Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính tình này, chúng ta thích!



Mông Thái cùng Dương Quyền nhìn Từ Long Tước vươn ngón tay, ý tứ rất rõ ràng, huynh đệ này đủ khẩu vị, tôi thích! Kỳ thật Tô Mộc động thủ ngoại trừ bị rượu kích thích, còn nghe Từ Long Tước kể về chuyện của Độc Thủ. Một anh hùng truy kích đội ngũ buôn ma túy, vì quốc gia cùng vô số gia đình mà bị mất một cánh tay, sau khi giải ngũ mở một quán rượu nhỏ kinh doanh, còn bị người uy hiếp muốn ép hắn tiêu thụ ma túy, dưới gầm trời này còn có chuyện nào buồn cười hơn nữa sao?



Cho dù hôm nay đâm thủng trời, Tô Mộc cũng không hề sợ hãi.



Đừng lo lắng, chúng ta động thủ đi, sớm giải quyết đám cặn bã kia, chúng ta có thể sớm rời đi một chút!



Được!



Mông Thái quyết đoán nói.



Ba người gia nhập, chân chính tuyên án tử hình cho nhóm người Bành Lang. Đám người kia cho dù có lợi hại cũng không thể so sánh với ba người Từ Long Tước. Bọn họ là ai, đối phó lưu manh như vậy quả thật dễ như trở bàn tay. Hơn nữa khi họ vừa ra tay, khách của quán bar Chiến Hữu đều gia nhập vào trong chiến đoàn. Bọn họ đã từng đi lính, thân thủ không kém, vừa ra tay thắng bại liền rõ ràng.



Độc Thủ, mày giỏi lắm, mày chờ xem, món nợ này sớm hay muộn tao sẽ tính toán rành mạch với mày!



Bành Lang nói xong định chạy trốn.



Phanh!



Nhưng Bành Lang vừa bước ra một bước, trên đầu liền bị một đồ vật nện trúng, ngay lập tức máu phun như suối, thân hình ngã nhào dưới đất đẫm đầy máu tươi, bộ dáng thập phần dữ tợn khủng bố, người ra tay chính là Tô Mộc.



Cặn bã bại hoại như anh, làm ra chuyện như vậy còn dám uy hiếp người, gan anh thật đủ lớn!



Tô Mộc cười lạnh nói.



Mày là ai?



Bành Lang phẫn nộ quát.



Thật là nhớ ăn không nhớ đánh!



Tô Mộc nhìn thấy Bành Lang còn cốt khí, đã như vậy còn dám già mồm, không chút chần chờ trực tiếp tiến lên hung hăng đá loạn một trận, xác định Bành Lang sẽ không tiếp tục nói bậy nói bạ, xoay người nhìn Từ Long Tước mở miệng.



Tước ca, việc này anh tới hay tôi tới?



Cậu tới đi, hiện tại cậu chính là bảo bối trong lòng ông nội, nếu tôi vận dụng quan hệ sẽ bị ông nội mắng chết, cậu thì khác hẳn!



Từ Long Tước nói thẳng.



Đừng nhìn tôi, tôi không quen thuộc nơi này!



Mông Thái vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc vội vàng xua tay.



Tôi cũng vậy!



Dương Quyền càng dứt khoát.



Đáy lòng Tô Mộc hung hăng khinh bỉ ba người này, vừa rồi đánh nhau không thấy ba người nhìn trước ngó sau, hiện tại sợ hãi trong nhà trừng phạt liền biến thành như thế, giống như mình thật sự là con ngoan. Nhưng không sao cả, nếu ba người không làm, để cho hắn giải quyết, sau khi gây ra chuyện cũng không thể vỗ mông chạy lấy người, nói vậy sẽ lưu di chứng càng lớn hơn nữa cho Độc Thủ.



Vị huynh đệ kia, cậu có thể hỗ trợ tôi đã thật cảm kích, việc này cậu đừng quản, tôi có thể xử lý!



Độc Thủ cười nói.



Độc Thủ đại ca, xem anh nói gì đây, nếu anh có thể giải quyết sao lại để bọn hắn năm lần bảy lượt tới nháo sự. Được rồi, tuy tôi lần đầu tiên tới đây chơi, nhưng Tước ca không phải lần đầu a. Sau này nếu tôi tới, mời tôi uống rượu là được.



Tô Mộc cười nói.



Được, chỉ cần cậu tới, miễn phí uống!



Độc Thủ hào khí nói.



Nói thật hiện tại Từ Long Tước cũng có chút tò mò, không biết Tô Mộc sẽ nhờ ai giải quyết vấn đề nơi này. Hắn biết nếu Tô Mộc trực tiếp gọi cho Lý Nhạc Thiên, cũng có thể xử lý, nhưng có vẻ như không có gì thú vị để xem. Nhưng ngoại trừ Lý Nhạc Thiên, ở trong thủ đô Tô Mộc chẳng lẽ còn nhân mạch khác hay sao? Ba người Từ Long Tước vô cùng tò mò.



Độc Thủ cũng hiếu kỳ.



Thậm chí cả Bành Lang!



Tô Mộc bấm một dãy số, bên kia rất nhanh liền chuyển máy:



Tô Mộc, làm sao lại nhớ gọi điện cho tôi đây?



Đường ca, muộn như vậy quấy rầy anh thật ngượng ngùng, nhưng chúng tôi gặp phải chút chuyện.



Tô Mộc nói.



Khách khí với Đường ca như vậy làm gì, nói đi, chuyện gì vậy?



Đường Quốc Đàm cười hỏi.



Là như vậy, bây giờ chúng tôi đang ở trong quán bar Chiến Hữu…



Khi Tô Mộc đem mọi chuyện đơn giản kể lại một lần, Đường Quốc Đàm liền biết là chuyện gì xảy ra, hắn là phó cục trưởng thường vụ cục công an thủ đô, muốn xử lý chuyện như vậy thật sự quá quen thuộc. Hơn nữa đối phó người như Bành Lang, cho dù người kia thật sự có bối cảnh, có năng lực lại mạnh được bao nhiêu? Cho dù vừa rồi Tô Mộc không nói rõ, nhưng trễ như vậy còn cùng nhau đi uống rượu, làm sao lại là người thường.



Bỏ qua hết thảy chuyện này, chỉ nói tới quan hệ với Ngô Thanh Nguyên, Đường Quốc Đàm cũng nhất định giải quyết.



Tôi biết nên làm sao!



Đợi sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, hắn nhìn Độc Thủ cười nói:



Độc Thủ đại ca, chuyện này công an sẽ can dự, yên tâm đi, không cần biết sau lưng của hắn là ai, lần này đừng nghĩ có thể chạy thoát! Anh cần thu thập nơi này là được, còn bàn ghế đồ vật hư hao đều phải tìm bọn hắn bồi thường!



Vậy đa tạ huynh đệ!



Độc Thủ cười to nói.



Mặc dù không biết Tô Mộc tìm ai, nhưng phần nhân tình này hắn sẽ nhận.



Bốn người Tô Mộc cũng không ở lại, trực tiếp rời khỏi quán bar, ba người Từ Long Tước thật không nghĩ tới Tô Mộc chẳng những có quan hệ với mình, hơn nữa nhờ vả người cũng có năng lượng rất lớn, phó cục trưởng thường vụ thành phố, thủ đoạn như vậy không phải ai cũng có thể làm.



Tô Mộc quay trở về khách sạn, dù sao hoàn cảnh nơi này không kém, cách đại học Yên Kinh không bao xa, cho nên Tô Mộc vừa về liền lập tức đi ngủ.



Sáng thứ bảy.



Khi Tô Mộc xuất hiện trong lớp học, mọi người cũng đang chờ đợi, vừa nhìn thấy hắn liền gật đầu chào hỏi. Mãi tới buổi trưa tan học, Tô Mộc đi cùng Khương Mộ Chi đi căn tin dùng cơm. Khi hai người xuất hiện tại căn tin lập tức gây ra náo động không nhỏ. Đương nhiên là vì Khương Mộ Chi, nàng chính là viện trưởng mỹ nữ danh xứng với thực trong đại học Yên Kinh.



Mãi cho tới nay Khương Mộ Chi vẫn độc thân, hiện tại bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện Tô Mộc, làm sao không để người khác thấy kinh hãi?



Tô Mộc cũng không có bao nhiêu phản ứng.



Buổi chiều lại tiếp tục vào học, chờ tới tối Tô Mộc đi tới nhà Ngô Thanh Nguyên, đem việc phát triển huyện Hoa Hải báo cáo cùng giao kế hoạch thư cho Ngô Thanh Nguyên. Ngô Thanh Nguyên dù không rõ tình hình cụ thể trong huyện Hoa Hải, nhưng đọc tư liệu cũng đã hiểu được. Hơn nữa Tô Mộc là học sinh của Ngô Thanh Nguyên, kế hoạch thư sao có thể không hoàn thiện?



Chuyện Ngô Thanh Nguyên cần làm chính là chỉ điểm thêm mà thôi.



Kế hoạch thư của con đã đủ toàn diện, thầy không có gì cần nói thêm, nhưng con có thể suy nghĩ hiện tại có một loại phương thức phát triển kinh tế khá lưu hành, đó là kinh tế viên khu hiệp điều, tuy rằng còn chưa thành hình thức nhất định, nhưng rất đáng được tham khảo.



Kinh tế viên khu hiệp điều?



Phải rồi, chính là thứ này. Ở một chỗ, thông qua việc xây dựng viên khu bất đồng tiến hành góc bù hữu hiệu. Ở địa phương bất đồng thông qua mỗi viên khu giúp đỡ lẫn nhau. Phương thức phát triển như vậy cần một nguyên tắc hợp tác làm điều kiện tiên quyết. Vị trí địa lý huyện Hoa Hải rất tốt, cạnh bên ba tỉnh, nếu có thể làm tốt, tuyệt đối mở ra được thị trường huyện Hoa Hải. Nơi nghèo khó cũng nên tìm kiếm điểm nổi bật của nó!



Lão sư, con hiểu được!



Hiểu được là tốt rồi, hiện tại con đã là chủ tịch huyện, sau này còn có thể tiếp tục thăng lên, trở thành chủ tịch thành phố, cho nên ánh mắt của con phải thả lâu dài, tận khả năng nắm giữ đại cục. Chỉ khi nào nắm giữ vững vàng, con mới có thể phát triển tốt kinh tế địa phương.



Đa tạ lão sư chỉ điểm!



Con cũng không cần nịnh hót thầy, đây cũng không xem là chỉ điểm, thầy tin tưởng trong lòng con nhất định hiểu rõ. Vị trí địa lý huyện Hoa Hải tốt như vậy, nếu con còn không biết lợi dụng, vậy không như tiểu tử con đây đâu!



Hắc hắc!



Nói chuyện với Ngô Thanh Nguyên làm cho Tô Mộc đạt được ích lợi không nhỏ, ít nhất mở rộng tầm nhìn của hắn, ý nghĩ phát triển huyện Hoa Hải càng thêm hoàn thiện, chỉ chờ sau khi Tô Mộc trở về là có thể bắt tay vào làm. Nghĩ tới nếu có thể phát triển huyện nghèo khó như Hoa Hải, Tô Mộc cảm giác cả người tràn ngập hăng hái!



Lần này tới thủ đô mọi việc thật thuận lợi, mãi tới cuối tuần hắn mới khởi hành rời đi. Vẫn đi chuyến bay trước đó, nhưng lần này không gặp lại Tiêu Tiêu, nhưng lại gặp Thái Nhạc. Lần này làm Tô Mộc thật sự phiền toái, bởi vì Thái Nhạc luôn viện đủ lý do tới bắt chuyện, nhưng bị Tô Mộc hoàn toàn cự tuyệt. Bởi vì tâm tình của hắn rất tốt, nếu không đã sớm trách mắng Thái Nhạc.



Chờ sau khi Tô Mộc xuống máy bay cũng không lập tức quay về huyện Hoa Hải mà ngồi xe đi Tây Phẩm thị. Nói thế nào hắn cũng cần đi bái kiến Tương Hoài Bắc. Có chút quan hệ tuy thật sự, nhưng nếu mình không luôn duy trì sớm hay muộn sẽ biến chất.



Nhưng Tô Mộc thật sự không ngờ tại Tây Phẩm thị lại có một việc đang chờ đợi hắn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK