Tối thiểu Âu Dương Nghị Phong luôn gắt gao theo dõi Tô Mộc, cho nên sau khi hắn bị Cao Lệ Trấn mang đi, Âu Dương Nghị Phong liền biết tin. Nếu là ở trước kia, Âu Dương Nghị Phong tuyệt đối sẽ không rời đi. Nhưng hiện tại hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Tô Mộc sẽ vô sự sao? Nếu hắn không có gì, vì sao lại bị bắt đây? Cho dù hắn không có việc gì, mình cũng phải làm ra việc, cứ như vậy đi!
Âu Dương Nghị Phong quyết đoán cầm điện thoại ban lệnh, hắn biết tài khoản ngân hàng của Tô Mộc, việc này cũng không có gì khó tìm hiểu. Bởi vì số tài khoản tiền lương của Tô Mộc còn ở đó, chỉ cần có chút biện pháp là biết được. Cho nên trong một đêm này, tiền lương của Tô Mộc đột nhiên nhiều hơn một trăm vạn! Lần này vì muốn chân chính đưa Tô Mộc vào chỗ chết, Âu Dương Nghị Phong thật sự hạ đủ tiền vốn. Một trăm vạn cũng đã đủ, nhiều hơn cũng không tác dụng, bởi vì hiệu quả đều giống nhau.
Dưới sự an bài của Âu Dương Nghị Phong, đủ loại ngôn ngữ bắt đầu rải khắp Tây Phẩm thị cùng huyện Hoa Hải, nói Tô Mộc có quan hệ với thật nhiều nữ nhân, nói vấn đề tác phong của Tô Mộc thật nghiêm trọng. Ở niên đại này, không cần biết có chứng cớ hay không, chỉ cần tạo thế sẽ bị người soi mói. Theo an bài của Âu Dương Nghị Phong, bốn người xuất hiện trong một nhà xưởng bỏ hoang trong huyện Hoa Hải. Nói là bỏ hoang, kỳ thật đã được thi công làm nơi cư trú lâm thời. Có chút nông dân công nếu không muốn quay về nhà, tùy tiện tìm một chỗ ở lại nơi này nghỉ ngơi. Đương nhiên nơi ở của họ cũng rộng rãi, đều nằm ở tầng cao nhất. Vì vậy bốn người kia không khả năng phát hiện được điều đó!
Hơn nữa nơi này đã bị bỏ hoang lâu như vậy, có ai nghĩ sẽ còn người ở lại? Dưới tình huống như thế bốn người rất nhanh đã chôn xong thuốc nổ, sau đó ẩn vào đêm đen. Mà thuốc nổ đều được hẹn giờ, chỉ cần điều khiển là sẽ nổ tung. Sở dĩ họ lựa chọn nơi này là vì nơi này cách huyện thành Hoa Hải gần nhất, chỉ cần nơi này phát nổ, huyện thành Hoa Hải tuyệt không khả năng tránh được, nói vậy sẽ có thể thương tổn được vài người mà không đến mức nghiêm trọng. Đây chính là mục đích của Âu Dương Nghị Phong! Dưới sự quản hạt của Tô Mộc, nơi này xảy ra sự kiện tồi tệ như vậy, chẳng lẽ hắn không cần gánh trách nhiệm sao? Nếu không có người thương vong, vậy chế tạo thương vong!
Không thể không nói vào lúc này Âu Dương Nghị Phong đã khôi phục lại phong phạm cường giả hắc đạo ngày xưa, mỗi chuyện hắn làm vô cùng quyết đoán, tuyệt đối không chút chần chờ.
Bỏ đá xuống giếng sao? Hiện tại tao thích làm nhất chính là việc này! Có tên ngu xuẩn Trần Mai Sử đi phía trước gánh vác, lần này Tô Mộc muốn xoay người cũng không có cơ hội! Mà mày muốn nhờ ảnh hưởng trong thành phố, mày chết tâm đi!
Âu Dương Nghị Phong nói xong, liền gọi điện cho Lương Tĩnh:
Tôi biết bây giờ cô không muốn nghe tôi nói chuyện, nhưng cô nghe kỹ cho tôi, chuyện này nhất định phải hoàn thành! Tôi muốn buổi dự họp hội nghị thường ủy ngày mai cô phải công khai ủng hộ Tần Phong trong việc thảo luận trừng phạt Tô Mộc. Nếu cô không nghe theo, Lương Tĩnh, cô nên biết tôi có thể làm cho cô thượng vị, đồng dạng cũng có thể kéo xuống ngựa! Không ai có thể chiếm tiện nghi của Âu Dương gia tộc, cho dù là cô cũng không được!
Đương!
Âu Dương Nghị Phong quyết đoán cúp điện thoại, hắn biết Lương Tĩnh tuyệt đối không dám ngỗ ngược lệnh của hắn. Bởi vì Lương Tĩnh có nhiều nhược điểm nằm trong tay hắn, trừ phi hắn chết, bằng không Lương Tĩnh không khả năng ngồi yên trên vị trí. Thoát ly quan hệ? Thoát ly thật tốt, nếu không thoát ly, ngược lại hắn không biết làm sao mưu đồ chuyện này.
Vương bát đản!
Lương Tĩnh nhận được điện thoại của Âu Dương Nghị Phong, vẻ mặt dữ tợn, nghĩ tới người kia không để ý tới tình nghĩa ngày xưa, lại biến mình thành công cụ lợi dụng, Lương Tĩnh thật sự cảm thấy phẫn nộ. Lúc này Lương Tĩnh chỉ muốn giết người!
Âu Dương Nghị Phong, đây là ông bức tôi, ngày mai tôi sẽ hoàn thành việc này cho ông. Nhưng sau việc này tôi thề sẽ không để cho ông tiếp tục bức tôi, tôi sẽ cho ông thật sự không nhìn thấy được mặt trời!
Lương Tĩnh nghiến răng nói. Một người đàn bà một khi điên cuồng, bất kỳ người đàn ông nào cũng không ngăn cản được.
Khi Liễu Linh Lỵ xuất hiện trong đại viện gia chúc huyện ủy, đem tin tức mình vừa nhận được hội báo cho Lý Tuyển, Lý Tuyển dị thường tức giận cầm tạp chí hung hăng ném mạnh lên bàn, thần sắc phẫn nộ:
Ban kỷ luật thanh tra thành phố muốn làm gì? Có kiểu làm việc như vậy sao? Lại mạnh mẽ đem người mang đi, bọn hắn cho mình là ai? Chẳng lẽ làm việc không cần tuân thủ điều lệ trình tự sao?
Lý Tuyển tức giận nói.
Phải đó, ít nhất bọn họ phải thông tri ban kỷ luật thanh tra huyện chúng ta đi!
Liễu Linh Lỵ phụ họa.
Thông tri ban kỷ luật thanh tra huyện? Nếu thật sự muốn thông tri, tại sao phải đợi tan tầm mới tới nhà hàng bắt người đi? Bọn hắn rõ ràng là chột dạ, trong lòng không nắm chắc, không dám khẳng định chuyện của Tô Mộc là thật hay giả!
Lý Tuyển lãnh đạm nói.
Hiện tại mấu chốt nhất chính là cả Hoàng tổng cũng bị mang đi!
Liễu Linh Lỵ nói, mặc dù trong lòng nàng lo lắng cho Tô Mộc, nhưng nàng biết mình không thể biểu lộ quan tâm, vì thế phải đem sự tình dẫn dắt lên người Hoàng Luận Đàm.
Quả nhiên sau khi Lý Tuyển nghe nhắc tới chuyện này, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ. Hoàng Luận Đàm có thân phận gì? Nếu hắn xảy ra chuyện ngay lúc tới huyện Hoa Hải, thật sự là không xong. Dù nàng có quan hệ với Lý Tình, cũng khó thể ngăn cản được lửa giận của Hoàng gia. Cho nên nhất định phải cam đoan sự an toàn của Hoàng Luận Đàm!
Cô đi đi, tiếp tục lưu ý việc này cho tôi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Liễu Linh Lỵ biết Lý Tuyển còn có việc riêng cần xử lý, liền nhanh chóng đứng dậy rời đi. Dù sao nàng cũng đã hội báo xong, chuyện kế tiếp cũng không tới lượt của nàng.
Sau khi Liễu Linh Lỵ ra ngoài, Lý Tuyển liền gọi điện cho Lý Tình, có thể nhờ miệng của chị nàng báo tin cho người của Hoàng gia.
Cái gì? Chị đã biết!
Lý Tình vừa nghe tin Hoàng Luận Đàm bị người của ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị bắt đi, giọng nói không khỏi căng thẳng:
Hiện tại em không cần sốt ruột, chỉ cần Hoàng Luận Đàm ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì. Hiện tại chị sẽ gọi điện cho Lâm Nhạc Đông.
Dạ, chị!
Lý Tuyển biết hiện tại Hoàng Luận Đàm sẽ không có chuyện gì, mà Tô Mộc cũng sẽ không có chuyện. Nhưng nếu họ không có chuyện, lại có chút người sẽ không ổn.
Tần Phong, ông thật sự nghĩ ông bảo hộ Trần Mai Sử, làm ra hành động như vậy là có thể lấy thúng úp voi sao? Ông yên tâm, việc này tôi sẽ chậm rãi tính toán rành mạch với ông. Ông đã không biết mình rốt cục gây ra chuyện lớn bao nhiêu!
Bên trong một câu lạc bộ tại Tây Phẩm thị.
Bàng Hải Triều đang hưởng thụ lên đỉnh vu sơn ở nơi này, gần đây hắn thật yêu thích trò chơi kích thích như vậy. Một thiếu phụ đang uyển chuyển lay động trên người của hắn, dưới ánh đèn chiếu xuống, thật hấp dẫn động lòng người.
Phanh!
Ngay khi Bàng Hải Triều sắp đạt tới đỉnh cao, cửa phòng bị đẩy ra, một người đi vào phòng. Sau khi đi tới gần, chờ khi Bàng Hải Triều xong xuôi, thản nhiên đi tới.
Cô ra ngoài trước đi!
Bàng Hải Triều phất phất tay, thiếu phụ nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo rời đi. Mà người đàn ông mới vào phòng cũng không hề liếc mắt nhìn nàng lần nào, sắc mặt vẫn lạnh như băng.
Tô Mộc bị Cao Lệ Trấn của ban kỷ luật thanh tra thành phố mang đi, hiện tại đang đi về phía quân khu, hẳn sắp tới rồi!
Cái gì?
Bàng Hải Triều vừa nghe được lời này liền bật dậy, vẻ mặt hưng phấn:
Anh nói thật sao? Tôi làm sao có thể không tin anh, anh nói nhất định là thật sự, ha ha, thật không ngờ Tô Mộc cũng có lúc gặp xui xẻo như vậy. Lần này hắn nhất định bị đám người kia thu thập tàn!
Chúng ta làm sao bây giờ?
Anh nói nên làm gì sao?
Bàng Hải Triều hung dữ nói:
Đó là cơ hội tốt, không cần biết vì sao Tần Phong làm vậy, chỉ cần chúng ta thao tác tốt, tuyệt đối có thể bức bách Tần Phong tiếp tục điều tra. Chỉ cần dư luận hình thành, điều này đối với Tô Mộc mà nói chính là tổn thương trí mạng nhất!
Đúng vậy, chính là như thế! Trước đó tôi một mực bố cục, bày ra cục diện, rốt cục đã có công dụng!
Bàng Hải Triều cười lên điên cuồng:
Lúc trước Tô Mộc dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, không cho tôi tới huyện Hoa Hải kiếm tiền, tôi chỉ có thể đá văng hắn ra ngoài! Anh đi làm đi, đem tin này rải ra ngoài cho tôi!
Dạ!
Vào lúc này Tô Mộc còn chưa biết có nhiều người bỏ đá xuống giếng như vậy, hắn cùng Hoàng Luận Đàm vừa bị đưa tới nhà khách quân khu Tây Phẩm thị.