Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện nhân dân số một Thành phố Thanh Lâm.



Tô Mộc yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tốt hơn lúc ra khỏi nhà khách Bạch Lộ nhiều, nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt. Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích, Trịnh Mục ngồi bên cạnh Tô Mộc.



Từ lúc Tô Mộc nằm trên giường bệnh thì cô luôn nắm chặt tay hắn. Thấy Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, dây thần kinh căng thẳng của Diệp Tích thả lỏng, khuôn mặt trắng nõn còn dấu nước mắt. Tô Mộc mở mắt ra.



Diệp Tích vội hỏi:



- Tô Mộc, thấy sao rồi? Có chỗ nào đau không?



Tô Mộc mỉm cười nói:



- Anh không sao.



Hiện giờ Tô Mộc không có vấn đề gì lớn, chẳng qua tinh thần bị hành hạ, tĩnh dưỡng một lúc là khỏe, nhưng nếu muộn một chút thì khó nói. Những thủ đoạn của ủy ban kỷ luật không phải ai cũng chịu nổi.



Lý Nhạc Thiên sốt ruột hỏi:



- Huynh đệ, cậu có sao không?



Trịnh Mục hỏi tiếp:



- Lão Tô, thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ đến không?



- Được rồi, ta không yếu ớt như vậy.



Tô Mộc cảm nhận không khí quan tâm, cười nói:



- May mắn các người cũng không sao, nếu không ta sẽ rất áy náy.



Trịnh Mục bực tức nói:



- Ngươi không nói còn đỡ, nhắc đến là ta lại tức. Bà nội nó, chủ nhiệm gì đó ăn gan hùm mật gấu, định xử luôn chúng ta. Chờ xem, ta đã gọi điện thoại cho bố, việc này chưa xong đâu!



Từ nhỏ đến lớn Trịnh Mục chưa từng chịu bực dọc như vậy. Không nói đến có đánh thắng không, nhóm người kia dám tấn công gã là đã giẫm phải lôi.



Tô Mộc kinh ngạc hỏi:



- Ngươi gọi điện cho Trịnh bí thư?



Diệp Tích xen vào:



- Chẳng những là Bác Trịnh biết, em cũng gọi điện cho bố rồi.



Tô Mộc tặc lưỡi:



- Các người thật là . . . Thôi, ta không quan tâm xử lý việc này thế nào. Nhưng có một chuyện cần các người làm.



Trịnh Mục hỏi:



- Là chuyện gì?



Tô Mộc lạnh lùng nói:



- Ta nghi ngờ Hoàng Hòa Quý chỉ là con tốt trong vụ này, người đứng sau Hoàng Hòa Quý cũng chỉ là kẻ chết thay. Lão Trịnh hãy đi điều tra, nếu không có gì bất ngờ thì việc này liên quan đến Hồ Bình, Tôn Tân. Ta chỉ mới nghi ngờ, ngươi hãy điểu tra kỹ. Nếu đúng là bọn họ gây ra thì ta sẽ tính sổ với chúng.



Mắt Trịnh Mục lóe tia sáng lạnh:



- Cái gì? Chuyện này liên quan tên khốn Tôn Tân? Tía nó, thật là âm hồn không tan, lần trước cho hắn bài học chưa đủ nhớ đời. Được rồi, ngươi kệ chuyện này đi, để đó ta điều tra.



Lý Nhạc Thiên nghiền ngẫm nói:



- Tôn Tân, uy phong lắm. Ta thật muốn kiến thức tên công tử ca này lợi hại đến đâu.



Ba nam nhân lo tức giận nên không thấy Diệp Tích nghe nói chuyện này liên quan Tôn Tân thì mắt bắn ra tia sáng lạnh.



Sự việc dường như kết thúc theo Tô Mộc được thả ra, tám người Hoàng Hòa Quý bị ủy ban kỷ luật thành phố điều tra nội bộ. Trương Ngâm Tuyên không ngờ rằng sự việc chẳng những không chấm dứt mà còn kéo đến chất vấn cuồng bạo hơn.



Chín giờ tối, biệt thự dãy số một thuộc gia đình thành phố ủy.



Trương Ngâm Tuyên ung dung ngồi trên ghế nệm đọc báo chí hôm nay. Trương Ngâm Tuyên tự nghĩ gã xử lý chuyện xảy ra trong văn phòng vào buổi chiều rất khá. Không đắc tội Hồ Vi Quốc vì Trương Ngâm Tuyên chờ gã xuống đài, Trương Ngâm Tuyên sẽ kéo hết người của Hồ Vi Quốc vào phe mình. Cũng không để Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa tiếp tục nổi giận, vì Chu Tùng Lan đã mang đội đi thả Tô Mộc ra.



Tuy cuối cùng Lý Hưng Hoa, Lý Nhạc Dân nói cười rời đi khiến Trương Ngâm Tuyên hơi bực tức, nhưng tóm lại gã thấy tự hào.



Ring ring ring!!!



Điện thoại bên cạnh Trương Ngâm Tuyên reo chuông du dương, gã tùy ý bắt máy:



- A lô, Trương Ngâm Tuyên nghe.



- Trương Ngâm Tuyên, tôi là Trịnh Vấn Tri.



Nghe thanh âm nghiêm túc phát ra từ ống loa, nụ cười biến mất trên mặt Trương Ngâm Tuyên, gã bật dậy đứng thẳng như thể Trịnh Vấn Tri đang đứng trước mặt gã.



Trương Ngâm Tuyên cung kính nói:



- Chào Trịnh bí thư.



Trịnh Vấn Tri lạnh lùng nói:



- Trương Ngâm Tuyên, ủy ban kỷ luật thành phố Thanh Lâm các người phá án thế nào vậy? Muốn bắt cả người thường. Sao, không ai quản lý nổi ủy ban kỷ luật thành phố các người phải không? Vô pháp vô thiên như vậy.



Trương Ngâm Tuyên sốt ruột nói:



- Trịnh bí thư, tôi không biết chuyện này.



- Không biết? Nếu không biết thì hãy điều tra rõ ràng rồi nói. Trước ngày mai tôi muốn nghe anh báo cáo kỹ càng!



Trịnh Vấn Tri không chút khách sáo cúp điện thoại.



Hết cách, Trịnh Vấn Tri chỉ có một cây dòng độc đinh Trịnh Mục. Từ xưa đến nay Trịnh Mục luôn hiểu chuyện, đôi khi làm việc hơi bị khoa trương nhưng nhìn chung rất đáng tin. Hơn nữa Trịnh Mục không bao giờ mách gì với Trịnh Vấn Tri, nhờ gã giải quyết giùm rắc rối. Tuy nhiên vừa rồi Trịnh Mục chủ động nhắc đến việc này, còn dính dáng đến Tô Mộc mà gã rất thích.



Cho nên Trịnh Vấn Tri nổi giận.



Cơn giận của Trịnh Vấn Tri làm Trương Ngâm Tuyên tim đập chân run, gã nhận ra vụ án Tô Mộc có thay đổi. Trương Ngâm Tuyên vội vàng cầm điện thoại gọi cho Chu Tùng Lan, ai ngờ vừa lúc Chu Tùng Lan cũng gọi cho gã.



- Trương bí thư, có sự kiện đột phát cần bẩm báo với anh, chuyện là . . .



Trương Ngâm Tuyên trầm giọng nói:



- Anh đừng nói gì hết, lập tức đi phòng họp thành phố ủy!



Chu Tùng Lan vội nói:



- Tôi qua ngay!



Trương Ngâm Tuyên cúp máy, mặc đồ vào, trong ánh mắt khó hiểu của vợ mình gã bước nhanh ra ngoài cửa. Trương Ngâm Tuyên ngồi lên xe lái đi tòa nhà thành phố ủy.



Trong khi Trương Ngâm Tuyên nhận được điện thoại của Trịnh Vấn Tri thì Lý Hưng Hoa cũng đứng trong thư phòng nhà mình, vẻ mặt cung kính, trán toát mồ hôi ròng ròng.



Trịnh Vấn Tri nói chuyện còn chừa đường, Diệp An Bang thì không khách sáo gì.



- Lý Hưng Hoa ơi là Lý Hưng Hoa, cậu quản lý công việc như vậy sao? Nếu Tích nhi xảy ra chuyện gì trong địa bàn của cậu thì tự gánh hậu quả! Giải thích? Ta không muốn nghe chối đẩy gì hết. Tô Mộc là ai thì ngcậuươi rõ ràng hơn ta, nếu Tô Mộc bị gì, cậu biết Diệp Tích sẽ ra sao không? Tóm lại thành phố ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm các người phải cho tất cả cán bộ cơ sở quần chúng một lời giải thích!



Giọng Diệp An Bang như tiếng sấm vang bên tai Lý Hưng Hoa, mãi khi cúp máy gã còn run. Lý Hưng Hoa lau mồ hôi trán, nghĩ đến Tiêu Vân Sơn gây ra chuyện này là gã tức xì khói.



Lý Hưng Hoa gầm gừ:



- Tiêu Vân Sơn, ngươi cho rằng có Hồ Vi Quốc bảo vệ là ta không làm gì ngươi được sao? Chờ đi, ta chưa tính xong với ngươi!



Lúc này Đường Minh Hán gọi điện thoại:



- Thành phố trưởng, Trương bí thư thông báo nửa tiếng sau các thường ủy thành phố ủy đều đến phòng họp thành phố ủy, mở thường ủy gấp.



- Biết rồi.



Lý Hưng Hoa lạnh nhạt nói:



- Trương Ngâm Tuyên, ngươi muốn chơi trò cân bằng giữa ta và Hồ Vi Quốc, lần này đạp trúng đá rồi đi? Ta chờ xem ngươi làm sao mở thường ủy này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK