Sự thật chính là sự thật, bởi vì sự thật đều có cơ sở.
Hiện tại Nghiêm Khoan đang bịa đặt một câu chuyện.
Nghiêm sở, anh nói người kia rốt cục là ai, sao lại lợi hại như vậy!
Một người đánh năm, lại không hề bị thương!
Phải đó, Nghiêm sở, người nọ không phải biết võ đi?
Nghiêm Khoan khinh thường nói:
Biết võ rắm thí, biết võ thì thế nào? Nhìn hình dạng của hắn, tới bao nhiêu tôi cũng thu thập sạch sẽ. Các anh cho rằng sau khi vào cục công an mà hắn vẫn còn bình yên vô sự sao?
Nói rất đúng, chỉ cần vào cục công an, có rất nhiều biện pháp thu thập hắn!
Nghiệm tổn thương, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được. Lần này nếu tôi không trá ra ít tiền trên người hắn, tôi sẽ không họ Nghiêm!
Ánh mắt Nghiêm Khoan lộ hung quang, đau đớn nhe răng trợn mắt.
Nhóm người ở trong phòng trò chuyện không chút kiêng nể, cũng không hề có chút ý tứ giữ yên tĩnh, dù sao nơi này chỉ có bọn hắn, cửa phòng đóng kín, cũng tin tưởng không ai dám nghe lén họ nói chuyện. Mấu chốt nhất chính là muốn nghe lén cũng phải nghe hiểu mới được.
Nhưng lúc này Đoạn Bằng cùng Trương Nam Thu đều nghe được những lời nghị luận kia, vẻ mặt tràn ngập băng sương. Trương Nam Thu cũng thật không ngờ bên trong đồn công an của mình quản lý lại có những cặn bã như vậy.
Dù trước kia cũng biết bốn người này thân cận Nghiêm Khoan, thậm chí trước kia Nghiêm Khoan cũng vô cùng lễ độ cung kính với mình. Hiện tại trái ngược, từ khi cha mình xuống đài tới bây giờ, chưa đầy một tháng thời gian tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Bên ngoài bệnh viện.
Cặn bã bại hoại, sau khi tôi trở về lập tức tra rõ chuyện của bọn hắn!
Trương Nam Thu trầm giọng nói.
Trương sở, tuy rằng tôi không biết lãnh đạo chuẩn bị làm như thế nào, nhưng trước khi anh ấy đi ra, tôi nghĩ chúng ta có thể chuẩn bị toàn bộ công tác sẵn sàng. Tỷ như tên Nghiêm Khoan kia, trong tay anh hẳn có tư liệu của hắn đi!
Đoạn Bằng nói.
Đương nhiên có!
Trương Nam Thu đáp.
Tốt lắm, Trương đồn trưởng, hiện tại anh xác định toàn bộ tư liệu cho chắc chắn, anh cũng không cần đi qua chỗ lãnh đạo, hiện tại tôi đi qua cục công an xem sao.
Đoạn Bằng nói.
Được!
Trương Nam Thu gật đầu nói.
Phòng thẩm vấn cục công an huyện.
Từ sau khi Tô Mộc bị mang vào, cũng không ai tới thẩm vấn hắn, Miêu Lực Phong cũng dựa theo ý tứ trước đó làm việc, hắn cấp cho Tô Mộc cơ hội cũng cấp cho bản thân một cơ hội. Nếu Tô Mộc thật sự có bối cảnh, hiện tại phải có người tới bảo lãnh hắn. Nếu trong nửa giờ không có ai tới, vậy xin lỗi rồi, nhất định phải thu thập chết hắn!
Thế nào? Có cảm thấy vô cùng uất ức không?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Không có!
Mộ Bạch lắc đầu:
Kỳ thật chuyện như vậy tôi đã sớm thành thói quen. Chẳng qua thật không ngờ có một ngày mình bị người dùng lý do như vậy bắt giữ. Nhưng không sao cả, dù sao một mình tôi ăn no thì cả nhà không đói bụng. Có thể ngồi tù chung với anh, có lẽ là chuyện không sai đâu.
Ngồi tù? Anh muốn ngồi cũng có thể ngồi mới được.
Tô Mộc cười nói.
Tôi biết, tôi đắc tội Lý Kiến Tân, cho dù có thể đi ra ngoài cũng không được yên thân. Anh không biết đâu, Lý Kiến Tân ỷ vào Hầu Bách Lương, làm xằng làm bậy vô cùng. Về phần tôi dù đi ra ngoài cũng sẽ bị cách chức, sau đó người tìm lý do quần ẩu một trận. Chuyện như vậy trước kia đã gặp qua nhiều lần, đã thói quen!
Mộ Bạch cười khổ nói.
Vì sao không báo công an?
Tô Mộc hỏi.
Báo công an hữu dụng sao? Anh không phải không nhìn thấy, đội trưởng đội hình sự cũng là bạn của Nghiêm Khoan, mà Nghiêm Khoan bất quá theo sau Lý Kiến Tân mà thôi. Anh nói tình huống như vậy, tôi đi báo công an chỉ tự rước thêm nhục nhã.
Mộ Bạch cười thảm nói.
Đây là sự thật!
Đây là xã hội!
Anh còn trẻ tuổi lại có cảm giác như nhìn thấu hồng trần thế gian vậy.
Tô Mộc nói.
Nhìn thấu hồng trần thế gian? Tôi làm sao có thể nhìn thấu, nếu tôi đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc sống ảo huyền, tại sao còn ở chỗ này?
Mộ Bạch thản nhiên nói:
Kỳ thật tôi biết anh có biện pháp đi ra ngoài, chỉ cần anh gọi cho Tôn Nghênh Thanh giải thích rõ ràng là được. Tôi khuyên anh đừng dây dưa ở đây, không có chỗ tốt gì cho anh. Đợi khi bọn hắn chân chính hạ độc thủ, anh sẽ biết cái gì là xui xẻo!
Được rồi, tôi đáp ứng anh, sẽ cho anh một tương lai!
Tô Mộc nói.
Cho tôi tương lai? Tương lai của tôi ở nơi nào?
Cảm xúc của Mộ Bạch thật trầm thấp.
Nhìn vẻ mặt của Mộ Bạch, Tô Mộc mỉm cười, hôm nay người này đi theo hắn vào cục công an, cũng đã xem như nhập cục. Đúng như lời Mộ Bạch đã nói, hắn cũng không cần tiếp tục dây dưa ở trong này. Bởi vì Miêu Lực Phong không có tư bản bài cổ tay với hắn. Cả huyện Ân Huyền cũng không ai có tư cách như vậy!
Lúc này đã tới lượt hắn biểu diễn.
Đúng lúc này cửa phòng bật ra, Miêu Lực Phong đi vào, theo sau chính là Lý Kiến Tân. Toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay đều do Lý Kiến Tân gây ra, nếu không phải hắn nhất định muốn thu thập Tô Mộc, Tô Mộc làm sao bị bắt tới nơi này.
Nhưng lúc này trên mặt Lý Kiến Tân tràn ngập vẻ ngang ngược càn rỡ, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Mộc, khi đảo qua Mộ Bạch lại mang theo vẻ chán ghét.
Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt!
Lý Kiến Tân lạnh lẽo nói.
Miêu Lực Phong, người này là người cục công an huyện sao?
Tô Mộc hỏi.
Anh có ý tứ gì?
Miêu Lực Phong quát.
Nếu hắn không phải người cục công an, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Còn nữa, tôi đã nói qua, lần này chúng tôi tới đây là hợp tác điều tra. Nhưng các anh làm như thế nào? Để chúng tôi ngồi ở đây suốt nửa giờ. Vậy còn chưa tính, tôi muốn hỏi, người tên Nghiêm Khoan kia rốt cục có ở đây hay không? Hắn cũng là đương sự!
Tô Mộc bình tĩnh hỏi.
Người này không phải kẻ hiền lành!
Đáy lòng Miêu Lực Phong đã nhận định, nhưng bên cạnh có Lý Kiến Tân đi cùng cũng làm trong lòng hắn ổn định. Chỉ cần có Lý Kiến Tân ở đây, có chuyện gì phát sinh cũng có thể giải quyết.
Không có tư cách?
Ai quy định không có tư cách thì không thể đi vào!
Anh không có quyền đặt câu hỏi!
Miêu Lực Phong trực tiếp đánh trở về.
Không có quyền đặt câu hỏi? Đáy mắt Tô Mộc hiện lên vẻ trào phúng, quả nhiên đúng như hắn suy đoán. Một màn như vậy Tô Mộc đã quá quen thuộc. Cho nên hắn không có ý tứ tiếp tục dây dưa ở trong này.
Tôi có thể gọi điện thoại hay không?
Tô Mộc hỏi.
Gọi điện thoại? Mày muốn gọi điện thoại cầu cứu sao? Ha ha!
Lý Kiến Tân cười to.
Mày muốn gọi cho ai, để tao nghe một chút. Nói không chuẩn tao nghe được tên người sẽ bị dọa gục xuống. Nói vậy mày cũng không cần gọi điện thoại, tao sẽ trực tiếp bỏ qua cho mày!
Anh thả tôi?
Tô Mộc khinh thường nói:
Tôi không phải loại người mặc cho anh tùy tiện bắt vào lại tùy tiện thả ra. Về vấn đề của anh, sau này tôi ra ngoài sẽ chậm rãi tính toán rành mạch với anh. Trước đó, anh tự cầu nhiều phúc đi!
Tao tự cầu nhiều phúc? Mày có ý tứ gì?
Lý Kiến Tân âm trầm nói.
Tô Mộc mặc kệ hắn, nhìn qua Miêu Lực Phong, cái nhìn của thượng vị giả làm Miêu Lực Phong lạnh người. Sau đó hắn lấy ra di động, nghĩ nghĩ, cũng không muốn gọi thẳng tới thành phố làm gì, dù sao sau này hắn còn phải làm việc ở nơi đây.
Có thể có người không biết hắn, nhưng người này khẳng định là biết được. Bởi vì trước khi Tô Mộc nhậm chức, người kia từng chủ động gọi điện cho Tô Mộc.
Người kia chính là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ân Huyền, Mạnh Thường Trực.
Vào giờ này Mạnh Thường Trực đang chuẩn bị ăn cơm chiều, vừa bưng chén thì di động chợt vang lên. Đó là điện thoại tư nhân của hắn, dưới tình huống bình thường cũng không bao nhiêu người biết dãy số, cho nên hắn liền đứng lên cầm di động.
Tới giờ cơm rồi, đừng mãi nghe điện thoại, sao lúc nào cũng bận rộn như vậy.
Vợ của Mạnh Thường Trực than thở.
Được rồi được rồi!
Mạnh Thường Trực vừa cầm di động nhìn thấy là ai gọi tới, sắc mặt lập tức biến đổi.
Là ai?
Ai có thể làm cho Mạnh Thường Trực thay đổi sắc mặt?