Cho dù là mấy ngày trước hắn còn bị liên lụy vu oan, còn nói hắn nhận hối lộ một trăm vạn. Bọn hắn đều mù mắt, làm việc không có đầu óc sao. Sau khi Tô Mộc bị mang đi, đám người kia mới gởi tiền vào tài khoản tiền lương của hắn, nghĩ mọi người đều điên rồi sao?
Nhưng cho dù bị oan uổng, Tô Mộc vẫn vô oán vô hối!
Nếu không có Tô Mộc, huyện Hoa Hải làm sao có được thành tựu như hiện tại! Phải biết rằng đây cũng không phải một thôn một trấn phát triển, mà là toàn bộ hương trấn đều nằm trong kế hoạch phát triển. Mỗi thôn dân đều nhận được ưu đãi!
Cho nên sau khi biết Tô Mộc sắp rời đi, người trong huyện đều tự giác đi tới nơi này. Ánh mắt họ nhìn Tô Mộc cực nóng lẫn sùng bái. Chỉ cần Tô Mộc lên tiếng, họ sẽ đi làm mà vô oán vô hối.
Lòng dân!
Trong lòng Tô Mộc kích động.
Tô chủ tịch, thường quay về thăm, chúng tôi sẽ nhớ anh.
Nhà của lão Trương đầu này tùy thời đều mở rộng với Tô chủ tịch!
Tô chủ tịch, bảo trọng!
…
Cũng không có những lời nói mạnh mẽ xôn xao, chỉ là những lời thật giản dị, nhưng lộ ra tình cảm thật chân thành tha thiết. Nhân dân rất đơn giản, ai đối tốt với họ, họ sẽ đối tốt với ai. Người nào cũng biết lúc Tô Mộc nhậm chức không mang ai đi theo, đồ vật cũng ít ỏi. Mà bây giờ khi hắn rời chức, vẫn là như vậy. Chỉ là một va ly hành lý, cô độc.
Ai nói xã hội hiện giờ không có quan thanh liêm?
Ai nói xã hội hiện tại không có quan tốt?
Chính là Tô Mộc!
Xe của Tương Hoài Bắc ngừng ở ngoài cùng, sở dĩ hắn còn chưa rời khỏi là vì muốn cùng Tô Mộc đi Tây Phẩm thị. Hơn nữa hắn có vài lời muốn nói với Tô Mộc. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lại nhìn thấy một màn như thế. Hắn chứng kiến có phóng viên đang quay chụp cảnh tượng trước mắt, nhưng không hề có ý tứ muốn ngăn cản.
Xã hội này cần tấm gương như Tô Mộc tồn tại!
Nếu ai dám nói Tô Mộc chỉ là biểu diễn sao? Vậy các người có thể tới huyện Hoa Hải điều tra, nhìn xem có bị nước bọt của quần chúng bao phủ. Có ai biểu diễn có thể làm nhân dân quần chúng lẫn cán bộ huyện đều tới đưa tiễn? Có thể làm nhân dân cảm động? Không nhìn thấy họ còn muốn khóc sao?
Tô Mộc chậm rãi đi về phía trước, nắm lấy từng đôi tay, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, thân ảnh hắn không ngừng kéo dài. Làm người tiếp nhận chức vị của Tô Mộc, Ngũ Vi Đạo cũng có mặt, hắn nhìn thấy hình ảnh như vậy trong lòng nhiệt huyết mênh mông. Hắn không tham vọng quá đáng khi mình rời chức, có thể được nhân dân kính yêu như Tô Mộc, hắn chỉ nghĩ không làm mất mặt người đi trước là quá tốt.
Lý Tuyển cũng đứng nơi đó, cảm thụ không khí nơi này, lần đầu tiên cảm giác điểm xuất phát khi làm quan của mình có phải đã xuất hiện lệch lạc hay không? Nàng biết cho dù chức quan của mình cao tới đâu, cũng đừng mong giống như Tô Mộc, có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế. Bởi vì điểm xuất phát khi làm quan của hai người khác nhau, nhưng không ai có thể phủ nhận, trong lòng Lý Tuyển cũng hi vọng gặp được đãi ngộ như thế.
Đây chính là nam nhân của mình, là nam nhân mà Liễu Linh Lỵ này tuyển chọn!
Liễu Linh Lỵ đứng trong đội ngũ, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, ánh mắt lóe sáng. Nghĩ tới đã đặt sẵn phòng trong Tây Phẩm thị đêm nay, nghĩ tới Tô Mộc nói muốn gặp nàng, Liễu Linh Lỵ lại cảm giác thân thể mình mềm nhũn.
Bị nam nhân như vậy chinh phục, tuyệt đối là chuyện đáng giá tự hào.
Tô Mộc đi thẳng tới cuối đường, nhìn đoàn người vẫn chưa chịu rời đi, cũng không nói thêm lời dư thừa nào, chỉ khom người cúi đầu chào họ thật sâu.
Sau đó hắn cũng không hề dừng lại, lên xe rời đi.
Nhân dân huyện Hoa Hải cứ như vậy đưa mắt nhìn theo xe của hắn biến mất xa xa.
Ngũ chủ tịch, chúng ta có phải nên mở hội nghị hay không?
Lý Tuyển hỏi.
Được!
Ngũ Vi Đạo gật đầu đáp.
Hai người rời đi, những ủy viên huyện ủy khác lập tức đi theo. Không cần biết họ có thừa nhận hay không, nhất định phải đối mặt sự thật. Đó là từ khoảnh khắc này, vận mệnh chính đàn huyện Hoa Hải tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa. Không biết Ngũ Vi Đạo có thể giống như Tô Mộc hoàn toàn nắm giữ quyền nói chuyện trong ủy ban huyện hay không, có đủ khả năng giữ địa vị độc lĩnh như Tô Mộc ngày trước nữa không?
Phong cảnh ngoài xe không ngừng lui ra sau, Tô Mộc đã lên xe của Tương Hoài Bắc. Lúc này chính Tô Mộc lái xe, Tương Hoài Bắc ngồi ở ghế lái phụ. Hai người cũng không muốn có người khác nghe được họ nói chuyện, cho nên mới tránh né.
Tô Mộc, cậu làm chủ tịch huyện thật sự đáng giá!
Tương Hoài Bắc cảm khái nói.
Tương ca, sau này anh cũng sẽ như vậy!
Tô Mộc cười nói.
Tôi cũng không có tư bản lớn như cậu, có thể chinh phục được nhiều người như vậy. Được rồi, không nói chuyện này, cậu định an bài huyện Hoa Hải thế nào sau khi cậu đi?
Tương Hoài Bắc hỏi, dù sao hắn biết Ngũ Vi Đạo là người của Dương Vọng Sơn, người như vậy chung quy dùng không thuận tay như với Tô Mộc.
Tương Hoài Bắc lo lắng nhất là việc này.
Tương ca, chuyện này anh không cần nghĩ nhiều. Anh cũng biết tình huống của Dương tư lệnh viên, quân đội không thể tham gia vào chính sự. Cho nên lúc trước ông ấy cũng chỉ phụ trách tiến cử Ngũ Vi Đạo, chân chính mà nói Ngũ Vi Đạo phải dựa vào anh mới có thể đứng vững gót chân.
Về phần những người khác trong huyện Hoa Hải, tôi cũng đã đặt trong danh sách, Tương ca có thể châm chước mà dùng. Nhưng với Sở Tranh, nếu như có thể Tương ca chiếu cố hắn một chút đi! Có thể tín nhiệm hắn!
Tô Mộc nói.
Sở Tranh là thư ký của cậu, tôi đương nhiên yên tâm sử dụng. Cậu yên tâm, ở trong bố cục kế tiếp của tôi, Sở Tranh sẽ có trọng dụng. Hắn không thể nào luôn ở lại trong trấn Hắc Tước.
Tương Hoài Bắc cam đoan.
Tương ca, sau này chỉ còn anh dốc sức làm việc trong Tây Phẩm thị, nhưng tôi tin tưởng, dựa theo bản lĩnh của anh, sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Tô Mộc cười nói.
Cậu đó!
Tương Hoài Bắc cười mắng.
Tương Hoài Bắc đã thật sự đứng vững trong Tây Phẩm thị, ngoài huyện Hoa Hải còn có người của huyện khu khác cũng dựa dẫm hắn. Kỳ thật việc này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao hắn từng có thân phận là thư ký của Trịnh Vấn Tri. Cho dù đi tới thành phố nào cũng có thể rất nhanh mở ra cục diện.
Sẽ không ai chủ động trêu chọc Tương Hoài Bắc, bởi vì làm như vậy tùy thời sẽ chọc giận Trịnh Vấn Tri.
Sau khi tới Tây Phẩm thị, hai người chia tay. Vào lúc này Tô Mộc xem như hoàn toàn tự do, trước khi đi nhậm chức, hắn còn nghỉ phép nửa tháng. Ý tưởng của hắn thật đơn giản, thừa dịp này quay về thăm nhà một chút. Từ tết trung thu tới hôm nay hắn chưa có dịp về nhà, cảm thấy nhớ gia đình.
Cho dù cha mẹ luôn chỉ nói chuyện tốt mà không báo chuyện xấu, nhưng bởi vì như vậy hắn càng muốn về thăm nhà một chút, như vậy hắn mới có thể yên tâm.
Tô Mộc gọi Đoạn Bằng đi chuẩn bị lễ vật, sáng mai sẽ khởi hành đi Tô trang, sau khi thả Đoạn Bằng về nghỉ ngơi, Tô Mộc đi tới chỗ hẹn với Liễu Linh Lỵ.
Bên trong phòng khách sạn.
Từ nơi này có thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp trong Tây Phẩm thị, cửa sổ nằm sát đất, khoa trương hơn chính là còn có bồn tắm matxa, thật vô cùng tráng lệ.
Bởi vì muốn cùng Tô Mộc hưởng thụ khoái hoạt lần cuối cùng, Liễu Linh Lỵ không ngại tốn tiền, chỉ đặt căn phòng này cũng tiêu hết một tháng tiền lương của nàng.
Ngay nháy mắt cửa phòng mở ra, Liễu Linh Lỵ làm ra động tác mình chưa làm qua bao giờ, nàng lao thẳng vào lòng Tô Mộc, chỉ nói một câu:
- Tận tình yêu em đi!