.



- Tô huyện trưởng cũng cảm thấy có thể được phải không? Vậy thì thật sự có thể được rồi, thật ra tôi còn đang suy nghĩ anh có phản đối hay không? Dù sao đây là lấy tương lai của Hoàng Vân ra đánh bạc.



Hà Mân cười nói.



- Điều này sao có thể coi như đánh bạc?



Tô Mộc quả quyết lắc đầu nói:



- Hà tổng, tôi biết anh nghĩ thế nào, thông qua tiến hành định giá toàn bộ nhà máy xi măng Hoàng Vân, sau đó vay ngân hàng tiến hành quay vòng. Đây là chuyện tốt, tuyệt đối có thể được. Mà theo tôi được biết, tỷ lệ Hoàng Vân vay ngân hàng thành công vẫn tương đối lớn, bởi vì trước đây, danh tiếng của Hoàng Vân bên phía ngân hàng cũng coi như không tệ.



- Nói như vậy, tôi coi như Tô huyện trưởng đồng ý rồi. Kế tiếp tôi sẽ đồng thời tiến hành xin vay của mấy ngân hàng trong huyện. Nhưng đến lúc đó nếu không làm được..., vẫn phải nhờ lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.



Hà Mân cười giỡn nói.



- Hà tổng, đây là anh đang cho tôi hạ bộ sao!



Tô Mộc cười lên ha hả.



So với ngồi với những người cả ngày ngồi không ăn bám, Tô Mộc thích ngồi với những người vì dân làm việc hơn. Chỉ cần anh vì dân làm việc, sẽ không sợ anh làm chuyện sai. Sai lầm thì có thể sửa sai, nhưng anh vĩnh viễn không làm việc chính là không làm. Đối với người như vậy, Tô Mộc tuyệt đối khinh bỉ. Nhưng hiện tại hắn càng ngày càng cảm thấy hài lòng vì ban đầu đã mời được Hà Mân tiếp quản nhà máy xi măng Hoàng Vân. Cho dù hiện tại Hà Mân đang cho mình một hạ bộ quang minh chính đại, Tô Mộc cũng thật sự cao hứng, tối thiểu hắn còn làm việc.



- Tô huyện trưởng, tôi làm như vậy sao có thể coi là cho anh hạ bộ được, đây là tôi đang xin lãnh đạo thượng cấp giúp đỡ.



Hà Mân cười nói.



Tô Mộc khảo sát Hà Mân, Hà Mân đồng thời không phải không khảo sát Tô Mộc. Mặc dù bây giờ hắn là trưởng xưởng của nhà máy xi măng Hoàng Vân, nhưng nếu như lãnh đạo phân quản như Tô Mộc không có quyết đoán..., vậy tính tích cực làm việc của Hà Mân sẽ giảm sút không ít. Nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đều giống như mình suy đoán, Tô Mộc quả thật là một lãnh đạo tốt vì dân làm việc.



Cố Mẫn ngồi bên cạnh, nghe hai người nói chuyện, nhìn trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, hắn biết đề nghị của Hà Mân đã được Tô Mộc đón nhận. Nghĩ đến nhà máy xi măng Hoàng Vân rất nhanh có thể có một khoản tài chính khởi động, sau đó chân chính trở mình phát triển, hắn liền cảm thấy kích động vạn phần.



- Tô huyện trưởng, Hà tổng, tôi đại biểu cán bộ công nhân viên chức trong nhà máy mời các anh một chén!



Cố Mẫn lớn tiếng nói.



- Cố chủ nhiệm, anh mời rượu như vậy là không đúng, cái gì gọi là anh đại biểu? Phải biết rằng Hà tổng hiện tại cũng là người của Hoàng Vân các anh. Anh nói như vậy, có phải muốn loại bỏ hắn ra ngoài hay không?



Tô Mộc nói giỡn.



- Đúng vậy, Cố chủ nhiệm, ở nhà mình, chẳng lẽ tôi còn cần người khác đại biểu sao?



Hà Mân ranh mãnh nhìn Cố Mẫn.



Cố Mẫn là một người trung thực, tính cách phúc hậu, chưa bao giờ đùa bỡn những chuyện vô thưởng vô phạt. Vừa rồi hắn chính là nhất thời nhanh miệng, bây giờ nghe thấy Tô Mộc và Hà Mân nói như vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên.



- Tô huyện trưởng, Hà tổng, các anh biết tôi không phải có ý tứ đó. Được, coi như tôi nói sai, tự phạt một chén tạ tội!



Cố Mẫn vừa nói vừa uống hết chén rượu trong tay.



- Lão Cố, tôi thấy anh là thành tâm muốn lừa gạt uống rượu.



Hà Mân cười nói.



- Ha ha!



Tô Mộc cười to.



Chỉ cần nhà máy xi măng Hoàng Vân có thể chân chính phát triển, Tô Mộc tình nguyện để Cố Mẫn lừa gạt uống rượu ngày ngày như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK