Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Quan Ngư trẻ tuổi, nhưng nàng đã sớm ra đời lăn lộn, không phải vô tri không hiểu chuyện gì. Nhìn thấy lưu manh tóc vàng chiếm lấy di động của mình, cợt nhả đi tới, vừa đi vừa lắc lắc di động, muốn sờ vào mặt của nàng, nàng liền động.



Thuốc phun phòng lưu manh không ngừng bắn ra, khiến hai mắt tên lưu manh không thể mở, hắn vừa la hét đau đớn đồng thời Quan Ngư cũng không chút do dự đi lên hung hăng đá ra một cước. Một cước này chuẩn xác đá trúng hạ bộ tên lưu manh, thậm chí không cho hắn cơ hội phản ứng đã trực tiếp té nhào dưới đất, thống khổ kêu to, mồ hôi không ngừng tuôn tràn ướt đẫm.



Tên lưu manh tóc vàng đúng là xui xẻo, hắn làm sao cũng không nghĩ tới một tiểu la lỵ xinh xắn như Quan Ngư có thể làm ra động tác dã man thế này. Một cước kia quả thật muốn lấy mạng của hắn.



- Đại ca, anh thế nào?



- Gái điếm thúi, dám đánh đại ca của tao, không muốn sống chăng?



- Bắt lấy nàng!



Bốn tên lưu manh sực tỉnh, ngoại trừ hai tên vội ngồi xổm xuống xem tên lưu manh tóc vàng, hai tên khác nhe răng cười xông lên trước, tư thế kia như muốn bắt lấy Quan Ngư.



Thuốc phun phòng lưu manh chỉ có tác dụng khi đối phương không kịp đề phòng, nếu bị người đã biết xem như vô dụng. Tỷ như hiện tại, thân thể Quan Ngư đã có chút run rẩy, nàng thật sự không nghĩ tới địa phương như huyện Hình Đường cũng có cặn bã bại hoại như vậy, nếu sớm biết được nàng nên gọi điện cho Tô Mộc trước tiên.



- Bắt nó cho tao, tao phải thu thập nó một chút mới được!



Tên lưu manh tóc vàng dữ tợn hô.



- Anh muốn thu thập ai đây?



Tô Mộc đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, không hề có chút do dự hung hăng đá ra một cước, trực tiếp đá trúng mông hắn, nhất thời tên lưu manh lập tức bay ngược ra ngoài.



Biến cố thình lình xảy ra làm vài người đều sững sờ tại chỗ, không ai biết Tô Mộc là ai.



Nhưng Tô Mộc không hề dừng lại, lập tức thi triển Hình Ý quyền. Người như Trịnh Đậu Đậu còn không thể làm gì được Tô Mộc, càng khỏi nói chỉ là bốn tên lưu manh, rất nhanh bốn người té ngã dưới đất, bắt đầu lăn lộn rên rỉ.



- Quan Ngư, em không sao chứ?



Tô Mộc vội vàng bước tới hỏi.



- Em không sao!



Quan Ngư lắc đầu.



Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ vừa chạy tới, đã nhìn thấy hình ảnh Tô Mộc đại phát thần uy. Hứa Huyên còn hoàn hảo, hai mắt Cố Tiểu Mỹ đều lóe sáng. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lợi hại như vậy, công phu lại giỏi như thế. Thật không biết lúc ấy hắn đi vào bệnh viện tại thủ đô là bởi vì sao, thân thủ như vậy còn có ai có thể thương tổn được hắn.



- Em đó, thật là, đã tới trong huyện thành lẽ ra nên gọi điện thoại cho anh, vì sao không nghe lời. Nếu em xảy ra chuyện gì, anh làm sao giải thích với mẹ em, còn em nữa sao lại xuất hiện ở trong này? Em…



Tô Mộc liên tục phàn nàn, Quan Ngư lại không hề có chút gì phiền chán, bím tóc đuôi ngựa đong đưa trong gió, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tô Mộc, đợi khi hắn nói xong nàng mới chậm rãi mở miệng.



- Em chỉ muốn qua xem trường học của mình như thế nào mà thôi.



Một câu liền đem lời nói của Tô Mộc nghẹn trở về, Tô Mộc bất đắc dĩ nhìn nàng:



- Đi thôi, vừa lúc ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi dạo huyện thành, thứ hai là có thể đi học tại nhất trung. Nghe kỹ cho anh, em nhất định phải ôn lại toàn bộ bài học, cho nên phải tranh thủ thời gian. Tranh thủ đừng thi quá kém là được.



- Yên tâm đi, sẽ không đâu.



Quan Ngư tự tin nói.



Đúng vậy, Quan Ngư có tự tin. Dù nàng rời khỏi trường học thời gian thật dài, nhưng nàng tin tưởng trình độ của mình. Hơn nữa cho tới bây giờ Quan Ngư chưa từng buông tha, khi nàng kiêm chức gia giáo, nàng đều tiếp xúc bài học mỗi ngày, dưới tình huống như thế, nàng còn khắc khổ hơn học sinh trong trường học. Nếu nàng không tự tin, những người khác càng không biết tự tin là gì.



- Tiểu tử, mày là ai? Dám đụng tới Hoàng Tam này, không muốn sống nữa phải không?



Ngay lúc này Hoàng Tam giãy dụa đứng lên, dù hạ bộ vẫn vô cùng đau đớn, nhưng dù sao vẫn phải lên tiếng, nếu không ngày sau làm sao có thể lăn lộn.



- Hoàng Tam? Rất lợi hại sao?



Tô Mộc khinh thường nói.



- Mày lại không biết Hoàng Tam ca, tiểu tử, mày từ bên ngoài tới sao?



- Đúng vậy, đại danh của Hoàng Tam ca, vang dội toàn thành.



- Chỉ bằng Hoàng Tam ca lũng đoạn thịt rừng cả huyện thành, mày…



- Câm miệng!



Ban đầu Hoàng Tam nghe tâng bốc thật sung sướng, nhưng càng nghe càng thấy thái quá nhất thời quát lạnh, nếu thật đem lai lịch của mình khai đi ra, chính mình chỉ sợ phải vào tù. Mặc dù nói vào tù mình cũng không sợ, dựa vào người sau lưng có thể đưa mình đi ra, nhưng có thể không gây phiền toái hắn vẫn muốn im lặng tốt hơn, dù sao huyện Hình Đường hiện tại khó khăn hơn trước kia thật nhiều.



Nhưng lời mắng của Hoàng Tam đã chậm, Tô Mộc vốn không xem mấy người này vào trong mắt, nhưng vừa nghe được chữ thịt rừng, trong lòng nhất thời run lên, ánh mắt nhìn Hoàng Tam biến thành nghiền ngẫm.



- Hoàng Tam ca?



Tô Mộc thản nhiên hỏi.



- Đúng vậy, chính là tao!



Hoàng Tam nhe răng trợn mắt nói.



- Nghe ý tứ thủ hạ của anh, nếu tôi muốn mua thịt rừng tìm anh được rồi. Là ý tứ thế nào? Chẳng lẽ anh còn lợi hại hơn sinh thái viên tại trấn Hắc Sơn? Chỗ của anh bán còn nhiều hơn họ?



Tô Mộc hỏi.



Hoàng Tam nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi:



- Mày là ai?



- Ah, tiểu đệ không phải người địa phương, chẳng qua đi tới nơi này tìm kiếm điểm tài lộ. Tôi ở bên ngoài mở một nhà hàng không tệ lắm, anh cũng biết gần đây khách nhân đều muốn ăn thịt rừng, ta nghe nói nơi này có người bán, cho nên mới tới thử xem. Không nghĩ tới thật sự cho tôi gặp được.



Tô Mộc cười nói.



- Lừa gạt, đúng là tên đại lừa gạt!



Cố Tiểu Mỹ nghe được lời này của Tô Mộc, đáy lòng nhất thời hô to.



Hứa Huyên lôi kéo Cố Tiểu Mỹ, đi tới bên cạnh cũng không nói lời nào. Mặc dù nàng không biết Tô Mộc rốt cục muốn làm gì, nhưng nhìn thái độ của hắn tuyệt đối là muốn điều tra Hoàng Tam, một chút bản lĩnh quan sát nàng vẫn phải có.



Nghe được lời của Tô Mộc, trong lòng Hoàng Tam nhất thời giảm bớt đề phòng. Nói thế nào hắn cũng hỗn nơi đây, mặc dù không quan tâm chuyện bên ngoài nhưng vẫn phân biệt được cỗ khí thế trên người Tô Mộc tuyệt đối là kẻ có tiền. Đúng vậy, nếu hắn không có tiền, làm sao có thời gian đi luyện võ. Nhưng nếu thật đúng như lời hắn nói, mình xem như gặp họa được phúc.



Có thể mở ra thêm một con đường tiêu thụ, đây tuyệt đối là chuyện mà Hoàng Tam tha thiết ước mơ.



Trên thực tế đúng như Tô Mộc suy đoán, Hoàng Tam chính là tổng đại lý săn trộm thú rừng của huyện thành Hình Đường. Cho dù trong trấn Hắc Sơn có rất nhiều người săn trộm, nhưng nếu nói tới đại quy mô lớn nhất tuyệt đối chính là Hoàng Tam. Dưới tay Hoàng Tam có rất nhiều kẻ săn trộm, hắn không cần tự mình ra tay, chỉ phụ trách thu thập thú rừng, cất giấu, sau đó bán ra ngoài.



Đơn giản mà nói Hoàng Tam chính là người đứng đầu buôn bán con mồi săn trộm được!



Nhắc tới Hoàng Tam cũng thật xui xẻo, đêm nay hắn chỉ muốn ra ngoài đi dạo, gặp được Quan Ngư cũng không phải muốn tự mình chơi đùa, mà là muốn bắt nàng dâng lên mặt trên. Mặt trên của Hoàng Tam thích nhất khẩu vị này, hắn chỉ cần cung cấp đầy đủ cho người kia, địa vị của hắn sẽ vững như thái sơn không nói, còn có cơ hội đi ra khỏi huyện thành Hình Đường, đi hướng đại sân khấu chân chính.



Thật không ngờ, chẳng những hắn gặp được tiểu la lỵ thanh xuân như Quan Ngư, còn có cơ hội gặp được phú nhị đại tới nơi này tìm cơ hội.



Đúng vậy, chính là phú nhị đại.



Hoàng Tam cũng không ngu ngốc tin tưởng Tô Mộc kinh doanh nhà hàng, hắn hẳn là phú nhị đại mở nhà hàng. Nhưng mặc dù là như vậy, Hoàng Tam cũng không khả năng lập tức tin tưởng, nói thế nào cũng phải thăm dò rồi tính sau. Nếu thật có thể xác định, đây là một con đường phát tài. Chuyện khác Hoàng Tam không có, nhưng hắn có thịt rừng. Nếu hắn có thể mở thêm một con đường, báo lên trên tuyệt đối sẽ nhận được khen ngợi.



- Tiểu tử, mày nói là thật sao?



Hoàng Tam hỏi.



- Đương nhiên là thật sự!



Tô Mộc nghiêm túc gật đầu:



- Thật không dám giấu diếm, vị này chính là em gái của tôi, có thể có hiểu lầm với anh, nhưng chuyện vừa rồi bởi vì tanóng vội cho nên mạo phạm, xin thứ lỗi. Như vậy đi, nếu như có thể hay là chúng ta đi bệnh viện một chút, tiền thuốc men cứ tính cho tôi, mặt khác tôi mở tiệc chiêu đãi, tạ tội với các vị.



Lấy lui làm tiến, hướng dẫn từng bước, đây là ý tưởng của Tô Mộc.



Có lẽ sẽ có người nói hắn là chủ tịch, trực tiếp gọi điện cho người bắt vào thẩm tra chẳng phải nhanh chóng. Làm như vậy không phải không được, nhưng thật sự làm vậy dù hắn lấy được tin tức chưa hẳn là chính xác. Hắn cũng nghe một lưu manh nói qua Hoàng Tam kinh doanh thịt rừng, nhưng cũng không biết thật sự như vậy hay không. Nếu thật thì còn dễ nói, nếu là không phải sẽ đập cỏ động rắn, làm ông chủ chân chính sau màn yên lặng xuống, muốn truy tìm thật quá khó khăn.



- Nếu đã hiểu lầm thì không cần, nhưng tao làm sao biết được lời mày nói là thật hay giả?



Hoàng Tam hỏi.



- Nếu nói như vậy anh thật sự có thể có được thịt rừng?



Tô Mộc gấp giọng nói, biểu tình vội vàng, rõ ràng lộ ra vẻ khát vọng, giống như thật sự đã sớm chờ đợi tin tức này từ lâu.



Nhìn bộ dạng của Tô Mộc, nghe lời nói của hắn, lại đảo mắt nhìn qua mấy cô gái bên cạnh hắn, Hoàng Tam đột nhiên cảm thấy được lời của người này thật sự có thể tin. Nếu thật là người của công an, có ai lại sĩ diện như vậy.



Nghĩ tới đây, Hoàng Tam không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả.



- Tiểu tử, nói thật cho mày biết, trong huyện thành Hình Đường này, nếu trong tay Hoàng Tam này không có hàng, vậy thật sự là toàn thành đã đoạn hàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK