Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điên mất!



Muốn điên mất rồi!



Tô Mộc chưa từng kích động như vậy, dù hắn từng hưởng thụ đãi ngộ song phi, nhưng là Lạc Lâm cùng Chu Từ tặng cho hắn. Hắn làm sao cũng không nghĩ qua, chuyện như vậy có thể phát sinh trên người Tô Thấm cùng Lạc Lâm. Nhưng có vẻ mỗi lần đều có Lạc Lâm, lâu dài như vậy có thể làm cho nàng trầm mê trong vấn đề này hay không? Nếu thật sự là vậy, nên làm sao bây giờ?



Chẳng lẽ cần song phi ở chỗ này sao?



Nhưng mà, điều này sao có thể?



Lạc Lâm sẽ nghĩ như thế nào?



Tiểu Thấm Thấm, có thể đừng chơi như vậy không, dễ dàng xảy ra sự cố, là chuyện lớn a!



Tô Mộc nhướng mày nói.



Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, tiểu Tô chẳng những không mềm xuống, ngược lại càng thêm hứng trí bừng bừng. Tình cảnh này chẳng khác gì muốn nói, tuy miệng hắn nói vậy nhưng động tác của hắn hoàn toàn trái ngược lại.



Hì hì...



Tô Thấm cười run rẩy cả người, ghé sát bên tai Tô Mộc, dùng ngọn núi cao ngất đè lên người hắn.



Đừng nói với em anh không có một cước với Lạc Lâm, em đã sớm biết chuyện của hai người, nếu không em vì sao mang theo nàng tới đây. Em đã nói em chỉ cần đi theo bên cạnh anh, anh có thể ở xa xôi như vậy chạy tới cứu em, tiểu nữ tử sao không biểu đạt lòng biết ơn được chứ. Yên tâm đi, em sẽ để Lạc Lâm tận tình hầu hạ cho anh.



Nói xong Tô Thấm đứng dậy, kéo màn cửa sổ, ngay lập tức cả căn phòng chìm vào bóng tối.



Đây là hiệu quả mà Tô Thấm muốn đạt tới.



Sau đó Tô Thấm đi ra mở cửa để Lạc Lâm vào phòng.



Nha, Tô tỷ, chị làm gì đây? Căn phòng tối như vậy, thật là, nhìn thật uất ức.



Lạc Lâm đi vào, cảm thụ không khí trong phòng, nhịn không được mở miệng nói.



Chị thích như vậy, hơn nữa ai biết có kẻ biến thái rình coi hay không, chị cũng không muốn bị người nhìn thấy.



Tô Thấm uyển chuyển cười.



Nói tới cũng phải!



Lúc này Tô Thấm chỉ mặc áo tắm, xuân quang hoàn toàn lộ bên ngoài. Làn da trắng tuyết làm người cảm thấy nóng bỏng. Dáng người của Tô Thấm thật đẹp, ngay cả Lạc Lâm cũng phải động tâm.



Thật sự, chính là động tâm.



Từ khi cùng Chu Từ hầu hạ Tô Mộc, Lạc Lâm thật thích loại cảm giác này. Thậm chí đáy lòng nàng từng suy ngĩ, mình có phải là người dâm đãng, vì sao có ý nghĩ như thế.



Chẳng lẽ đã lâu không ân ái, vì vậy bản thân âm dương mất cân đối sao?



Nói cũng đúng, ở địa phương xa lạ cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.



Lạc Lâm nói xong ngồi xuống sô pha.



Lạc Lâm cũng không ăn mặc tùy ý như Tô Thấm, nàng vẫn mặc quần áo cũ của mình. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng chẳng lẽ nàng cởi hết ra ngoài hay sao?



Lạc Lâm, sao em còn mặc quần áo này, đã nghe mùi rồi, nhanh cởi ra, thật là, em không cảm thấy khó chịu sao?



Tô Thấm xoay chuyển đôi mắt nói.



Cởi sao?



Lạc Lâm chần chờ hỏi.



Phải, cởi đi!



Tô Thấm cười nói:



Sao vậy? Chẳng lẽ em còn sợ hãi bị chị nhìn thấy thân thể của em sao?



Vậy thì không phải!



Lạc Lâm nói, đều là phụ nữ, sao lại thẹn thùng đây, nếu làm vậy không khỏi có chút hơi quá đáng.



Trên người thật sự không thoải mái, vì thế Lạc Lâm liền cởi ra, mà bộ đồ trên người nàng cũng chỉ là bộ váy, vì thế khi cởi hết chỉ lưu lại một áo ống cùng một chiếc quần lót mà thôi.



Mãi tới lúc này Lạc Lâm mới cảm giác không thích hợp, vì sao nàng lại mặc đồ lót đứng ngay trước mặt Tô Thấm đây? Đây chính là lãnh đạo! Làm vậy không khỏi quá thất lễ đi? Tô Thấm có thể cho phép nàng làm như vậy, nhưng nàng không thể quá mức càn rỡ.



Tô tỷ, hay để em mặc vào đi!



Nói xong Lạc Lâm định mặc lại váy áo, nhưng bị Tô Thấm cầm lấy đi thẳng vào phòng tắm ném vào trong máy giặt.



Để giặt sạch rồi nói sau, như vậy không phải thoải mái hơn sao? Sao vậy, chẳng lẽ em sợ hãi Tô tỷ sẽ ăn thịt em sao? Nếu em cảm thấy không tự nhiên, thì vậy đi, có phải cảm thấy thoải mái hơn không?



Nói xong Tô Thấm cởi bỏ áo tắm, nhất thời một thân hình trần trụi mỹ lệ xuất hiện trước mặt Lạc Lâm.



Tô Thấm đứng trước mặt Lạc Lâm còn chưa tới một thước khoảng cách, hình ảnh đột nhiên như vậy thật sự quá mức bất ngờ, ngay lập tức làm Lạc Lâm cảm giác đầu hoa mắt choáng, trong cổ họng không nhịn được nghẹt thở.



Tô tỷ, đừng chơi như vậy có được không?



Lạc Lâm đang nhẫn nhịn, nhưng không ngờ trong phòng còn có một người bị lửa dục đốt cháy. Tô Mộc rõ ràng nghe được hai cô gái nói chuyện, cũng nghe được thanh âm cởi quần áo, hơn nữa lời nói không chút che giấu của Tô Thấm lập tức tạo thành hình ảnh ngay trong đầu của hắn.



Tô Thấm đúng là một yêu tinh ngày càng yêu mỵ!



Xem ra một khi phụ nữ điên cuồng lên, đàn ông không cách nào sánh kịp. Có lẽ vì chuyện đêm qua làm Tô Thấm muốn phát tiết, vì vậy nàng mới làm như thế.



Nhưng tiếp theo Tô Thấm sẽ làm như thế nào?



Nàng làm sao khuyên bảo Lạc Lâm chấp nhận đi vào phòng đây?



Tô Mộc thật sự hiếu kỳ.



Chẳng qua làm cho hắn hoàn toàn bất ngờ chính là Tô Thấm không dùng phương pháp quanh co nói chuyện, mà nói thẳng!



Lời nói làm phòng tuyến của Lạc Lâm hoàn toàn bị đánh nát!



Lạc Lâm, em ở chung một chỗ với Tô Mộc từ khi nào? Hoặc là nói, em là nữ nhân của Tô Mộc đi? Em có một chân với Tô Mộc đi?



Tô Thấm híp mắt cười hỏi.



Phanh phanh!



Lúc này nhịp tim Lạc Lâm chợt gia tốc, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Thấm, khuôn mặt chợt nóng lên.



Vì sao Tô Thấm hỏi ra lời này?



Vì sao Tô Thấm biết chuyện của nàng cùng Tô Mộc?



Không đúng, nàng còn chưa hỏi vì sao Tô Thấm chỉ gọi một cuộc điện thoại, Tô Mộc lập tức chạy tới cứu hai người?



Chẳng lẽ?



Lạc Lâm là cô gái thông minh, sau thoáng thất thần ngắn ngủi, ánh mắt nàng nhìn Tô Thấm biến thành cổ quái.



Tô tỷ, vì sao chị lại hỏi như vậy?



Em chỉ cần đáp có phải hay không là được đi? Tại sao chị hỏi như vậy, em không cần đoán mò, chị biết em muốn hỏi điều gì, đúng vậy, chị là nữ nhân của Tô Mộc! Hoặc là nói, chị cũng là nữ nhân của hắn!



Tô Thấm tủm tỉm nói.



Cô gái này rốt cục muốn chơi trò gì a? Tô Mộc thật muốn khóc, hắn muốn trực tiếp lao ra, tránh đôi bên phải xấu hổ, nhưng hắn chỉ phải ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.



Tô tỷ, lời này của chị là có ý gì? Là thị uy với em sao? Là tuyên cáo chủ quyền sao? Là muốn em rời khỏi Tô Mộc sao? Đúng vậy, em có thể nói cho chị biết, em là nữ nhân của Tô Mộc, hắn là nam nhân của em, chúng tôi đã quen nhau thời còn trung học!



Lạc Lâm mẫn cảm không hề nhượng bộ nói.



Nếu chị nói muốn em rời khỏi Tô Mộc đây?



Lời của Tô Thấm chợt thay đổi, nụ cười biến mất, biến thành lạnh như băng.



Rốt cục là chuyện gì xảy ra?



Lạc Lâm thật sự khó hiểu, chẳng lẽ bởi vì đêm qua Tô Thấm nhìn thấy mình quan hệ thân mật với Tô Mộc, vì vậy ghen tỵ muốn mình rời khỏi Tô Mộc sao?



Nhưng vì sao chứ?



Tô Thấm không phải vợ Tô Mộc, vì sao mình phải nghe lời nàng, nàng là ai? Thật sự nghĩ nàng là lãnh đạo của mình, là có thể can dự cuộc sống riêng tư của mình sao? Mình sẽ không khuất phục!



Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tô Mộc, Tô tỷ, chị chết tâm đi!



Lạc Lâm đứng thẳng dậy, đối mặt Tô Thấm, tâm tình kích động khiến bộ ngực run rẩy lên.



Vậy sao? Nói như vậy em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho Tô Mộc?



Đáy lòng Tô Thấm cười xấu xa, vẫn duy trì vẻ mặt băng sương hỏi.



Đương nhiên!



Lạc Lâm quyết đoán nói.



Bất cứ chuyện gì?



- Bất cứ chuyện gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK