Dĩ nhiên nói như vậy cũng không phải nói Vũ Phượng là ăn trộm, cũng không thể nói Vũ Phượng là pháo đài cách mạng bên trong, trên thực tế Vũ Phượng cũng không phải người của Mai Ngự Thư. Nàng có thể trở thành phó chủ nhiệm, hậu đài là do người khác. Chỉ có điều hiện tại người này đã về hưu, không có bất kỳ lực ảnh hưởng nào. Cho nên Vũ Phượng mới có thể ngồi mãi ở vị trí phó chủ nhiệm, không có ngày nổi danh.
Vốn trong lòng Vũ Phượng đã từ bỏ tham vọng, nàng biết mình đã không còn cơ hội tiến thân. Nhưng sự xuất hiện của Tô Mộc lại làm cho Vũ Phượng cảm thấy một ánh sáng rạng đông. Chỉ có điều sau mấy lần tỏ thái độ, Tô Mộc cũng không toát ra thái độ rõ ràng, khiến cho Vũ Phượng cũng cảm thấy nản chí thất vọng.
Vũ Phượng làm sao cũng không nghĩ tới, khi nàng đang muốn từ bỏ ý định, Tô Mộc lại nói ra như vậy. Điều này làm cho Vũ Phượng thật sự mừng rỡ. Nếu như không phải dựa vào công phu trấn định sau nhiều năm ngồi ở văn phòng, sợ rằng Vũ Phượng đã vui mừng nhảy lên la hét. Nhưng bây giờ nàng biết mình phải có chút dưỡng khí, nói ra tình huống chi tiết của sáu người này.
Bởi vì Vũ Phượng biết, lần này là cơ hội cuối cùng của mình, nếu nắm chặc..., mùa xuân sẽ tới. Nếu sai sót, sợ rằng chờ đợi nàng sẽ là mùa đông thê thảm.
Đây chính là thực tế!
Đây chính là quan trường!
Đây chính là lý do hiện tại Vũ Phượng phải tử chiến đến cùng!
Tô Mộc yên tĩnh lắng nghe từng câu nói của Vũ Phượng, trong đầu không ngừng chuyển động phân tích tin Vũ Phượng để lộ ra. Sáu người này không chỉ đơn giản là bổ nhiệm hay không bổ nhiệm. Sau lưng bọn họ có những người khác đang nói chuyện hay không, phân lượng của người nói chuyện này ở thành phố Cổ Lan có nặng hay không, đây đều là chuyện Tô Mộc phải suy nghĩ. Nếu bởi vì sai lầm, tạo lên một địch nhân cho Tô Mộc, vậy cái được cũng không bù đắp đủ cái mất.
Nhưng cuối cùng tương đối may mắn, Vũ Phượng thật sự cái gì cũng biết, có người biết gốc biết rễ ở đây, Tô Mộc thật sự cảm thấy tương đối nới lỏng.
- Tô chủ nhiệm, đây chính là tình huống căn bản của sáu người này.
Vũ Phượng cười nói.
- Rất tốt!
Tô Mộc mỉm cười gõ tay xuống mặt bàn, nhìn Vũ Phượng nói:
- Phó chủ nhiệm Vũ, con người tôi không có thói quen nói những lời khách sáo trên quan trường. Chị lớn hơn tôi, tôi gọi chị một tiếng Vũ tỷ. Vũ tỷ, công việc ở khu Cao Khai rất nhanh sẽ nghênh một thời kỳ mới, đến lúc đó còn cần những đồng chí có kinh nghiệm như chị, chống đỡ tràng diện cho tôi. Hơn nữa Vũ tỷ công tác nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu tôi đã biết rồi, cũng sẽ không để yên. Vũ tỷ, chị cứ trở về an tâm công tác, tôi sẽ có sắp xếp cho chị.
Cái này coi như đã biểu lộ thái độ!
Vũ Phượng có ngốc cũng biết, đây là Tô Mộc đang biểu thị thái độ, Tô Mộc thật sự có ý tứ muốn trọng dụng nàng. Nếu không hắn cũng không thay đổi cách gọi. Từ phó chủ nhiệm Vũ biến thành Vũ tỷ, nếu đặt ở trước kia, Vũ Phượng quả thực cũng không dám nghĩ tới chuyện như vậy. Nhưng bây giờ chân chính xuất hiện, điều này làm cho Vũ Phượng cảm thấy có một lực chiến đấu từ trước tới nay chưa có.
- Tô chủ nhiệm, ngài yên tâm, tôi biết phải làm sao.
Vũ Phượng lập tức nói.
- Vậy cứ thế đi, Vũ tỷ, thuận tiện báo cho mấy vị còn lại, nửa giờ sau tôi muốn mở cuộc họp truyền đạt nhiệm vụ trong thành phố đưa xuống.
Tô Mộc bắt đầu lật xem giấy tờ Vũ Phượng đưa tới.
Vũ Phượng còn có thể không rõ đây là chuyện gì, sau khi gật đầu đáp ứng liền đứng dậy rời đi. Đợi sau khi Vũ Phượng rời khỏi phòng làm việc, cổ nàng bất chợt hất lên, đi đường cũng hiên ngang, cả người giống như đánh máu gà, tràn đầy sinh khí....
Ai là chủ nhiệm văn phòng? Khương Nhiên đúng không! Như vậy công việc thông báo, dĩ nhiên phải kêu Khương Nhiên đi làm. Nhưng bây giờ Tô Mộc lại phân phó Vũ Phượng đi thông báo, chỉ cần người có chút đầu óc cũng có thể phân tích ra tin tức ẩn giấu bên trong. Ở trong thể chế không có chuyện nhỏ, chỉ cần một chút chuyện nhỏ có thể bắn ra, cũng biến thành chuyện lớn. Đừng thấy chỉ là chuyện thông báo đơn giản, bên trong cũng ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa.
Trong nháy mắt Khương Nhiên nhận được thông báo của Vũ Phượng, cả người thoáng cái té ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt. Làm chủ nhiệm văn phòng, hắn hiểu rõ hơn ai hết, đằng sau thông báo này giấu diếm cái gì.
Chẳng lẽ nói Tô Mộc đã bắt đầu động thủ?
Nghĩ tới đây, nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến Hạ Kiếm Đường không ai bì nổi cứ như vậy bị bắt giam, nghĩ đến Hạ Nhập Tương cũng bị đình chỉ công tác, Khương Nhiên liền cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng ảm đạm. Lẽ nào trong lòng Bạch Vi Dân, Mai Ngự Thư lại có phân lượng nặng hơn Hạ Nhập Tương hay sao? Thậm chí ngay cả Hạ Nhập Tương, Bạch Vi Dân cũng không bảo vệ được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì..., Bạch Vi Dân có bảo vệ được Mai Ngự Thư không?
Hơn nữa điểm chết người chính là Khương Nhiên nghe được một tìn đồn, một tin đồn không biết thiệt giả, nói là trong hành động tối hôm qua, Mai Ngự Thư và Đậu Long cũng bị bắt tại trận ở hội sở Cẩm Tú, nói hai người bọn họ đang tiến hành hoạt động trai gái gì đấy. Như vậy nếu tin đồn là thật..., địa vị của hai người nhất định không giữ được.
Sợ hãi khiếp sợ, chính là tâm tình hiện tại của Khương Nhiên!
Từng bước sai lầm, chính là hối hận lớn nhất bây giờ của Khương Nhiên!
Hiện tại Khương Nhiên nghĩ như thế nào, Tô Mộc mặc kệ, bởi vì hắn biết, bất kể là ai, chỉ cần làm ra quyết định sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả vì quyết định này. Ban đầu khi quan bảng của Tô Mộc xoay tròn, lấy được tin tức vô cùng chuẩn xác, hắn đã không hoài nghi, vì vậy càng kiên định ý niệm trong đầu.
Về phần giấy tờ Vũ Phượng đưa tới, vừa rồi Tô Mộc đã xem qua, đây chính là thông báo của chính quyền thị ủy nhằm vào hành động tối hôm qua. Hội sở Cẩm Tú có nghi ngờ dính líu đến hoạt động phạm tội nghiêm trọng, nghi ngờ hoạt động mua bán dâm, nghi ngờ tiến hành sự kiện bạo lực, nghi ngờ buôn lậu thuốc phiện... Theo lý bị niêm phong, tất cả tài sản của Hạ Kiếm Đường đều bị phong bế, tất cả công ty dưới cờ Hạ Kiếm Đường đều bị nghiêm cấm hoạt động, chờ tổ chuyên án thẩm tra. Hạ Nhập Tương tạm thời đình chỉ công tác, đợi sau khi chuyện điều tra rõ ràng, tỉnh ủy sẽ họp bàn xử lý, an bài công việc.
- Màn ra tay này vừa ngoan độc vừa rất nhanh! Cũng đúng, đám lão hồ ly bọn họ bị khi dễ thành như vậy, làm gì còn mặt mũi, nếu không ai muốn đứng ra làm ác nhân vậy nên cuốn gói về nhà nghỉ ngơi dần đi.
Mỗi chiếc USB kia đều là một quả bom, nổ vang bên tai mọi người ở thành phố Cổ Lan, đám thường ủy thị ủy, trừ phi nuốt xuống ngụm ác khí này, nếu không tuyệt đối sẽ bộc phát. Hành động tối hôm qua chính là chứng minh tốt nhất, hơn nữa tốc độ động thủ mạnh như vậy nhanh như vậy, càng làm cho Tô Mộc có chút bất ngờ. Tất cả sản nghiệp của Hạ Kiếm Đường đều bị niêm phong, có thể nhìn ra cường độ xử lý trong chuyện này.
Khi tất cả thường ủy thị ủy ngưng tụ thành một lòng, đừng nói là một Hạ Kiếm Đường, cho dù là người có bối cảnh cường thịnh hơn, cũng sẽ bị kéo xuống ngựa!
Khi Tô Mộc đang ở bên này suy nghĩ, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, hắn thuận thế nhận lấy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Lý Hưng Hoa, sau khi Lý Hưng Hoa hết sức cao hứng nói xong, khóe miệng Tô Mộc cũng theo đó hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Cú điện thoại này quả thực quá kịp thời!
Cú điện này đối với Tô Mộc mà nói, chắc chắn là một liều thuốc trợ tim. Có liều thuốc trợ tim này, Tô Mộc tuyệt đối có nắm chắc, hoàn toàn nắm giữ quản ủy hội trong tay mình. Nắm giữ như vậy dĩ nhiên cũng không phải độc đoán, Tô Mộc cũng chưa từng muốn làm như vậy....
Dân chủ tập trung luôn luôn là chế độ của đảng ta, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không làm trái với nguyên tắc. Điều Tô Mộc muốn chỉ là một tập thể đại đoàn kết, nếu hắn ở phía trước xông pha chiến đấu, thì phía sau phải bảo đảm không xảy ra bất cứ chuyện gì. Dù sao Tô Mộc có thể bảo đảm việc mình không bị hủ hóa, nhưng không thể bảo đảm tất cả mọi người cũng như vậy. Giống như hiện tại Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy, rõ ràng là đang muốn ngáng chân hắn khắp nơi.
Dĩ nhiên chuyện Lý Hưng Hoa vừa mới nói, cũng không phải kêu Tô Mộc phải làm như thế nào, bởi vì vấn đề của hai người này đúng là rất nghiêm trọng. Trước kia chẳng qua là thiếu cơ hội, tối hôm qua cơ hội này tới, quả quyết không thể bỏ qua cho hai con sâu mọt này.
- Không phải là tôi muốn động tới các người, thật sự là bởi vì chính các người chọn con đường này.
Tô Mộc lẩm bẩm nói.
Nửa giờ sau, trong phòng họp nhỏ.
Tất cả mọi người được thông báo đều đã tới, thật ra không cần Vũ Phượng nói thêm cái gì, bọn họ đồng dạng cũng có dự cảm, biết hôm nay Tô Mộc nhất định sẽ triệu tập bọn họ, vì vậy khi nhận được thông báo, liền không chần chờ chạy tới. Chẳng qua khi mọi người ngồi xuống, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Khương Nhiên. Khương Nhiên ngồi ở đó, lại càng có cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Chức trách vốn thuộc về mình, lại bị người khác tước đoạt, ý vị công việc của Khương Nhiên hắn không còn lâu dài, chủ yếu nhất chính là Khương Nhiên hắn thật sự bị hắt hủi. Môt khi bị hắt hủi, tùy tiện tìm lý do, Tô Mộc có thể điều nhiệm hắn đi chỗ khác.
Lý do như vậy, thủ đoạn như vậy, Khương Nhiên rõ ràng hơn ai hết.
Nghĩ đến cái này, Khương Nhiên liền ngẩng đầu nhìn về phía Mai Ngự Thư, muốn tìm được chút khích lệ và ủng hộ từ trên người Mai Ngự Thư. Nhưng Khương Nhiên nhanh chóng thất vọng, mặc dù Mai Ngự Thư ngồi ở đó, nhưng không hề có dấu hiệu nói chuyện giúp hắn, điều này làm cho Khương Nhiên thật sự có chút tâm ý nguội lạnh.
Chẳng lẽ cục diện hôm nay thật sự không thể thu thập sao?
Trong bầu không khí suy đoán này, thân ảnh Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, sau khi đặt văn kiện trong tay xuống, lạnh lùng quét qua toàn trường:
- Bây giờ bắt đầu họp!