Nhưng nếu như lúc đang giải quyết, không có bất kỳ suy nghĩ, một mặt nghe theo yêu cầu của đối phương, chỉ thuần túy chấp hành. Hình thức như vậy không được cho phép, chắc chắn không được khẳng định.
Cho dù kết quả xử lý cuối cùng là giống nhau, nhưng hoàn toàn chấp hành theo yêu cầu cùng thỏa mãn yêu cầu là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn.
Hiện tại hành động của Tô Mộc chính là như thế.
Tô Mộc đồng ý yêu cầu của thôn Tây Bặc, nhưng đồng ý là một chuyện, khi chân chính giải quyết cũng không thể triệt để tiến hành theo đề nghị của họ. Bởi vì Tô Mộc là chính khách quan trường, nhất định phải suy nghĩ đủ mọi mặt của vấn đề.
Tỷ như chuyện hôm nay.
Ai dám nói lúc mới phát sinh không có nhân tố khác bên trong? Nếu không phải Từ Viêm đã điều tra rõ ràng, sai lầm hoàn toàn do cục văn hóa, Tô Mộc tùy tiện chấp nhận yêu cầu của thôn Tây Bặc, chẳng phải có chút quá mức phù khoa sao?
- Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?
Mã Hùng Khuê hỏi.
- Thứ nhất, toàn bộ nhân viên có liên quan tới vụ án lập tức cách chức tại chỗ! Thứ hai, bồi thường sáu mươi ngàn tiền mặt cho gia đình bị hại! Thứ ba, trong huyện sẽ tiến hành điều tra chuyện lần này rõ ràng! Lão bí thư chi bộ, ông xem làm như vậy được chưa?
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Được!
Mã Hùng Khuê thật không ngờ Tô Mộc có thể quyết đoán như vậy, nhưng nếu làm theo biện pháp như thế, cũng là kết quả tốt nhất.
- Ông đã nói vậy thì chúng ta cứ làm như vậy đi. Về chuyện bốn chiếc xe công vụ bên ngoài bị các vị đập thành như vậy, việc này có phải nên có cách nói với tôi hay không?
Tô Mộc cười hỏi.
- Người nào làm người đó chịu, việc này do tôi không ngăn cản, tôi nguyện ý nhận tội!
Mã Hùng Khuê cũng không đôi chối nói thẳng.
- Không được, việc này tôi cũng có phần, ai bảo lúc đó bọn hắn ác như vậy, còn dám lái xe đụng người!
- Đúng vậy, không thể bắt lão bí thư được!
- Tô bí thư, anh không thể động tới lão bí thư chi bộ!
…
Nhìn thấy người của thôn Tây Bặc không khống chế được cảm xúc, lúc này La Phi Vũ chỉ muốn biểu hiện một phen, lập tức xông lên phía trước ngăn cản trước mặt thôn dân lớn tiếng kêu to.
- Các người làm cái gì vậy? Có biết hành vi hiện tại của các người tồi tệ bao nhiêu không, nghiêm trọng tới thế nào, còn dám làm như vậy có tin tôi bắt hết các người! Bảo hộ lãnh đạo, nhanh lên, các anh mau bảo hộ Tô bí thư!
Gặp qua ngu xuẩn, lại chưa từng nhìn thấy ngu xuẩn như vậy!
Thật sự cho rằng hành động của ông là có thể lấy lòng tôi sao? Không biết động tác của ông đã đem tôi hoàn toàn đẩy lên mặt đối lập với nhân dân. Tô Mộc lạnh lùng liếc nhìn La Phi Vũ, không chút do dự đẩy hắn sang một bên.
- Tô bí thư, tôi…
La Phi Vũ vừa định nói gì, chợt tiếp xúc ánh mắt lạnh băng của Tô Mộc:
- La Phi Vũ, ông nghe cho tôi, từ giờ trở đi ông bị cách chức. Ngày mai tự mình đi huyện ủy tiến hành giao tiếp!
La Phi Vũ tuôn mồ hôi lạnh.
Mẹ nó, đây là chuyện gì xảy ra? Mình trung tâm đỡ cho chủ cũng có lỗi sao? Tới huyện ủy tiến hành giao tiếp, thật sự muốn gạt bỏ mình rồi sao?
La Phi Vũ biết Tô Mộc nói như vậy, hắn thật sự có quyền lực làm như thế. Bởi vì hiện tại Tô Mộc hoàn toàn nắm giữ huyện Ân Huyền, lời của hắn đại biểu ý chí cao nhất của huyện ủy cùng ủy ban huyện.
Toàn trường nhất thời an tĩnh lại.
Chẳng những là lãnh đạo trong trấn đều ngây người sửng sốt, thậm chí thôn dân Tây Bặc cũng không ngờ Tô Mộc sẽ xử lý vấn đề như vậy. Không chút do dự đã bãi miễn chức vụ một cục trưởng.
Họ cũng không cho rằng Tô Mộc giả vờ giả vịt, bởi vì làm như vậy ngày sau hắn khó thể tiếp tục hỗn trong huyện Ân Huyền.
Lúc này trong mắt Mã Hùng Khuê toát ra vẻ khiếp sợ lẫn bội phục. Khó trách Tô Mộc còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành bí thư huyện ủy, khó trách hắn vừa mới nhậm chức không bao lâu là có thể ngăn chặn Hầu Bách Lương.
Đó là bởi vì Tô Mộc có thực lực như vậy.
- Tô bí thư, tôi…
La Phi Vũ còn định giải thích, lại bị Tô Mộc phiền chán phất tay, hiện tại hắn đã cho La Phi Vũ đầy đủ mặt mũi. Phát sinh chuyện như vậy, ông cho rằng ông không cần gánh bất kỳ trách nhiệm nào sao? Ông thật sự cho rằng quan bảng của tôi là giả dối sao?
Vừa rồi thông qua quan bảng, Tô Mộc đã phát hiện chuyện riêng tư của La Phi Vũ. Ban đầu khi phát sinh sự kiện hắn không biết, nhưng sau đó hắn lại cố ý thúc đẩy làm lớn chuyện. Hắn là người của Hầu Bách Lương, làm như vậy còn không nói rõ có mục đích gì sao?
Nếu không phải chưa có chứng cớ, hơn nữa sẽ gây ảnh hưởng cho hình tượng trong huyện, Tô Mộc làm sao lưu mặt mũi cho La Phi Vũ? Loại người như vậy cần gì phải cấp mặt mũi cho hắn!
- La Phi Vũ, câm miệng, lại đây cho tôi!
Dư Thuận còn chưa mở miệng, nhưng phó chủ tịch huyện, là vị phó chủ tịch nữ tính duy nhất trong huyện Ân Huyền tên Đổng Văn Lì đã thấp giọng quát.
Sở dĩ Đổng Văn Lì xuất hiện ở nơi này là vì nàng được phân công quản lý khoa giáo văn vệ.
Đợi giải quyết xong vấn đề của La Phi Vũ, Tô Mộc lại nói:
- Lão bí thư, vừa rồi tôi cũng không có ý mang ông đi, tôi chỉ muốn nói bốn chiếc xe kia các vị giữ lại trong thôn, lốp xe đều bị xì hơi, có phải nên hỗ trợ bơm bánh xe cho chúng tôi lái về sửa chữa hay không?
A!
Toàn trường tĩnh lặng hoàn toàn!
Lại xử lý như thế!
Ai cũng cho rằng Tô Mộc chỉ tiên lễ hậu binh, nhưng không ai ngờ Tô Mộc lại quyết định như vậy. Vậy là ý gì? Hành động như thế thật sự làm mọi người ngoài ý muốn.
Cho dù Mã Hùng Khuê kiến thức rộng rãi, nhưng nghe lời của Tô Mộc cũng không nhịn được cười lớn.
- Tô bí thư, phong cách xử sự của anh thật giống vị thủ trưởng cũ của tôi lúc còn tham gia quân ngũ, thủ đoạn như vậy làm tôi chịu phục! Tới a, nhanh chóng bơm bánh xe, sửa chữa lại một chút để Tô bí thư cho người lái trở về.
Sự tình giải quyết!
Lúc trở về, Dư Thuận ngồi trong xe của Tô Mộc, có chút khó hiểu hỏi:
- Tô bí thư, tại sao anh không động tay với người của thôn Tây Bặc đây? Hành vi của họ không chấp nhận được!
- Lão Dư, nếu trước kia gặp phải chuyện như vậy, sẽ ra tay với nhân dân địa phương sao?
Tô Mộc thản nhiên hỏi.
- Sẽ không!
Dư Thuận lắc đầu.
- Thì là vậy!
Tô Mộc cười nói:
- Sở dĩ tôi làm vậy là vì việc này không phải lỗi của người thôn Tây Bặc. Người của cục văn hóa lái xe đụng vào quầy tạp hóa của người ta, anh còn muốn người ta làm thế nào? Không đập phá xe, chẳng lẽ chờ xe tông qua nghiền áp họ sao?
- Hơn nữa anh thật sự cho rằng đó là xe công vụ sao? Không nhìn thấy ư? Giá cả bốn chiếc xe chỉ sợ phải gần hai triệu! Một cục văn hóa, nơi nào có nhiều xe công vụ xa hoa tới như vậy? Việc này cần điều tra!
- Dạ!
Dư Thuận gật đầu hiểu ra.
- Còn nữa, sáng mai mời dự họp hội nghị thường ủy, đem vấn đề đêm nay làm điểm tựa nghiên cứu.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Hầu chủ tịch vốn đã biết chuyện xảy ra đêm nay, nhưng hắn không ra mặt, việc này có cổ quái.
Dư Thuận nói.
Lúc này Dư Thuận đã hoàn toàn đứng về phía Tô Mộc, cho nên có vài lời không suy nghĩ nhiều đã nói ra.
- Hầu Bách Lương!
Tô Mộc cười khinh thường, chậm rãi nói:
- Lão Dư, ngày mai có thời gian tôi đi qua thăm Dư Đào. Chuyện của Dư Đào tôi đã có chứng cớ mới, cũng tới lúc chữa bệnh cho Dư Đào được rồi!
- Cảm tạ Tô bí thư!
Dư Thuận vội nói.
- Tô bí thư, xe này thật sự thoải mái, là Maserati, không rẻ đi?
Dư Thuận nhìn nhìn Tô Mộc, vuốt vuốt xe hỏi.
- Phải, bởi vì chuyện phát sinh khẩn cấp cho nên tôi mượn xe của người bạn trong tỉnh thành chạy về, ngày mai hắn sẽ phái người tới lái đi.
Tô Mộc cười nói.
- Chậc chậc, thật không ngờ cuộc đời này của tôi còn có cơ hội ngồi xe đắt tiền như vậy!
Dư Thuận thập phần cảm khái nói.
- Anh nha, thật là, nói lời này là muốn thử lái một chút phải không? Được rồi, chúng ta đổi chỗ. Vừa rồi tôi lái suốt một đường, thật sự có chút mệt mỏi, anh lái xe đi!
Tô Mộc cười nói.
- Thật sự?
- Đương nhiên!
Dư Thuận đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, nhanh chóng đổi chỗ với Tô Mộc.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Dư Thuận, Tô Mộc không khỏi hồi tưởng lại tin tức mình lấy được từ chỗ lão Ngũ. Nếu Dư Thuận biết là Hầu Bách Lương phái lão Ngũ gây tổn thương cho Dư Đào, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Dưới bóng đêm xa xăm, chiếc xe lao nhanh về phía trước, cắt qua bóng tối hắc ám, chờ đợi quang minh hôm sau tiến đến!