Cảnh tượng như vậy nhiều năm qua chưa từng xuất hiện trong huyện Hoa Hải, trừ phi gặp phải chuyện lớn, bằng không chưa từng nhìn thấy có tiền lệ như thế.
Toàn bộ ủy viên huyện ủy đều có mặt, mọi người không biết tâm ý của Lý Tuyển là thế nào, nhưng đã có hiểu biết về chuyện phát sinh trong huyện trước đó. Dù sao chuyện này đề cập tới cục trưởng cục tài chính huyện, người như vậy bị bắt cóc, mặc cho ai cũng không thể phớt lờ.
Tô Mộc cùng Mạnh Vi Khiêm đi vào phòng, mà hiện tại Chương Duệ đang thẩm vấn Thái Kim Đường cùng Tiêu Mãnh Trữ. Dùng lời của Tô Mộc mà nói, nơi này phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không cần hắn quản, đầu nhập toàn bộ tinh lực cạy mở miệng của Thái Kim Đường. Chỉ cần Thái Kim Đường cung khai, mất mặt chính là Lý Tuyển.
Tô Mộc hiểu rõ Lý Tuyển giữ vai trò chủ đạo trong hội thường ủy, trong tay có số phiếu tuyệt đối. Nhưng số phiếu tuyệt đối kia là ý nói ở thời điểm mấu chốt bọn họ sẽ nghiêng về Lý Tuyển, mà không có nghĩa họ không có ý thức tự chủ của chính mình, mù quáng bỏ phiếu. Nên nhớ sau lưng họ cũng có hậu trường, đều có người dựa dẫm trong Tây Phẩm thị. Dưới tình huống như thế, bọn hắn đứng bên Lý Tuyển chỉ là đứng thành hàng, mà không phải hoàn toàn đi nhờ vả.
Điều này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Vì sao trưởng ban tuyên truyền Lưu Á đã âm thầm đứng bên đội ngũ của Tô Mộc, bởi vì nàng không phải người của Lý Tuyển. Nàng khác với Lâm Nghi Đạt, Lâm Nghi Đạt dựa vào Lý Tuyển mới có thể ngồi yên vị trí, nếu Lý Tuyển không bảo hộ hắn, hắn sẽ mất thế.
Quan hệ nhân mạch rắc rối phức tạp trong quan trường, đây là một môn học vấn, một môn học vấn cao thâm dù phí tâm huyết cả đời cũng chưa hiểu được dù hai phần mười.
Tô chủ tịch!
Đợi khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, không cần biết đáy lòng mọi người có ý tưởng gì, mọi người đều lần lượt chào hỏi. Trực giác nói cho họ biết, Lý Tuyển làm như vậy nhất định là nhằm vào Tô Mộc, nhưng trước khi tình thế trong sáng họ quả quyết sẽ không nã pháo với hắn.
Tô Mộc mỉm cười gật đầu chào, không hề có vẻ dao động khẩn trương, vẻ mặt bình yên trấn định.
Tô chủ tịch, chuyện đêm nay nhờ có anh, nếu không chỉ sợ mạng nhỏ của Thái Kim Đường đã mất! Mặc dù lúc đó tôi không có mặt tại hiện trường, nhưng có thể tưởng tượng khẩn trương như thế nào.
Ôn Lê cười nói.
Ôn bí thư nghiêm trọng, đây là nhờ sự lãnh đạo của Lý bí thư thôi!
Tô Mộc mỉm cười nói ra lời này, lại làm mọi người cảm giác hắn đang châm chọc Lý Tuyển. Tình huống lúc ấy thế nào, những người ngồi đây đều hiểu rõ. Nói thật đổi lại là họ, cũng sẽ không làm như Lý Tuyển, làm vậy hậu quả thế nào họ đều cũng biết.
Nhưng Lý Tuyển cố tình làm như vậy!
Lý Tuyển muốn làm gì, người nơi này đều là tay già đời trong quan trường, liếc mắt liền đoán được. Mà bây giờ Tô Mộc nói như vậy, nếu là lời thật tình sẽ không ai tin tưởng!
Ha ha!
Ôn Lê chỉ cười cho qua.
Rất nhanh cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Lý Tuyển xuất hiện, đi sau lưng nàng chính là Lâm Nghi Đạt. Mà Liễu Linh Lỵ không có tư cách xuất hiện ở đây, tạm thời lưu lại bên ngoài cửa. Kỳ thật bên ngoài cửa cũng là một thế giới nhỏ, cũng như những đầu sỏ đang họp bên trong, thư ký tự mình tụ thành một vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp trò chuyện cùng nhau.
Đây là sự thật!
Quan hệ của thượng vị giả tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thư ký bên người mình. Nếu làm thư ký cũng không hiểu điểm này, sẽ bị đuổi việc không xa. Tỷ như hiện tại Liễu Linh Lỵ không khả năng nói chuyện với Sở Tranh, bên cạnh nàng chính là vài thư ký của ủy viên huyện ủy có quan hệ không tệ với Lý Tuyển.
Sở ca, anh nói đêm nay bên trong sẽ như thế nào?
Vương Bột là thư ký của Mạnh Vi Khiêm, thấp giọng hỏi. Vì quan hệ của Tô Mộc cùng Mạnh Vi Khiêm, cho nên quan hệ của hai người đương nhiên là tốt nhất.
Nhân mạch là một điều thật huyền diệu, lúc này cũng cần được bồi dưỡng, chỉ có như vậy mới bảo đảm chắc chắn mình sẽ nắm bắt rõ hết thảy tình huống xảy ra. Sở Tranh biết ý của Vương Bột là kéo quan hệ với mình, chính hắn cũng có ý nghĩ như vậy.
Những thư ký như họ sớm muộn sẽ được phóng ra ngoài, tới lúc đó tình cảm hương khói giữa các thư ký càng thêm hoàn chỉnh, nếu đợi tới lúc nước tới trôn mới nhảy, có chút không đáng tin tưởng, cũng sẽ lãng phí thân phận hiện tại.
Yên tâm đi, không có chuyện gì!
Sở Tranh thản nhiên nói.
Hắc hắc, có chút người không biết trời cao đất rộng, nhất định muốn nhảy nhót, nhảy nhót đi, tôi muốn xem bọn họ nhảy được tới khi nào!
Trong mắt Vương Bột hiện lên tia cười trào phúng, nói ra lời này là muốn kéo gần quan hệ với Sở Tranh.
Trong phòng họp.
Lý Tuyển ngồi trên chủ vị, ánh mắt đảo qua toàn trường, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:
Tối nay trễ như vậy còn triệu tập mọi người tới, chỉ có một việc, tin tưởng mọi người cũng đã nghe được tin tức. Đúng vậy, là việc cục trưởng cục tài chính Thái Kim Đường bị một khoa trưởng cục tài chính tên Tiêu Mãnh Trữ bắt cóc.
Lời dạo đầu của Lý Tuyển nằm trong dự liệu của mọi người, cho nên không ai có ý tứ nói xen vào, đều đang lắng nghe.
Trải qua một trận đọ sức, Tiêu Mãnh Trữ đã bị bắt, đồng chí Thái Kim Đường bị thương, hiện tại đang trị liệu trong bệnh viện. Tôi muốn nói chính là, một vài đồng chí trong chúng ta, tình huống đã như vậy còn muốn đưa đồng chí Thái Kim Đường trở về tiến hành thẩm vấn. Các đồng chí, chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Chẳng lẽ chúng ta vì hoài nghi, lại bỏ qua tín nhiệm cơ bản nhất, nếu hoài nghi đồng chí của mình lại muốn cứng rắn ra tay như vậy. Biết thì thôi, người không biết sẽ cho rằng chúng ta đang làm gì? Bọn hắn sẽ nghĩ ban lãnh đạo huyện như thế nào? Bọn hắn sẽ nghĩ thế nào về tác phong chấp chính cùng lý niệm chấp chính của đảng chúng ta?
Cho nên thái độ của tôi chính là, hiện tại đồng chí Thái Kim Đường còn chưa bị miễn trừ chức vụ, phải quay về cương vị của mình. Về chuyện nói hắn bị tình nghi phạm tội, là lời nói vô căn cứ. Trừ phi xuất ra đủ bằng chứng, nếu không thì không cần làm như vậy, đồng chí Thái Kim Đường có thể tiếp tục ở lại bệnh viện dưỡng thương, khi nào khỏe lại thì quay về đi làm.
Cục tài chính không khả năng không có cục trưởng, bằng không sẽ rối loạn, các đồng chí, hậu quả thế nào mọi người rõ ràng đi!
Lý Tuyển thật sự phẫn nộ, cho nên sau lời dạo đầu liền trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình, còn cường ngạnh biểu lộ rõ rệt.
Cái gì gọi là một vài đồng chí? Một vài đồng chí là nói ai, người đang ngồi còn không rõ ràng sao? Thái Kim Đường bị cách chức tạm thời là do ai làm ra quyết định, là Lý Tuyển, hiện tại chẳng những cô muốn cứu hắn ra khỏi tàn cục của cục tài chính, còn muốn cho hắn quay trở lại vị trí cục trưởng.
Đây là lời mở đầu không phù hợp lời nói sau đó, lời này vô cùng nghiêm trọng!
Đây là chính lệnh trước sau không đồng nhất, thái độ thật nghiêm trọng!
Chẳng lẽ làm vậy mới có thể thể hiện ra uy phong của bí thư huyện ủy sao? Nếu thật là vậy, bí thư huyện ủy như cô thật quá mức! Mỗi người nghe rõ Lý Tuyển biểu lộ thái độ xong, đều rơi vào trầm tư.
Không có ai là kẻ ngu!
Sẽ không ai giành phát biểu trước!
Chủ yếu nhất chính là hiện tại họ đều tự có con đường, đều biết Thái Kim Đường không phải không có việc gì, mà còn là sự tình trọng đại. Chỉ nói con số chênh lệch giữa một vạn cùng năm trăm vạn đã đủ làm người ta không nói được lời nào. Mà cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, Lý Tuyển vẫn muốn miễn trừ trừng phạt đối với Thái Kim Đường sao? Cô có thể làm như vậy, nhưng chúng tôi lại không muốn làm như thế.
Bởi vì nếu làm như thế, ý nghĩa sẽ không còn đường lui! Ngang nhiên bảo đảm cho tội phạm bị tình nghi, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sẽ là tai nạn không nhỏ.
Có Tô Mộc đang mài đao soàn soạt theo dõi, cuộc sống của họ sẽ càng thêm khó khăn, cho nên không ai muốn mở miệng.
Người đi theo sau Lý Tuyển là ai? Là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lâm Nghi Đạt, bí thư ban kỷ luật thanh tra Trương Ổn, trưởng ban tổ chức Tư Mã Sơn, trưởng ban tuyên truyền Lưu Á. Ngoài bốn người này, những người khác cũng không dựa vào Lý Tuyển. Mà trong bốn người, hiện tại Lưu Á cũng đã đứng về phía Tô Mộc, chỉ còn lại ba người kia.
Hai người trong ba sẽ dễ dàng tỏ thái độ sao?
Nên nhớ Trương Ổn là bí thư ban kỷ luật thanh tra, hắn hiểu biết chuyện của Thái Kim Đường, hắn càng không khả năng tỏ thái độ. Vì Thái Kim Đường đem tiền đồ của mình góp đi vào, thật sự không đáng giá.
Tư Mã Sơn có chút do dự, nhưng có do dự thì đã đủ. Chỉ cần trong lòng hắn sản sinh ý niệm dao động, như vậy ý nghĩa hắn sẽ không theo sát Lý Tuyển làm việc như trước kia.
Thậm chí Lý Tuyển cũng không nghĩ tới, mình rơi vào cơn thịnh nộ, chỉ muốn làm sao dựng thẳng quyền uy của mình, nhưng không biết vô hình trung làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy, lại làm người bên cạnh bắt đầu trốn tránh. Nếu nàng sớm biết như thế, chỉ sợ sẽ không dám có ý nghĩ này.
Không khí phòng họp trở nên căng thẳng.
Lâm Nghi Đạt chợt mở miệng, mà hắn vừa mở miệng, trong mắt Tô Mộc lướt qua hào quang băng sương.
Đang chờ người này!