Quan Ngư vẫn đứng bên ngoài phòng bệnh, so sánh với ngày hôm qua, nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi Tô Mộc đi tới bên cạnh nàng, nàng cũng không hay biết. Trong phòng bệnh, Phạm Khương Dụ đã tỉnh, Quan Vân Độ ngồi bên cạnh bà, đang đút cháo cho bà.
Quan Vân Độ nhu tình, Phạm Khương Dụ nhu thuận, điều này đã nói rõ vấn đề, quan hệ của hai người đã tốt đẹp trở lại.
Đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mặc dù Tô Mộc không biết, nhưng nhìn thấy một màn hài hòa trong phòng bệnh, chuyện này đã không trọng yếu. Quan trọng là hai vợ chồng đã hòa thuận.
Đây mới là trọng yếu nhất!
Tô ca, anh tới khi nào vậy?
Mãi tới lúc này Quan Ngư mới vui mừng hô.
Em đó, quá mức chăm chú rồi, ngay cả anh tới lúc nào cũng không biết.
Tô Mộc cười nói.
Nào có!
Quan Ngư nói.
Sao vậy?
Đêm qua mẹ tỉnh lại, hai người khóc một hồi, cuối cùng vô sự.
Quan Ngư thật bình tĩnh nói. Đừng nhìn nàng nói thản nhiên như thế, nhưng Tô Mộc tuyệt đối có thể nghĩ tới trận khóc kia kinh thiên động địa như thế nào. Nước mắt bao hàm nhiều năm thống khổ của Phạm Khương Dụ, nếu không hoàn toàn phát tiết mới là chuyện lạ.
Không có việc gì là tốt rồi!
Tô Mộc cười nói.
Mẹ nói nếu anh tới thì đi vào, chúng ta vào thôi!
Quan Ngư nói.
Được!
Tô Mộc gật gật đầu, đẩy cửa đi vào, khi thấy Tô Mộc xuất hiện, Phạm Khương Dụ giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Quan Vân Độ đè xuống:
Nằm xuống đừng động!
Dì Phạm, không có chuyện gì, dì nằm là được.
Tô Mộc vội vàng nói.
Tô Mộc, chuyện ngày hôm qua tôi đã nghe Quan Ngư nói, thật sự đa tạ cậu. Nếu không có cậu, tôi thật khó tưởng tượng có sự đoàn tụ như hiện tại.
Phạm Khương Dụ nắm tay Quan Vân Độ, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào.
Mãi tới bây giờ Phạm Khương Dụ vẫn chưa biết Tô Mộc có thể chữa khỏi bệnh cho bà. Quan Ngư vẫn chưa nói ra, cho dù nàng nói mẹ nàng chưa chắc đã tin tưởng. Nhưng bởi vì cho rằng mình sắp chết, vì vậy Phạm Khương Dụ bỏ qua hết thảy khúc mắc, đã tha thứ cho Quan Vân Độ.
Sau khi Phạm Khương Dụ cùng Quan Vân Độ ly hôn, nhiều năm qua cả hai vẫn độc thân, nếu nói không còn tình cảm cũ, có ai tin?
Tô Mộc, chuyện hôm qua thật đa tạ cậu.
Quan Vân Độ mở miệng nói.
Quan Vân Độ thật sự cảm tạ Tô Mộc. Nếu không có Tô Mộc, hắn tuyệt đối không có được tin tức về Phạm Khương Dụ, càng khỏi nói được bà tha thứ. Hiện tại hắn có thể đoàn tụ với vợ con, hơn nữa dù trong lòng hai người vẫn còn chút khúc mắc với hắn, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần có thời gian họ sẽ biết tấm lòng của hắn.
Quan chủ tịch, những điều này là tôi nên làm.
Tô Mộc vội vàng nói.
Quan chủ tịch, vừa nghe Tô Mộc xưng hô, Quan Vân Độ mới bắt đầu lưu ý việc này. Lời xưng hô như vậy có thể phản ánh ra thật nhiều điều. Tô Mộc lại thản nhiên xưng hô, nếu nói hắn không phải người trong thể chế mới là việc lạ. Nhưng Tô Mộc đang công tác ở nơi nào Quan Vân Độ cũng không rõ ràng.
Nhưng vừa nhìn thấy tuổi tác của Tô Mộc, tâm tư Quan Vân Độ chợt dao động.
Bên cạnh hắn không phải vừa lúc thiếu một thư ký sao? Người như Tô Mộc, tâm nhãn linh hoạt, không phải là nhân tuyển sao? Chỉ cần thoáng hoạt động là có thể để Tô Mộc làm thư ký cho mình. Như vậy xem như trợ giúp Tô Mộc, dù sao có thể trở thành thư ký của Quan Vân Độ, không phải ai cũng có tư cách. Nghĩ tới đây Quan Vân Độ cảm thấy ý của mình rất tốt.
Tô Mộc, hiện tại cậu đang làm công tác gì vậy?
Quan Vân Độ theo bản năng hỏi.
Quan chủ tịch, tôi công tác trong tỉnh Giang Nam, nhưng hiện tại mới bị cách chức, hiện tại còn đang chờ an bài.
Tô Mộc cười nói.
Bị cách chức? Quan Vân Độ cảm thấy ý nghĩ của mình rất tốt, ở thời gian này Tô Mộc bị cách chức, tuyệt đối vô cùng khát vọng có người dẫn dắt hắn một phen. Tô Mộc, chỉ nhìn ở việc cậu giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi cũng sẽ giúp cậu. Không phải chỉ là một công tác sao? Chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối có thể giúp cậu hoàn thành.
Vậy cậu có nghĩ tới việc đổi công tác hay không? Như vậy đi, cậu đã gọi Khương Dụ là dì Phạm, vậy đừng xa lạ với tôi, cậu gọi tôi Quan thúc là được.
Quan Vân Độ nói.
Quan thúc!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Tốt, Tô Mộc, chỉ vì cậu gọi tôi một tiếng Quan thúc, tôi nghĩ an bài cho cậu chút việc, cậu…
Quan Vân Độ còn chưa nói xong, di động của Tô Mộc chợt vang lên, hắn nhìn Quan Vân Độ với vẻ áy náy, đang định tắt máy nhưng khi nhìn thấy là ai gọi tới, liền vội vàng nói:
Quan thúc, ngài chờ một chút, thật sự xin lỗi, tôi phải tiếp cuộc điện thoại này.
Nghe đi!
Quan Vân Độ tùy ý nói.
Được!
Nói xong Tô Mộc nhanh chóng chuyển máy:
Diệp bá phụ, ngài tìm cháu?
Phải, hiện tại cậu đang ở thủ đô sao?
Giọng nói của Diệp An Bang có chút trầm trọng.
Dạ, hiện tại cháu đang ở thủ đô.
Như vậy, sự tình xuất hiện chút biến hóa, có một chuyện đã phát sinh, ngày mai cậu ngồi máy bay trở về, sau đó trực tiếp trình diện, ngày mốt cần triển khai công tác.
Diệp An Bang trực tiếp phân phó.
Dạ, vậy chiều này cháu lập tức đi về.
Tô Mộc quyết đoán nói.
Càng sớm càng tốt!
Mặc dù Diệp An Bang không nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nghe giọng nói là đã hiểu. Tô Mộc cúp điện thoại, xoay người nhìn Quan Vân Độ nói:
Quan thúc, trong tỉnh có chuyện khẩn cấp phát sinh, chỉ sợ tôi nhất định cần chạy trở về. Dì Phạm, dì ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt. Quan Ngư, chuyện anh đã nói với em, em yên tâm, đợi anh có thời gian sẽ lập tức trở lại.
Tô ca, anh đi cẩn thận!
Quan Ngư nói.
Không cần tiễn anh, anh tự đi được!
Nói xong Tô Mộc nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, mặc dù Diệp An Bang cũng không thúc giục hắn, nhưng đây là vấn đề về thái độ, hắn lưu lại thủ đô cũng chỉ là đi bái phỏng mấy vị lão nhân gia theo lễ tiết. Việc này lúc nào cũng làm được, nhưng hiện tại trong tỉnh đã xảy ra chuyện, hắn nhất định phải nhanh chóng quay về.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Mộc gọi điện cho Lý Nhạc Thiên, nhờ hắn hỗ trợ đặt vé máy bay. Sau đó Tô Mộc gọi điện cho Từ Trung Nguyên cùng mấy vị lão gia tử, báo cho họ biết mình không thể tới nhà bái phỏng. Mấy vị lão gia tử cũng không nói gì, chỉ nói công tác làm trọng. Về phần bên Thái Cẩm Qua, hắn cũng nói thật rõ ràng, hắn sẽ tranh thủ làm xong thủ tục trước tiên, khi nào Tô Mộc có thời gian thì cứ tới hoàn thành là được.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tô Mộc gọi xe tới sân bay.
Bên trong phòng bệnh.
Quan Vân Độ thật sự có chút tò mò vì sao Tô Mộc chỉ nghe một cuộc điện thoại liền chạy về, không phải nói hắn không có công tác sao? Đã bị cách chức còn bận rộn như thế sao?
Khương Dụ, nói anh nghe một chút về Tô Mộc đi? Kỳ thật vừa rồi anh cũng muốn hỏi cậu ấy, có nguyện ý tới làm thư ký cho anh không.
Quan Vân Độ ôn nhu nói.
Chuyện của Tô Mộc em cũng không rõ lắm, chỉ biết cậu ấy cũng đảm nhận chức vị như anh thôi.
Phạm Khương Dụ cười nói.
Chức vị? Với tuổi tác của Tô Mộc có thể làm chức quan gì?
Trong lòng Quan Vân Độ nảy sinh ý nghĩ này, liền hiện ra trên mặt, mặc dù nói không phải vẻ miệt thị, nhưng chỉ tùy ý như không để trong lòng. Một màn này bị Quan Ngư nhìn thấy, trên mặt nàng nhất thời lộ vẻ tức giận.
Hiện tại Quan Ngư còn chưa thích ứng thân phận người cha của Quan Vân Độ. Nhưng Tô Mộc lại có địa vị vô cùng trọng yếu trong lòng Quan Ngư, bây giờ thấy thái độ của hắn như vậy, nàng làm sao có thể chịu được?
Làm thư ký của ông thật lợi hại lắm sao?
Quan Ngư nói thẳng.
Quan Ngư, con nói gì đây!
Phạm Khương Dụ khẽ quát.
Sau khi hòa thuận với Quan Vân Độ, Phạm Khương Dụ thật để ý hắn. Hơn nữa bà biết bao năm nay hắn cũng không tái hôn, trong lòng càng cảm động. Bây giờ nghe con gái nói chuyện như vậy, bà đương nhiên muốn trách mắng.
Không sao, không sao.
Quan Vân Độ cười nói:
Quan Ngư không rõ ràng chuyện trong thể chế, tự nhiên không biết làm thư ký của anh là một chuyện thật giỏi lắm. Quan Ngư, thư ký là một người trọng yếu, nhất là thư ký của một phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Việc này có lẽ con còn chưa biết, sau này cha sẽ nói với con.
Nghe được mẹ mình cũng đồng ý, Quan Ngư vòng qua giường bệnh ngồi xuống bên cạnh bà, nắm tay bà, ánh mắt nhìn Quan Vân Độ thoáng nhướng mày, ngay sau đó nói ra một câu làm vẻ mặt Quan Vân Độ liền nghiêm túc trở lại.