Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Phó huyện trưởng Dương, bắt đầu từ bây giờ, chuyện tiếp đãi Vạn Tượng Phong Đầu cùng với công việc sau đó đều do đồng chí toàn quyền chịu trách nhiệm.



Tô Mộc nói.



Thiệt hay giả?



Tô Mộc lại nói như vậy?



Không phải đang giở trò chứ?



– Tô huyện trưởng, chuyện này có phải cần suy nghĩ hay không?



Dương Vinh nhỏ giọng nói.



Nói ra Dương Vinh bây giờ rất cẩn thận, hắn là người không có bao nhiêu căn cơ ở huyện Hoa Hải, thật sự bị thủ đoạn tối hôm qua của Tô Mộc hù dọa. Ngay cả phó huyện trưởng thường vụ Đổng Học Vũ, Tô Mộc cũng dám thu thập, chớ nói chi là người giống như hắn. Cho nên sau khi Dương Vinh hàn huyên xong với Trâu Nhất Khoa, liền chủ động đến đây báo cáo công việc, hơn nữa lần này báo cáo, Dương Vinh cũng chuẩn bị chính thức tỏ thái độ đứng thành hàng.



Ai ngờ thái độ còn chưa biểu đạt ra, liền nhận được tín hiệu như vậy, điều này kêu Dương Vinh làm sao có thể không khiếp sợ?



– Không có gì phải suy nghĩ, phó huyện trưởng Dương, đồng chí chịu trách nhiệm công việc thu hút đầu tư của chính quyền huyện, cho nên chuyện này giao cho đồng chí là thích hợp nhất. Hay là đồng chí thấy năng lực của mình chưa đủ, không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề?



Tô Mộc nhíu mày nói.



Cơ hội!



Đây chính là cơ hội lớn!



Chuyện Vạn Tượng Phong Đầu đến đây đầu tư, Dương Vinh lúc trước đã nhận được tin tức, hơn nữa cũng nghiên cứu qua Vạn Tượng Phong Đầu là công ty đầu tư như thế nào, cho nên đối với Vạn Tượng Phong Đầu hắn có lòng tin rất lớn. Hơn nữa lần đầu tư này lại là Tô Mộc kéo tới được, cho nên Dương Vinh biết lần này tuyệt đối có thể trở thành một chính tích quan trọng. Miếng thịt béo như vậy, ai mà chẳng để ý.



Hiện tại thì tốt rồi, Tô Mộc lại ném miếng thịt béo này cho mình, điều này làm cho Dương Vinh thật sự cảm giác không biết làm sao. Tô Mộc rốt cuộc đang muốn làm gì? Nhưng nhìn Tô Mộc không giống như nói đùa, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm như vậy?



Trong lòng Dương Vinh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác hào hùng, hắn là người chưa từng được coi trọng. Hiện tại đột nhiên hào tình vạn trượng. Nếu có thể làm ra chính tích, chẳng phải là ý nghĩa mình có thể mượn cơ hội lần này đặt chân vững chắc ở huyện Hoa Hải hay sao. Huống chi đây cũng là một cơ hội có thể đứng về phía Tô Mộc, Dương Vinh chắc chắn sẽ không bỏ qua.



– Tô huyện trưởng, nếu ngài tin tưởng, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!



Dương Vinh đứng lên quyết đoán nói.



– Tốt! Vậy chuyện Vạn Tượng Phong Đầu xây dựng trụ sở hoa cảnh sau này, tôi cũng sẽ giao cho đồng chí phụ trách, ở đây có một bản kế hoạch xây dựng trụ sở hoa cảnh, đồng chí cầm lấy xem qua. Có tình huống gì cứ trao đổi với bên Vạn Tượng Phong Đầu, bên đó tôi cũng đã đánh tiếng, bọn họ sẽ phối hợp với đồng chí. Yên tâm, sẽ không có nhiều vấn đề. Cho dù thật sự có vấn đề, đồng chí cứ tới tìm tôi là được.



Tô Mộc hết sức bình tĩnh đưa ra một bản kế hoạch.



– Vâng. Tô huyện trưởng!



Dương Vinh lớn tiếng nói.



Khi Dương Vinh và Tô Mộc đang tiếp tục báo cáo công việc, ở cửa phòng làm việc xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là phó huyện trưởng La Giai Vân.



– Tiểu Sở, bận không?



La Giai Vân cười hỏi.



– La huyện trưởng, chào cô!



Sở Tranh vội vàng đứng dậy.



– Thế nào? Huyện trưởng bây giờ đang bận sao?



La Giai Vân hỏi.



– Dương huyện trưởng ở bên trong.



Sở Tranh nói.



– Tốt lắm, vậy tôi đợi bên ngoài!



La Giai Vân ngồi qua một bên, bắt đầu tùy ý hàn huyên với Sở Tranh. Thời gian Dương Vinh nói chuyện với Tô Mộc không quá dài, sau khi Dương Vinh đi ra, nhìn thấy La Giai Vân, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt, nhưng không có quá nhiều bất ngờ.



– La huyện trưởng đến rồi!



– Đúng vậy, tìm Tô huyện trưởng báo cáo chút công việc!



La Giai Vân nói.



– Ừ. Tốt, cô vào đi.



Dương Vinh vừa nói vừa rời đi.



La Giai Vân nhìn nụ cười lộ ra trên mặt Dương Vinh, trong lòng không khỏi hồi hộp. Người khác không biết Dương Vinh, nhưng nàng lại rất rõ ràng, người như Dương Vinh mặc dù không có nền tảng gì, nhưng làm người cũng rất khôn khéo. Có thể làm cho người khôn khéo như hắn, toát ra nụ cười như vậy, xem ra cuộc nói chuyện với Tô Mộc vô cùng thuận lợi. Chẳng qua không biết hai người rốt cuộc đã nói những thứ gì.



Nghĩ đến những công việc mình chịu trách nhiệm trước kia, trong lòng La Giai Vân dâng lên một loại cảm giác bất đắc dĩ. Cấp khoa, hội liên hiệp phụ nữ, mặt trận thống nhất…, toàn là những việc râu ria không quan trọng. Nếu đến đây báo cáo công việc với Tô Mộc, có thể nói được cái gì? Cho dù mình biến đổi cách nói, cũng rất vô vị. Nhưng không sao cả, dù sao lần này mình tới đây chính là cho thấy thái độ, mình tuyệt đối sẽ không đứng bên phía Đổng Học Vũ. Còn quyết đoán Tô Mộc thể hiện ra từ khi tiền nhiệm đến hiện tại, đã khiến La Giai Vân rất rõ ràng, người giống vậy, chính là đối tượng để nàng đi theo.



– Huyện trưởng, phó huyện trưởng La tới rồi, nói là muốn báo cáo công việc với ngài!



Sở Tranh nói.



– Phó huyện trưởng La, mời vào!



Tô Mộc cười nhìn ra cửa, hắn ngồi phía sau bàn làm việc, cũng không đứng dậy. Đối mặt với phó huyện trưởng thường vụ Đổng Học Vũ, Tô Mộc còn bày ra tư thế lãnh đạo, chớ nói chi là La Giai Vân.



Đây là quy củ!



Nếu như hiện tại Tô Mộc đứng dậy, không phải là không được, nhưng không khỏi khiến La Giai Vân có cảm giác lỗ mãng. Thứ Tô Mộc muốn là một loại hình tượng thân dân, hơn nữa cũng luôn vì mục tiêu này mà nỗ lực.



Nhưng khí thế khi cần thể hiện cũng nhất định phải thể hiện!



La Giai Vân cũng không có bất kỳ dị nghị nào với hành động như vậy, sau khi đi vào phòng làm việc, liền ngồi xuống, bắt đầu báo cáo công việc với Tô Mộc. Khi bên này đang tiếp tục tiến hành, Dương Vinh đã xuất hiện trong phòng làm việc của Trâu Nhất Khoa.



– Lão Dương, thế nào rồi?



Trâu Nhất Khoa vội vàng hỏi.



Hôm nay Dương Vinh làm người đầu tiên đến tỏ thái độ đứng thành hàng với Tô Mộc, là kết quả trao đổi sau khi hai người thương lượng, nhưng Trâu Nhất Khoa đối với cử động này cũng không có bao nhiêu tin tưởng, không dám khẳng định Tô Mộc sẽ dùng thủ đoạn gì để giải quyết. Cho đến khi Dương Vinh đến đây, Trâu Nhất Khoa mới vội vàng đứng dậy hỏi thăm. Phải biết rằng đây cũng là lựa chọn trực tiếp quan hệ đến Trâu Nhất Khoa, nếu con đường này có thể đi, Trâu Nhất Khoa cũng sẽ không có bất kỳ chần chờ.



Chẳng qua vẻ mặt Dương Vinh làm sao lại như vậy?



Chẳng lẽ vừa rồi nói chuyện không được như ý?



Tô Mộc cũng không muốn Dương Vinh đứng thành hàng?



– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh mau nói đi!



Trâu Nhất Khoa vội la lên.



– Lão Trâu, lần này chúng ta thật sự nhìn nhầm rồi, quyết đoán của Tô đại huyện trưởng, Bạch Trác tuyệt đối không thể so sánh. So với Tô Mộc, Bạch Trác còn không có tư cách xách giày cho hắn!



Dương Vinh nói.



Câu nói này, khiến cho Trâu Nhất Khoa như phát mộng!



Đây là ý gì?



– Mau nói đi là chuyện gì xảy ra?



Trâu Nhất Khoa hiện tại giống như bị mèo cào ngứa, vô cùng vội vàng.



– Là như vậy…



Sau khi Dương Vinh nói xong, trên mặt Trâu Nhất Khoa cũng lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể tưởng tượng:



– Anh nói Tô huyện trưởng giao cho anh bắt đầu từ hiện tại toàn diện chịu trách nhiệm chuyện xây dựng trụ sở hoa cảnh của huyện chúng ta? Toàn diện cầm quyền chuyện liên lạc với Vạn Tượng Phong Đầu?



– Đúng là như vậy!



Dương Vinh gật đầu nói.



– Điều này sao có thể? Có phải hắn…



Lời này mới vừa nói ra, còn chưa nói hết, Trâu Nhất Khoa đã trực tiếp nuốt trở về, ngay sau đó đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, trên mặt hiện ra nụ cười giễu cợt:



– Không thể nào như vậy, Tô Mộc là thân phận gì, mặc dù là thay mặt huyện trưởng, nhưng ai cũng biết phù chính chỉ là chuyện trong một câu nói. Hơn nữa ngay cả Đổng Học Vũ hắn cũng dám thu thập, đối với chúng ta cần gì phải giở trò.



Anh còn chưa tỏ thái độ, đã giao cho đại quyền như vậy. Lão Dương, lần này sợ rằng chúng ta thật sự nhìn nhầm rồi, Tô đại huyện trưởng thật sự muốn làm ra một phen sự nghiệp ở huyện Hoa Hải chúng ta. Tôi cứ thắc mắc tại sao người khôn khéo như Mạnh bí thư, lại trực tiếp đứng trong đội ngũ của Tô huyện trưởng, hắn nhất định là thấy được điểm này, cho nên mới quyết đoán lựa chọn. Mạnh bí thư cũng lựa chọn như vậy, chúng ta còn sợ cái gì?



– Lão Trâu, ý của anh là nói?



Dương Vinh nhướng mày.



– Lão Dương, cơ hội chỉ có một lần, có thể bắt được hay không phải xem lựa chọn của chúng ta. Tô huyện trưởng thật sự là người rất có quyết đoán, cũng là một người rất biết suy nghĩ, tôi đã quyết định, đứng trong đội ngũ của hắn. Bây giờ tôi sẽ đến chỗ Tô huyện trưởng báo cáo công việc, hơn nữa tôi cũng có chuyện cần trưng cầu ý kiến của hắn.



Trâu Nhất Khoa quyết định.



– Anh muốn nói đến chuyện kia?



Dương Vinh hỏi.



– Đúng vậy, chuyện đó thật sự không thể tiếp tục được nữa, nếu tiếp tục, chúng ta mất chức là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất chính là khiến vấn đề lớn hơn sẽ nguy hiểm!



Trâu Nhất Khoa kiên định nói.



– Được, chuyện này chúng ta cùng chịu trách nhiệm!



Dương Vinh trầm giọng nói.



– Đợi tin tức của tôi!



Trâu Nhất Khoa vừa nói vừa đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, Dương Vinh nhìn thân ảnh của hắn, trong đầu không khỏi miên man bất định, không biết Trâu Nhất Khoa lần này đi, rốt cuộc có thể nhận được câu trả lời chính xác của Tô Mộc hay không.



Tô Mộc có dám đáp ứng chuyện này hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK