Làm cán bộ ban kỷ luật thanh tra, muốn thăng chức chỉ có phá an, mỗi vụ án đều là một phần chiến tích. Hơn nữa vụ án càng lớn, chiến tích càng thêm hiển hách. Từ khi Khương Vĩnh Tuyền công tác tới bây giờ, cũng không dời sang cơ quan khác, vẫn một mực làm việc trong chiến tuyến của ban kỷ luật thanh tra. Hắn cũng không muốn đi địa phương khác, chuẩn bị một lòng một dạ làm công tác này. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, ở trong quốc nội, muốn hoàn toàn ngăn chặn tham quan là một tham vọng quá đáng.
Nếu là tham vọng quá đáng, việc Khương Vĩnh Tuyền muốn làm là đem tham vọng này tận lực giảm bớt tới nhỏ nhất.
Một phó cục trưởng cục giáo dục thành phố, một cục trưởng cục giáo dục huyện, còn kèm theo một ít cá tôm nhỏ, lần này đi tới huyện Hình Đường đối với Khương Vĩnh Tuyền mà nói xem như thu hoạch không sai. Khó khăn nhất chính là, chứng cớ phạm tội của Lưu Đăng Khoa đã rõ ràng chắc chắn, như vậy sẽ giảm đi thật nhiều phiền toái không cần thiết.
Khương bí thư!
Ngay lúc Khương Vĩnh Tuyền định mang người rời đi, thân ảnh Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, Khương Vĩnh Tuyền mỉm cười ngăn cản nhân viên công tác, xoay người đi tới. Khương Vĩnh Tuyền tương đối quen thuộc Tô Mộc, lúc trước nếu không phải có thanh niên kia, chức phó bí thư của hắn cũng không thể ngồi yên. Hơn nữa Chu Tòng Lan vẫn thưởng thức Tô Mộc, hắn là người của Chu Tòng Lan, Khương Vĩnh Tuyền tự nhiên nhìn Tô Mộc với ánh mắt khác.
Tôi còn tưởng là ai, nguyên lai cậu đang ở đây.
Khương Vĩnh Tuyền cười nói.
Khương bí thư, ngài là lãnh đạo, ngài cũng không thể nói lung tung chụp mũ cho tôi ah, chuyện này không quan hệ gì tới tôi, tôi chẳng qua đúng dịp ăn cơm trong này mà thôi.
Tô Mộc nói.
Được rồi, tôi đã biết.
Khương Vĩnh Tuyền biết việc này có liên quan tới Tô Mộc, nhưng cuối cùng người quyết định không phải hắn. Tỷ như chuyện của Lưu Đăng Khoa là do Lý Kiều đưa ra, mà quan hệ giữa Lý Kiều cùng Tô Mộc mặc dù không sai, nhưng không thân thiết như với Niếp Việt.
Nói đi, vì sao tới đây? Nếu muốn nói chuyện phiếm, tôi nghĩ hiện tại chỉ sợ không có thời gian.
Nơi này phát sinh chuyện lớn như vậy, cho dù Khương Vĩnh Tuyền muốn nói chuyện Tô Mộc cũng biết không khả năng.
Khương bí thư, tôi qua đây chủ yếu đưa cho ngài một vật, tôi nghĩ vật này có lẽ có trợ giúp cho ngài.
Cái gì vậy?
Chính là nó!
Tô Mộc đưa hóa đơn, bên trên có chữ ký của Lưu Đăng Khoa, cho dù muốn làm giả cũng không khả năng. Khi Khương Vĩnh Tuyền nghi hoặc lướt mắt nhìn qua, nụ cười trên mặt chợt biến mất.
Một đám sâu mọt! Tô Mộc, vật này đưa cho tôi, hiện tại tôi phải đi.
Khương bí thư, ngài đi thong thả!
Tô Mộc nói.
Đối với người chân chính làm hiện thực cho dân, Tô Mộc luôn bảo tồn lòng kính ý. Danh hào đồ tể Thanh Lâm của Khương Vĩnh Tuyền vì sao mà tới, Tô Mộc hiểu rõ ràng. Cũng bởi vì hiểu được, cho nên càng thêm cảm thấy tôn kính. Nếu không có những người như Khương Vĩnh Tuyền, quan trường quốc nội không biết sẽ biến thành hình dạng gì.
Mọi người đều trở về đi, cứ công tác bình thường. Trong hai ngày tới tôi sẽ qua Hắc Sơn, tham gia lễ mỹ thực kỳ nhông.
Tô Mộc quay lại xe nói với mọi người.
Hiểu được!
Trong lòng mọi người đều biết đúng mực, liền lên xe rời đi. Bữa cơm tối nay thật hứng thú, nếu có thêm vài lần họ đều nguyện ý. Nhưng ai cũng rõ ràng, Tô Mộc không khả năng lưu lại quá lâu, nói không chuẩn sáng mai Tô Mộc đã bị gọi trở về.
Tô Mộc không ngủ lại trong Kim Sắc Huy Hoàng, khi hắn về tới nhà thì nhìn thấy Đoạn Bằng cùng Lâm Ca đang đứng ở trước cửa tiểu khu.
Lãnh đạo!
Đoạn Bằng nhìn thấy Tô Mộc đã về liền bước nhanh tới.
Đoạn Bằng, sao anh ở chỗ này?
Tô Mộc hỏi.
Lãnh đạo, tôi tới đây là muốn hỏi thăm sự tình đã như thế nào? Không phải tôi muốn thúc giục ngài, nhưng vì ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, mà vừa rồi Lưu Đăng Khoa vẫn gọi cho Lâm Ca yêu cầu nàng tới Kim Sắc Huy Hoàng bồi hắn uống rượu. Tên hỗn đản chết tiệt kia, nếu không phải Lâm Ca ngăn cản tôi đã đi đánh cho hắn một trận. Người như hắn làm sao xứng làm cán bộ lãnh đạo?
Đoạn Bằng tức giận nói.
May mắn anh chưa đi.
Tô Mộc cười nói.
Làm sao vậy?
Đoạn Bằng nghi hoặc hỏi.
Lưu Đăng Khoa bị song quy, yên tâm đi, chuyện này xong rồi, Chương Trạch Quang sẽ chuẩn bị hết thảy cho Lâm Ca. Lâm lão sư không cần rời nơi này, hai người cứ thoải mái là được.
Tô Mộc nói.
Tôi đã biết lãnh đạo ra tay sẽ không có chuyện gì không thể làm được. Xứng đáng, song quy, sớm nên song quy tên vương bát đản kia.
Đoạn Bằng phẫn nộ nói.
Bằng tử, anh lại nói chuyện thô tục.
Lâm Ca trừng mắt liếc Đoạn Bằng, nhìn qua Tô Mộc nói:
Tô chủ tịch, chuyện này thật sự nhờ anh hỗ trợ, hay là chúng tôi mời anh dùng bữa cơm đi.
Ăn cơm? Không cần đâu, tôi không đói bụng. Nếu hai người muốn mời tôi dùng cơm, không thành vấn đề, mời tôi ăn đám cưới đi. Đoạn Bằng, đã nói rồi, khi nào hai người kết hôn nhất định phải cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ có mặt.
Tô Mộc nói.
Lãnh đạo, nhất định!
Đoạn Bằng vội vàng nói.
Được rồi, không còn sớm, anh đưa Lâm lão sư về đi, tối nay yên tâm đi ngủ. Nói với thím Thải, không còn việc gì, đừng tiếp tục lo lắng nữa.
Tô Mộc cười nói.
Dạ, lãnh đạo!
Tô Mộc nhìn hai người đi khuất, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Nghĩ tới Diệp Tích ở bên kia bờ đại dương, nghĩ tới bên đó hẳn là ban ngày, Tô Mộc liền lấy di động bấm số. Điện thoại vang không bao lâu, thanh âm quen thuộc của Diệp Tích truyền ra.
Tô Mộc, sao anh còn chưa ngủ?
Còn sớm mà, Diệp Tích, anh nhớ em.
Tô Mộc thì thầm.
Trầm mặc, bên kia hoàn toàn trầm mặc.
Diệp Tích, anh chỉ có chút cảm xúc, em không cần nghĩ nhiều.
Trên mặt Tô Mộc hiện lên nụ cười khổ nói.
Tô Mộc, hay là em lập tức bay về đi?
Diệp Tích cũng thật tưởng niệm Tô Mộc, từ khi tạm biệt tại Cảng đảo, mỗi đêm ngày nàng đều tưởng niệm Tô Mộc. Bất cứ giây phút khoái hoạt nào cũng làm nàng rất nhớ.
Nhưng bây giờ Diệp Tích không có biện pháp thoát thân, Thịnh Thế Đằng Long đang tiến vào thời kỳ mấu chốt, nếu không cẩn thận sẽ gặp phải hoàn cảnh bi thảm đốn củi ba năm thiêu một giờ. Nếu như có thể vượt qua mấu chốt trước mắt, sẽ không còn ai có thể uy hiếp được Thịnh Thế Đằng Long, Diệp Tích là người khống chế mẫu hạm này, cũng có thể chân chính trầm tĩnh lại, có thể về nước bồi Tô Mộc, bồi Diệp An Bang.
Đừng, anh chỉ có chút cảm xúc đột phát mà thôi, không phải đã nói với em hiện giờ anh đang ở huyện Hình Đường sao? Chỉ là nhìn thấy Đoạn Bằng cùng bạn gái của hắn mà thôi. Anh không sao, còn em? Gần đây thế nào? Công ty vẫn như vậy sao?
Tô Mộc hỏi.
Em vẫn như vậy…
Hai người ở hai bờ đại dương, chậm rãi trò chuyện, đợi khi Tô Mộc về tới trong nhà cuộc điện thoại mới dần kết thúc. Tô Mộc cười nói:
Em ở bên đó cứ yên tâm chuẩn bị chiến tranh đi, chuyện trong nhà em không cần lo lắng. Nếu anh có thời gian sẽ tới tỉnh thành một chuyến, đi thăm Diệp trưởng ban. Diệp trưởng ban đã dặn anh đi qua nhà vài lần, nhưng anh vẫn chưa có dịp đi qua.
Tô Mộc, cảm ơn anh.
Diệp Tích cảm động nói.
Với anh cần gì nói cảm ơn, được rồi, anh có chút mơ hồ, ngủ đi.
Tô Mộc nói.
Được, anh ngủ đi!
Hôn một cái!
Ba ba!
Lại một ngày lặng lẽ trôi qua, không biết hôm sau tỉnh lại, bầu trời huyện Hình Đường có biến đổi hay không.
Tô Mộc cũng không muốn đi tắm rửa, trực tiếp nằm xuống giường, rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Hắn ngủ thật thư thái, thật thản nhiên. Nhưng vào giờ này nhất định có chút người sẽ mất ngủ.
Đương!
Bên trong nhà của Tôn Nguyên Bồi, sắc mặt hắn dữ tợn đem một bộ trà cụ trân quý ném vụn. Bộ trà cụ này hắn mua về là muốn tặng lão gia tử, hiện tại đều ném vỡ trong cơn giận dữ. Dáng vẻ của hắn tràn ngập cỗ khí tức âm trầm. Hiện tại nơi này chỉ có một mình hắn, muốn làm gì cũng tùy ý muốn. Nguyên bản hắn định gọi người tới đây, nhưng cuối cùng chỉ muốn một người yên lặng, muốn nghĩ kỹ những chuyện đã xảy ra trong huyện thời gian gần đây.
Ai ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện, hơn nữa không xảy ra chuyện thì thôi, vừa có việc liền là chuyện lớn.
Hoàng Linh bị song quy!
Hứa Đa Đa bị bắt giữ thẩm vấn!
Lưu Đăng Khoa bị song quy!
Những sự kiện liên tiếp giống như đã sớm thương lượng, đều bạo phát trong cùng một thời gian, mà hiệu quả nổ mạnh kinh người. Phải biết rằng đây không chỉ là vấn đề song quy mà thôi, đây là đánh vào mặt mũi của Tôn Nguyên Bồi, tước bỏ quyền lực của hắn, tiêu diệt là quan chức của hắn.
Tôn Nguyên Bồi làm sao có thể chịu được?