Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão Du, thật sự làm như vậy có được không?

- Vì sao không được? Đừng quên hiện tại tôi chỉ đang tạm thời bị cách chức. Lý Tế Dân hắn còn chưa loại trừ được quyền lực của tôi!

- Nhưng tại sao anh lại muốn nhằm vào nữ nhân kia?

- Vì sao? Anh nói xem vì sao? Nếu không phải vì Khương Mộ Chi, tôi có thể rơi vào kết cục như hiện nay sao?

- Nhưng tôi nghe nói Khương Mộ Chi và Tô Mộc có quen biết.

- Thì tính sao? Tôi vừa rồi cũng không có làm gì cô ta. Chỉ bảo cô ta qua xin lỗi tôi. Nếu không tôi liền trực tiếp đối phó với chim yến con. Cô ta dám không tới sao?

- Cũng được. Coi như trút giận.

. . .

Phải nói rằng, quán ăn trong huyện cho dù lắp đặt thiết bị xem qua không tệ, nhưng làm lại không được tốt. Nói ví dụ như hiệu quả cách âm này chính là tương đối kém. Ở phòng thuê bên cạnh, chỉ cần nói hơi lớn tiếng một chút, bên này có thể nghe rõ ràng.

Đương nhiên điềui này cũng bởi vì đối phương không hề cố kỵ. Nếu không trong tình huống tương tự, ai lại ở chỗ này la to như vậy.

- Lãnh đạo, lão Du này là ai vậy?

Từ Viêm hỏi.

- Từ trưởng phòng, người này là Du Xuân Bảo, là phó phòng của phòng Dân Chính huyện chúng tôi. Buổi tối ngày hôm qua. . .

Khi Đoạn Bằng giải thích rõ Du Xuân Bảo là ai và làm sao tức giận như thế, thần sắc Từ Viêm lập tức thâm trầm giống như mây đen che phủ.

- Lãnh đạo, chuyện này anh đừng quản. Anh không thích hợp đứng ra. Cứ giao cho tôi giải quyết đó được.

- Khương Mộ Chi là giáo viên giảng dạy ở đại học Yến Kinh, là Phó viện trưởng học viện ngoại ngữ. Người ta thành lập quỹ chim yến con, chính là muốn hài tử trong sơn thôn có thể đều được đi học. Ai ngờ được ở trong huyện Ân Huyền này, có vài người không ngờ lại dạy mãi không sửa.

Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng.

- Bí thư, Lý trưởng phòng không có quyền lực làm gì đối với Du Xuân Bảo.

Mộ Bạch giải thích.

- Tôi đã biết!

Thật ra Tô Mộc đối với Lý Tế Dân không có bao nhiêu chán ghét. Dù sao Lý Tế Dân thật sự không có quyền lực động tới Phó phòng giống như Du Xuân Bảo.

Tô Mộc tức giận chính là Lý Tế Dân, người như vậy, lại dám ngông cuồng như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.

Tên Du Xuân Bảo này thật sự là chết cũng không thay đổi. Hơn nữa không chỉ như thế, Tô Mộc còn hiểu người kia là ai. Rõ ràng chính là Lý Kiến Tân, là nhân viên tuần sát cấp chính khoa ở trường đảng huyện ủy trước đây, là em vợ của Hầu Bách Lương.

Thật không ngờ ở chỗ này ăn bữa cơm, cũng có thể đụng phải hai người từng bị mình thu thập.

Chỉ có điều chuyện này tại sao không có nghe Khương Mộ Chi nhắc với mình. Chẳng lẽ Khương Mộ Chi thật sự sẽ tới sao?

- An tâm một chút, đừng nóng. Chờ một chút đi.

Tô Mộc nói.

Bởi vì có chuyện như vậy, cho nên tốc độ ăn cơm của bốn người nhanh hơn rất nhiều. Thoáng cái liền ăn xong. Dù sao trước đó đã uống gần xong. Hiện tại chỉ chờ chuyện trong phòng bên cạnh phát sinh.

Gần như ngay lúc Tô Mộc vừa để đũa xuống, cửa phòng bên cạnh mở ra. Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng nói chuyện. Lúc đầu tiếng nói chuyện bởi vì có kìm chế, cho nên thật ra không thể nghe được. Nhưng rất nhanh, bên tai Tô Mộc liền truyền đến tiếng hét đầy phẫn nộ của Khương Mộ Chi.

- Du Xuân Bảo, con người như ngươi sao có thể tiếp tục ở lại vị trí này! Người như anh, đơn giản là khiến tôi buồn nôn muốn chết. Muốn tôi rót rượu cho anh sao? Anh đủ tư cách sao? Cút!

Bốp!

Ngay sau đó là tiếng chai bình rơi vỡ. Tiếp sau đó chính là tiếng bàn ghế đổ xuống đất.

- Không xong!

Từ Viêm đứng lên.

- Lãnh đạo, anh cứ ngồi ở bên này. Tôi đi xử lý chuyện này.

Tô Mộc cũng muốn qua. Nhưng nghĩ tới việc, phát sinh chuyện như vậy, nhất định sẽ kinh động tới toàn bộ Phú Quý Tửu Lâu. Nếu như mình lộ diện, truyền đi sẽ có ảnh hưởng không tốt. Cho nên hắn liền lặng lẽ gật đầu.

Sau khi Từ Viêm đứng dậy, liền quả quyết đi ra khỏi gian phòng nhỏ. Đợi đến khi hắn mở cánh cửa phòng bên cạnh ra, đi vào, phát hiện tình cảnh trước mắt thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Khương Mộ Chi ngạo nghễ đứng thẳng. Không quan tâm là Lý Kiến Tân hay Du Xuân Bảo, hai người đều bị hung hăng đá trúng bộ vị, lúc này giống như con tôm khom người, ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ hét to.

Đây là Khương Mộ Chi sao?

Thật lợi hại!

Mặc dù Từ Viêm không nhìn thấy vừa rồi có tình cảnh thế nào, nhưng nhìn tình huống bên trong phòng, ngược lại cũng có thể đoán được một chút.

Nhất định là Du Xuân Bảo và Lý Kiến Tân nhìn thấy Khương Mộ Chi không phối hợp, sau đó muốn động tay động chân. Kết quả thì hay rồi. Không những không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn bị Khương Mộ Chi hung hăng thu thập.

Nhìn bộ dáng của hai người, tuyệt đối là bị đá không nhẹ vào chỗ yếu hại.

Đáng đời!

Người cặn bã bại hoại như vậy, cho dù bị đá tới tàn phế, Từ Viêm cũng không cho là có bất kỳ sai lầm gì. Hơn nữa hai người này không ngờ đều đã từng đắc tội Tô Mộc. Điều này khiến Từ Viêm càng không có sắc mặt tốt.

Có Từ Viêm ở đây, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Nếu bọn họ là người Tô Mộc đều đã từng thu thập, tuyệt đối không phải dạng tốt lành gì. Chết cả càng tốt.

- Anh là ai?

Khương Mộ Chi nhìn Từ Viêm lạnh giọng hỏi. Ở trong lòng của cô, suy đoán đầu tiên, Từ Viêm nhất định là đồng bọn của hai người này.

Từ Viêm nhìn thấy sự đề phòng của Khương Mộ Chi, phát hiện cô tuyệt đối đã luyện qua nhu đạo, không khỏi mỉm cười, đi từng bước tới gần, nhỏ giọng nói:

- Tô bí thư ở trong phòng bên cạnh chờ Khương viện trưởng. Chuyện ở đây giao cho tôi xử lý là được.

Tô bí thư?

Khi Khương Mộ Chi nghe được cách xưng hô này, ánh mắt nhìn về phía Từ Viêm đã có chút ôn hòa.

Từ Viêm nếu có thể gọi cô là Khương viện trưởng, chứng tỏ hắn biết thân phận của cô. Bằng không ở trong huyện Ân Huyền này, không có bao nhiêu người biết cô là Phó viện trưởng học viện ngoại ngữ.

- Hai người bọn họ bị tình nghi là lưu manh. Anh xử lý đi.

Khương Mộ Chi nói.

- Tôi sẽ tới xử lý!

Từ Viêm gật đầu nói.

Khương Mộ Chi nói xong cũng kéo cửa phòng đi ra ngoài. May là lúc này còn không có bao nhiêu người đi qua. Cho nên Khương Mộ Chi rất dễ dàng tiến vào trong phòng của Tô Mộc. Khi cô nhìn thấy quả nhiên là Tô Mộc, trái tim đang treo cao mới thả lỏng xuống một chút.

Cái tên kia thật sự là người của Tô Mộc!

- Tôi nói này Khương viện trưởng. Người khác bảo cô qua đây, tại sao cô lại tùy tiện liền qua như vậy chứ? Lẽ nào cô không sợ sẽ thật sự phát sinh một vài chuyện không tốt sao? Lại đây ngồi đi!

Tô Mộc cười nói.

- Tôi sợ cái gì? Nếu như thật sự xảy ra chuyện, tôi đi tìm anh!

Khương Mộ Chi nói.

- Được rồi, được rồi. Xem như tôi sợ cô!

Tô Mộc cười lắc đầu.

Đợi đến khi Khương Mộ Chi ngồi xuống, Mộ Bạch nhỏ giọng nói:

- Bí thư, Từ trưởng phòng bên kia sợ rằng ứng phó sẽ có chút phiền phức. Dù sao thân phận của hắn, còn chưa có bao nhiêu người biết. Có cần tôi qua đó hay không?

- Không cần, cứ ngồi là được!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Vâng!

Nghe Tô Mộc nói là ngồi, nhưng Mộ Bạch lúc này nào dám ngồi như vậy. Dù sao đã cơm nước xong, hắn giống như Đoạn Bằng ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Hai người vểnh tai lưu ý nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.

Ở căn phòng bên cạnh.

Từ Viêm là ai? Đó chính là nhân vật sắp thành tinh. Nếu xuất hiện ở nơi này, tất nhiên phải giải quyết cục diện này thật tốt. Mà nếu bọn họ đều là người từng bị Tô Mộc thu thập, trong lòng Từ Viêm sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào.

Hơn nữa phải biết rằng bây giờ Từ Viêm đang chiếm đại nghĩa. Ai bảo các người làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy. Muốn dâm loạn Khương Mộ Chi sao? Chỉ riêng hành động như vậy, các người đừng mong có thể ngồi đàng hoàng. Cứ chờ bị lột da đi.

- Anh là ai?

Du Xuân Bảo lớn tiếng hỏi.

- Tôi là ai sao? Tôi là cảnh sát.

Từ Viêm cười tủm tỉm nói.

- Cảnh sát? Anh là người của ngành nào? Biết tôi là ai không? Không ngờ dám ở chỗ này giúp đỡ con tiện nhân kia. Ai bảo con tiện nhân kia rời khỏi? Anh. . .

Lý Kiến Tân còn chưa nói hết lời, trên miệng liền bị hung hăng đập trúng.

Là Từ Viêm ra tay, còn cầm giày da đánh vào mặt.

Chỉ như vậy, cũng đủ cho Lý Kiến Tân nhận. Giày da đánh với lực đạo mạnh như vậy, hung hăng ném qua như vậy. Lý Kiến Tân đã đau đớn bắt đầu hét thảm lên.

- Anh dám đánh vào mặt tôi? Anh có biết tôi là ai không?

- Tôi đánh vào mặt anh? Anh có chứng cứ gì mà nói tôi đánh vào mặt anh?

Từ Viêm mỉm cười nói.

- Anh?

Thùng thùng!

Đúng lúc này cửa lớn bị gõ, rất nhiều người liền vọt vào. Khi bọn họ thấy tình cảnh bên trong, tất cả đều nhìn về phía Từ Viêm, trong ánh mắt lộ ra sự đề phòng. Bọn họ đều là người của Phú Quý Tửu Lâu. Ở đây phát sinh chuyện như vậy, bọn họ đương nhiên phải xuất hiện ngăn cản.

- Là ai? Cũng dám ở chỗ Phú Quý Tửu Lâu tôi gây chuyện?

Theo đám bảo vệ này xông vào, một nam tử cũng đi tới sau đó. Hắn chính là ông chủ của Phú Quý Tửu Lâu này, là Vương Phú Quý. Tửu lâu này chính là dùng tên của hắn để đặt.

Mà có lẽ bởi vì tên này rất khả quan, từ sau khi Phú Quý Tửu Lâu mở ra, đừng nói ở trong huyện Ân Huyền trong, phát triển tương đối không tệ. Hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành khách sạn lớn số một số hai trong giới ăn uống ở huyện Ân Huyền.

Vương Phú Quý ở trong huyện Ân Huyền này, cũng theo tửu lâu phát triển lớn mạnh, rất có nhân mạch. Cho nên dưới tình hình chung, thật sự không có người nào dám gây chuyện ở chỗ của hắn. Ai dám làm như vậy, hắn gọi một cuộc điện thoại là có thể cho tới đồn cảnh sát ngồi.

Ngành ăn uống, ngành giải trí, không quan hệ tốt với bên công an, có thể được sao?

- Cảnh sát phá án, người rảnh rỗi tránh ra.

Từ Viêm cũng không nghiêng đầu trực tiếp quát.

- Cái gì mà cảnh sát phá án? Tại sao tôi chưa từng gặp qua cảnh sát như anh. Anh lại không biết tôi, còn dám nói mình là cảnh sát!

Lý Kiến Tân ở bên kia nhe răng trợn mắt hét to.

- Lão Vương, nhanh động thủ, bắt người này lại cho tôi. Còn nữa, vừa rồi có một cô gái đi ra ngoài, cũng bắt trở về cho tôi!

Du Xuân Bảo nhìn Vương Phú Quý lớn tiếng kêu.

Vương Phú Quý dù thế nào cũng không nghĩ tới, người bị đánh ở trong phòng nhỏ này lại là Lý Kiến Tân, lại là Du Xuân Bảo. Hai vị này ở trong huyện Ân Huyền, chính là nhân vật nổi danh. Đừng nói Du Xuân Bảo là một Phó trưởng phòng, chỉ riêng quan hệ giữa người với người của Lý Kiến Tân, tuyệt đối không thể đắc tội.

Gia hỏa này lại dám đánh bọn họ, vậy còn ngu ngốc tới mức nào?

Vương Phú Quý nói:

- Du trưởng phòng, Lý khoa trưởng, các người chờ đấy. Tôi bắt tên cảnh sát giả này cho các người. Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh động thủ cho tôi, bắt gia hỏa này lại cho tôi. Nói các người. . .

Vương Phú Quý đang hét to, nhìn thấy từ trong tay Từ Viêm chậm rãi giơ lên giấy chứng nhận công tác, thấy chức vụ phía trên, lập tức nuốt những lời còn lại vào trong bụng. Thời điểm hắn lại nhìn về phía Từ Viêm, thần sắc đã vô cùng khủng hoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK