Hà Sanh cười đặt điện thoại xuống, nụ cười toe toét lộ ra tâm tình của gã rất tốt. từ lúc Hà Mân nói Tô Mộc hẹn gã, muốn gã kinh doanh xưởng xi măng Hoàng Vân giùm thì tâm tình Hà Sanh tối tăm, nhưng nhanh chóng nhanh biến mất, thay vào đó là hưng phấn.
Hà Mân bực bội than phiền:
- Anh trai, dù có muốn đuổi em đi cũng không cần biểu hiện rõ ràng vậy đi ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Hà Sanh cười to bảo:
- Tiểu Mân, anh đã nói thủy sản Hồng Phong là sự nghiệp huynh đệ chúng ta gầy dựng lên, nếu em muốn thì tùy thời có thể lấy đi. Đuổi em đi ? Anh chưa từng nghĩ đến điều này. Em đi thì anh đánh rơi thiên hạ cho em ? Đánh hổ còn cần huynh đệ ruột.
- Vậy anh còn cười tươi như thế ?
Hà Mân tức giận nói:
- Anh thật sự muốn em làm xưởng trưởng thủy sản Hồng Phong sao ? Từ lúc Tô Mộc nhắc cho đến bây giờ mới qua một ngày, trong vòng một ngày anh đã suy nghĩ kỹ, thật sự muốn tôi em ?
- Anh thì thấy thời gian khá lâu.
Hà Sanh lắc đầu, nói:
- Biết không ? Nếu em sớm cho anh biết thì anh đã kêu em đồng ý Tô Mộc yêu cầu ngay. Tiểu Mân, đừng nhìn anh như vậy, có một số việc em nên hiểu rõ hơn anh. Con người Tô Mộc không đơn giản, quan hệ tốt với hắn sẽ có lợi lớn cho Hồng Phong phát triển.
- Hơn nữa kêu em làm xưởng trưởng xưởng xi măng Hoàng Vân chỉ là tạm thời, miễn là em kéo Hoàng Vân thoát khó khăn rồi bồi dưỡng một người thừa kế hợp cách là có thể rút về. Anh cũng không chịu để em làm sai vặt cho Tô Mộc luôn chạy bên ngoài.
Hà Mân đứng dậy, mỉm cười nói:
- Được rồi, em biết, đi đi, đi thị trấn.
Hà Sanh ngây người sau đó cười phá lên:
- Đi!
Nói lên thông minh trí tuệ của Hà Sanh làm sao bằng Hà Mân ? Nền móng thủy sản Hồng Phong là hai tay Hà Mân gầy dựng lên. Hà Sanh làm anh trai chỉ ngồi không mà hưởng, chuyện gã có thể nhìn thấu chẳng lẽ Hà Mân không biết sao ?
Tiểu tử này dám trêu cợt gã.
Như Hà Sanh suy đoán, từ lúc Tô Mộc gửi lời mời thì trong lòng Hà Mân đã đồng ý. Hà Mân không nhận lời ngay là vì muốn có thời gian suy nghĩ kỹ càng hơn một chút.
Hà Mân biết rất rõ Tô Mộc là ai, vì khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật xây dựng tại Hắc Sơn trấn toàn trong tay hắn quản lý ra.
Đừng thấy Tô Mộc trẻ tuổi nhưng hắn rất có quyết đoán. Hà Mân từng giao lưu với Tô Mộc, gã tin nếu hắn không làm quan mà đi kinh doanh thì có thể chế tạo ra một chiếc thương nghiệp hàng không mẫu hạm trong thời gian ngắn nhất.
Gạt mấy thứ đó sang một bên, Hà Mân biết bối cảnh của Tô Mộc không đơn giản. Từ trưởng trấn đến bí thư trấn ủy, phó chủ tịch huyện trong thời gian ngắn ngủi, nói Tô Mộc không có người sau lưng thì ai tin ? Hà Mân nghĩ nếu vận dụng đúng chỗ sẽ có giao tiếp với quan viên ủy ban.
Bây giờ quen thân với Tô Mộc vì Hà Mân muốn mở rộng thị trường cho thủy sản Hồng Phong. Nếu bảo Hà Mân đơn thuần giúp Tô Mộc vì thấy thích ăn, lý do này xạo khó đỡ.
Trong lòng Hà Mân còn một ý nghĩ là gã muốn nhìn xem Tô Mộc dẫn dắt kích phát được bao nhiêu tiềm lực trong gã. Một xí nghiệp nhà nước sắp phá sản, cõng nợ, hiếm ai gặp khiêu chiến như vậy.
Nếu Hà Mân có thể hoàn thành huy hoàng lớn như vậy lần đầu tiên trong đời thì gã sẽ được ích lợi không nhỏ.
Xưởng đồ hộp Gia Hòa.
Hiện tại đã là hơn mười một giờ, sắp đến giữa trưa. Thường thì lúc này trong xưởng đồ hộp Gia Hòa sớm trống không. Đừng nói giữa trưa, bình thường giờ đi làm chỗ này không có bóng người, hiện tượng trống rỗng không chỉ một, hai ngày.
Nhưng bây giờ hiện tượng đó đã biến mất sạch.
Những người đi ngang qua cửa xưởng đồ hộp Gia Hòa đều hết hồn, dụi mắt liên tục, xác định mình không nhìn lầm rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện tám chuyện.
Bởi vì hình ảnh trước mắt quá giật mình.
Nhà máy đã trống không thật lâu bây giờ trước cửa lớn có nhiều người đứng, toàn là nhân vật nặng ký, có thân phận.
Đứng đằng trước nhất là bí thư Đảng ủy xưởng đồ hộp Gia Hòa, Lôi Phong. Kế bên Lôi Phong là xưởng trưởng hiện thời, Hoàng Tử Phong. Sau lưng hai người cách một khoảng là lãnh đạo trung tầng xưởng đồ hộp Gia Hòa. Các chủ nhiệm phân xưởng, phụ trách hậu cần, phụ trách bảo an đều có mặt.
Trần Kiều cũng có mặt nhưng nàng không ở trước nhất mà đứng một bên, nói cười với mấy lãnh đạo trung tầng.
Hoàng Tử Phong khẽ hỏi:
- Bí thư, chuyện này có thật không ?
Ánh mắt Hoàng Tử Phong căm hận liếc Trần Kiều.
Lôi Phong nhẹ gật đầu, nói:
- Sợ là thật.
Ánh nắng chiếu xuống cái đầu hói hơi bị bắt mắt.
Hoàng Tử Phong dữ dằn nói:
- Tiện nhân! Tôi biết ngay tiện nhân sẽ không yên tĩnh, cứ tưởng rằng cô ta không có cách nào, không ngờ tiện nhân này quá ác, muốn bán nhà máy đi.
- Bí thư, không thể làm cho cô ta thực hiện được, không thì sau này chúng ta không có đường sống. Nhà máy này là tiền vốn của chúng ta, mất vốn rồi còn làm được trò trống gì ?
Lôi Phong gầm nhẹ:
- Nhảm nhí, ngươi nghĩ rằng ta muốn mất sao ? Hiện tại không phải ngươi muốn bỏ hay không mà vấn đề là phải bỏ. Ngươi nghĩ bí thư Đảng ủy ta đây có thể che trời sao ? Ngu xuẩn, nếu cấp trên muốn bắt ta thì nói một câu là xong. Hơn nữa chuyện Gia Hòa bày rành rành ra đó, ngươi có cách nào cứu lại không ?
Hoàng Tử Phong lầm bầm:
- Nhưng cũng không thể chịu thua dễ vậy.
Hoàng Tử Phong mới ngồi vị trí xưởng trưởng không lâu đã bị kéo xuống, bực chết được.
Tuy nhà máy Gia Hòa giờ chỉ là cái vỏ rỗng, Hoàng Tử Phong làm xưởng trưởng cũng chán, nhưng gã ham mê làm quan, có thể ngồi lâu một ngày thì gã tuyệt đối không bỏ qua.
- Ngu xuẩn!
Lôi Phong hung tợn trừng Hoàng Tử Phong, nói:
- Ngươi nghe rõ đây, từ bây giờ đừng có ý đồ khác, đừng nghĩ ta không biết trong đầu ngươi nghĩ gì. Nói thật cho ngươi biết, vô dụng!
- Diêm Xuân lợi hại không ? Nhưng Diêm Xuân bị bắt đi. Diêm Vọng có kiêu ngạo không ? Cũng bị hốt về đồn.
- Chức xưởng trưởng của ngươi lớn lắm sao ? Có lớn hơn Cổ Phồn không ? Giờ Cổ Phồn ra sao ? Bị bắt tại chỗ, ngừng chức! Cho nên ngươi hãy chấm dứt ý đồ đi. Nghĩ cách vớt vát chút ít sau khi Gia Hòa bị thu mua mới là việc chính, còn lại đều đừng nghĩ, nghĩ vô nghĩa!
Hoàng Tử Phong vội nói:
- Hiểu hiểu!
Hoàng Tử Phong rất hiểu Lôi Phong nói mấy lời này không phải vì gã nghĩ thông mà là Lôi Phong sợ. Mấy năm nay Lôi Phong và đám thuộc hạ của gã không sạch sẽ gì, chọc giận Tô Mộc thật sự điều tra thì đừng nói đòi tiền, không tiễn bọn họ vào khám đã là nhân từ.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thật là lời lẽ chí lý!
Hoàng Tử Phong liếc qua Trần Kiều muôn vẻ phong tình, lòng thèm thuồng rủa:
- Đồ lăng loàng!
Khóe mắt Lôi Phong cũng liếc Trần Kiều, thầm ghi nhớ cái tên này:
- Trần Kiều!
Lôi Phong cười khổ, không ngờ cuối cùng gã bị đánh bại, còn thua hoàn toàn.
Thôi, chỉ cần không bị truy cứu trách nhiệm, đào ra mấy chuyện khác thì tôi nhận thua.
Không biết là ai kêu lên:
- Đến rồi!
Đám người Lôi Phong phấn chấn tinh thần, nhìn xe hơi nhanh chóng chạy tới gần. Cả đám cung kính tiến lên trước vài bước.
Tô Mộc xuống xe, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Đám người Lôi Phong bất đắc dĩ phải vỗ tay, nhóm người Trần Kiều thì lòng muốn vỗ tay. Bọn họ đã nghe Trần Kiều nói tình hình vụ này, mỗi người đều rất vui.
Công thần lớn nhất thúc đẩy chuyện này chính là Tô Mộc, tất nhiên bọn họ phải vỗ tay biểu đạt nỗi lòng vui sướng.
Mấy ngày nay bọn họ rảnh rỗi sắp chảy nước, nếu không cho bọn họ làm việc thì họ sẽ nổi điên, không chừng cũng giống công nhân xưởng xi măng Hoàng Vân kéo đến hội quản ủy đòi lời giải thích.
Lôi Phong tiến lên trước, vươn hai tay ra:
- Chào Tô chủ tịch, tôi là Lôi Phong.
Tô Mộc mỉm cười bắt tay:
- Chào đồng chí Lôi Phong.
Hai người buông tay, Lôi Phong đứng sang một bên giới thiệu cho Tô Mộc.
- Tô chủ tịch, tôi xin giới thiệu vị này là xưởng trưởng hiện thời của Gia Hòa, Hoàng Tử Phong!
- Chào Tô chủ tịch, tôi tên Hoàng Tử Phong.
Hoàng Tử Phong ? Tô Mộc liếc qua gã, vẻ mặt không thay đổi nhiều. Lôi Phong giới thiệu Hoàng Tử Phong xong Tô Mộc đi tiếp.
Lôi Phong nhấn mạnh giới thiệu vài người, Tô Mộc và gã đi vào nhà máy Gia Hòa. Trần Kiều theo sau, cười thoải mái như sợ người ta không biết bây giờ nàng rất vui.
Nói thật ra Trần Kiều có cảm giác nông dân vùng lên, rất là hãnh diện.
Trong hội trường nhà máy Gia Hòa thường rộ lên tiếng cười vui vẻ, xen lẫn tiếng vỗ tay như sấm. Bây giờ là giữa trưa nhưng mọi người không muốn ăn cơm, tất cả trong trạng thái cực kỳ hưng phấn. Hết cách, bởi vì Tô Mộc tuyên bố tin tức thật sự quá rung động.
Lúc trước Trần Kiều nói mọi người còn hơi nghi ngờ, dù sao nàng đã không phải là xưởng trưởng của Gia Hòa, uy tín lời nói giảm mạnh.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Lời Tô Mộc nói tuyệt đối đáng tin. Người ta là chủ tịch huyện, chủ tịch huyện sẽ không lừa người.
Trong bầu không khí hài hòa, Tô Mộc cứ nghĩ sẽ gặp tâm lý bài xích rất mạnh nhưng đã không xảy ra, toàn bộ quá trình qua đi trong tiếng cười vui vẻ.
Điều này cũng có nghĩa là xí nghiệp nhà nước Gia Hòa có thể đưa vào quỹ đạo.
Đây là chuyện tốt thứ nhất trong hôm nay.