Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực như Lý Hưng Hoa dễ dàng điều tra chủ nhân của chiếc xe đắt tiền kia. Lý Hưng Hoa thầm phỏng đoán quan hệ của Tô Mộc và Chu Từ, tất nhiên không theo chiều hướng ám muội. Nhưng Tô Mộc quen Chu Từ, vậy hắn có biết bố của cô ta, Chu Tùng Lan không?



Sau lưng Tô Mộc có Lý Nhạc Dân, thường ủy thị ủy tay nắm quyền to chính pháp Thành phố Thanh Lâm. Giờ Tô Mộc lại móc nối với bí thư kỷ ủy (ủy ban kỷ luật) Chu Tùng Lan, nếu cộng thêm phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa thì...



Lý Hưng Hoa giật nảy mình, gã không ngờ một trưởng trấn nho nhỏ âm thầm bện lưới nhân mạch lớn như vậy.



Không được, phải nắm chặt thời gian gặp mặt hắn một lần, đỡ khỏi phải lão lãnh đạo trách móc.



Lý Hưng Hoa cầm điện thoại lên:



- Tiểu Đường, vào đây một chút.



* * *



Đường chạy từ Thành phố Thanh Lâm huyện Hình Đường đến Trấn Hắc Sơn tuy khó đi nhưng khoảng cách không xa, cộng thêm kiến trúc Lạc thị khởi công sẵn tiện san bằng đường một lần. Tuy không sửa đường thật tốt nhưng ít nhất không ảnh hưởng xe hơi đi, nên Tô Mộc lái xe hơi chạy bon bon trên đường.



Lương Xương Quý cảm giác xe êm ái, cười to bảo:



- Chậc chậc, Tô Mộc, đời lão cậu chưa từng ngồi chiếc xe tốt như vậy. Sao cháu đi Thành phố Thanh Lâm một chuyến lúc về có thể lái chiếc xe như vậy?



Tô Mộc lắc đầu, nói:



- Lão cậu đừng chọc cháu, lão cậu nên nhìn ra chiếc xe này là cháu mượn. Hết cách, Tạ bí thư hối cháu về như đòi mạng, nếu cháu không mượn xe thì không thể về kịp lúc. Nếu không về đúng lúc, cháu nghĩ hôm nay sẽ rất mất mặt.



Lương Xương Quý tức giận nói:



- Không nhắc đến chuyện này thì thôi, nói đến là lão cậu tức giận. Lâm Phong Hợp gan to bằng trời, dám dấu chúng ta chuyện này. Hừ, nếu không cho Lâm Phong Hợp một bài học, trời biết sau này hắn còn gây ra chuyện gì.



Tô Mộc lạnh nhạt nói:



- Lão cậu, cháu nghĩ thật ra là huyện ủy cố ý làm như vậy. Nếu không tại sao không báo với Đảng chính chúng ta? Nên không cần tính toán với Lâm Phong Hợp làm gì, về sau sẽ có cơ hội xử hắn.



Tô Mộc thật lòng không thèm để Lâm Phong Hợp vào mắt, gã chỉ biết dùng trò vặt vãnh, làm được trò gì lớn? Nhưng Tô Mộc sẽ không nhẫn nhịn, nếu dung túng thì trời biết Lâm Phong Hợp còn gây ra rắc rối gì khác. Nên khiển trách thì phải khiển trách.



- Việc này ngươi cứ mặc kệ ta!



Lương Xương Quý vung tay, hào khí nói:



- Nhưng Tô Mộc, trong cuộc hợp Tạ bí thư không ủng hộ cũng không phản đối bản kế hoạch của cháu, Tạ bí thư có ý gì? Chúng ta còn làm không? Cháu có lòng tin hoàn thành việc này được không?



Tô Mộc đậu xe ven đường, nghiêm túc nói:



- Lão cậu, dù là ai cũng đừng mơ buộc cháu từ bỏ chuyện này. Đây không chỉ vì chiến tích của chúng ta, mà cháu thật lòng muốn làm chuyện tốt cho Trấn Hắc Sơn, muốn dẫn dân chúng thoát nghèo. Nếu cháu bỏ cuộc thì làm sao nhìn thẳng mắt nhóm Cẩu Đản? Làm sao đối diện dân chúng mười thôn xóm?



- Tốt!



Lương Xương Quý vỗ thân xe, hét lên:



- Đây mới là trưởng trấn là Lương Xương Quý tôi xem trọng, là cộng tác tốt của ta. Cứ yên tâm làm đi, nếu có chuyện gì thì lão cậu luôn ở phía sau ủng hộ cháu. Cho rằng Lương Xương Quý ta nhiều năm nay chỉ biết ăn sao? Tô Mộc, nếu cháu có rảnh có thể đi tìm thường ủy thị ủy, tư lệnh viên phân quân khu Chung Minh.



Một câu kinh người.



Tô Mộc không ngờ sau lưng Lương Xương Quý có quan hệ lớn vậy, quen biết tư lệnh viên phân quân khu Chung Minh. Trước kia Lương Xương Quý làm lính, hay là...



Lương Xương Quý nhìn ra ý nghĩ của Tô Mộc, nói thẳng:



- Đừng đoán bậy bạ, quan hệ giữa lão cậu và Chung Minh rất phức tạp, cháu chỉ cần biết hắn tuyệt đối đứng về phía lão cậu là được.



Tô Mộc cười cười:



- Hiểu!



Lương Xương Quý nói:



- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh chóng trở về!



- Đi!



Khi hai người trở về Trấn Hắc Sơn, Ferrari khiến đám người tặc lưỡi than. Lương Xương Quý mặc kệ đám người xuýt xoa, lão kêu Lâm Thần thông báo mọi người vào phòng họp ngay.



Không ai được kiếm cớ vắng mặt.



Trong văn phòng Trấn Hắc Sơn, sương khói lượn lờ. Mọi người đều là nam nhân, không cần e ngại gì nhiều, mới ngồi xuống ghế đã phì phèo khói thuốc.



Không ai biết tại sao Lương Xương Quý, Tô Mộc mới trở về từ Thành phố Thanh Lâm đã vội vã mở họp. Dù có thông báo tinh thần văn kiện cũng không cần chọn ngay lúc sắp tan tầm.



Lương Xương Quý ngồi ở ghế chính, đốt thuốc lá, chậm rãi nói:



- Các đồng chí, kêu mọi người đến vì có ba chuyện. Thứ nhất là tinh thần văn kiện cuộc họp lần này. Trong huyện tổ chức họp toàn huyện, chủ yếu thảo luận...



Lương Xương Quý là bí thư trấn ủy, truyền lại tin tức họp là công việc của lão.



Lương Xương Quý thản nhiên nói:



- Các đồng chí, Trấn Hắc Sơn chúng ta phải kiên quyết không thay đổi nghe theo huyện ủy lãnh đạo, cố gắng làm tốt những công tác.



- Giờ đến chuyện thứ hai, bản kế hoạch quy hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn chúng ta. Đây là bản kế hoạch Tô trưởng trấn làm, mỗi người cầm đọc nghiên cứu kỹ vào. Có chuyện gì lại thảo luận.



- Tôi tỏ thái độ trước, tôi tuyệt đối ủng hộ bản kế hoạch này.



Phó bí thư trấn ủy Trương An cười nói:



- Bí thư Lương đã nói vậy thì bản kế hoạch đáng giá khẳng định. Tôi cũng tỏ thái độ, nếu đúng là vì phát triển cho Trấn Hắc Sơn thì tôi tuyệt đối giơ hai tay đồng ý.



Đổng Hướng Thụy luôn là người phe Lương Xương Quý, sẽ không chút đắn đo lời lão bí thư nói. Hơn nữa Đổng Hướng Thụy đã xem trước bản kế hoạch, gã tán đồng bản kế hoạch của Tô Mộc.



Trương An mới nói xong, Đổng Hướng Thụy cũng lên tiếng, phó trưởng trấn Lâm Phong Hợp lười biếng ném bản kế hoạch xuống mặt bàn, vẻ mặt gây sự.



- Tôi nói hai câu.



- Mới rồi tôi lật xem sơ, phát hiện bản kế hoạch này làm qua loa vội vàng, nếu muốn thực hiện cần phải rót nhiều tiền đầu tư vào. Theo tôi được biết thì quy hoạch mười năm lần hai trong huyện hình như không định nâng đỡ Trấn Hắc Sơn chúng ta.



- Tô trưởng trấn làm như vậy e rằng không có hy vọng, kết quả thảm hại. Nếu chỉ có thế thì thôi, làm theo lời Tô trưởng trấn sẽ hao tài tốn của.



- Tôi nói thẳng, tôi phản đối!



Lâm Phong Hợp chưa nhận được tin từ huyện, gã chỉ cần biết một điều, đó là gã dựa vào Tạ Minh Hạo mới được đưa tới Trấn Hắc Sơn. Mục đích Lâm Phong Hợp đến đây là kiềm chế Tô Mộc, mặc kệ kế hoạch tốt hay xấu, miễn là Tô Mộc nêu ra thì gã phải phản đối. Chỉ đơn giản như vậy, không có lựa chọn nào. Nếu không làm được điều đơn giản này, Lâm Phong Hợp sẽ tự vả mình.



Lâm Phong Hợp không sợ đắc tội người Trấn Hắc Sơn, vì gã bám theo Tạ Minh Hạo nghĩa là có Tạ Văn làm hậu đài. Trong huyện Hình Đường, được đại nhân vật như Tạ Văn che chở, ai dám đụng vào gã? Cùng lắm phủi mông rời đi, dù sao tôi không muốn ở lại chỗ nghèo mạt này.



Lâm Phong Hợp cười tủm tỉm.



Lương Xương Quý đập mạnh tách trà xuống bàn.



Rầm!



Lương Xương Quý hét lên:



- Bây giờ tôi muốn nói đến chuyện thứ ba. Lâm Phong Hợp, anh nghĩ mình là ai? Huyện ủy truyền xuống công vụ dưới trấn, anh che giấu không báo, mãi đến một tiếng trước cuộc họp mới nói, anh có rắp tâm gì? Trong mắt anh còn Đảng ủy trấn không? Còn biết tính kỷ luật, tổ chức không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK