Hiện tại biểu hiện của Tô Mộc, chắc chắn là khiến cho toàn bộ thành viên của tiểu đội Săn Giết sợ hãi.
Lúc trước bọn họ cũng không tin những lời Triệu Vô Cực nói, thật sự hoài nghi Tô Mộc không thể mạnh như thế, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết rằng, thì ra tất cả đều là sự thật. Thân thủ của Tô Mộc còn thần bí hơn cả những gì Triệu Vô Cực nói, bất kể là tốc độ hay là cường độ, cũng vững vàng áp chế bọn họ, khiến cho bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Phải biết rằng bọn họ là ai?
Tất cả bọn họ đều là tinh nhuệ, mặc dù cuộc tỷ thí này cũng không phải là cuộc chiến sinh tử, nhưng cũng ảnh hưởng đến phát triển của bọn họ, thua chính là thua. Một đám người bắt được bất kỳ người nào trong quân khu cũng có thể trở thành binh vương, lại thất bại dưới tay Tô Mộc, đây không phải nói Tô Mộc chính là binh vương sao?
– Triệu ca, anh có muốn vui đùa với tôi một lát không?
Tô Mộc hỏi.
– Được rồi, chúng ta cũng đâu phải chưa từng giao thủ!
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
– Vậy thì tốt, tôi đi đây.
Tô Mộc vừa nói vừa xoay người rời đi.
Đợi sau khi thân ảnh của Tô Mộc biến mất trong tiểu viện, vẻ mặt Triệu Vô Cực mới trở nên lạnh lùng:
– Hiện tại đã biết chênh lệch rồi chứ? Thật không ngờ đám người các cậu có thể vô pháp vô thiên như vậy? Đúng vậy, các cậu đúng là mạnh hơn người khác, nhưng phải biết rằng mạnh như vậy vẫn phải có không gian tiến bộ. Ngay cả người như Tô Mộc các cậu cũng đánh không lại, còn nói cái gì? Bắt đầu từ hiện tại, mỗi ngày mỗi người phải tập luyện thêm ba giờ, cho dù là trong thời gian thi hành nhiệm vụ cũng không được lười biếng!
– Vâng!
Người của Săn Giết, sẽ phải có dũng khí đối diện với thất bại!
Ngoài tiểu viện ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, Tống Thời nhìn Tô Mộc bước ra ngoài, hài lòng gật đầu. Mặc dù hắn biết thực lực của Săn Giết không hề kém, nhưng phải biết rằng Tô Mộc là ai dạy dỗ? Đó là người Mai Tranh một tay huấn luyện ra, nhiều năm qua tin tưởng Tô Mộc cũng không giảm bớt công phu. Duới tình huống như thế, muốn bất ngờ thắng được cũng không phải dễ dàng.
Tống Thời cũng không biết, sở dĩ Tô Mộc có thể lợi hại như thế, có điều kiện phản ứng mạnh như vậy, là bởi vì thân thể hắn bất cứ lúc nào cũng được quan bảng tiến hành cải tạo. Nói không chút khoa trương, bất kể là lực công kích hay là tốc độ, hay là sức thừa nhận, hắn cũng mạnh hơn người khác rất nhiều. Cho nên Tô Mộc mới có thể thản nhiên đi vào tòa tiểu viện này, nếu không hắn lấy cái gì mà tự tin?
– Cậu rất lợi hại!
Tống Thời cười nói.
– Huấn luyện viên Tống, ngài chớ giễu cợt tôi. Tôi biết mỗi người trong bọn họ đều có sở trường của riêng mình. Đây cũng chỉ là tỷ thí, nếu thật sự là cuộc chiến sinh tử, tôi cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy. Không chừng còn chết ở bên trong, cho nên ngài đừng tâng bốc tôi, nếu không tôi sẽ chịu không nổi.
Tô Mộc nói.
– Ha ha!
Tống Thời cười lớn:
– Đi thôi, cùng ta đi gặp lão thủ trưởng!
Sau khi xoay người quay về, Tô Mộc thấp giọng hỏi:
– Huấn luyện viên Tống, tại sao sư phụ lại kêu tôi tham gia vào bộ đội? Phải biết rằng thân phận của tôi không cần thiết tiến vào đơn vị này, chuyện này thật sự không hợp với quy củ.
– Quy củ?
Đầu lông mày Tống Thời khẽ nhướng lên:
– Cái gì gọi là quy củ? Thời đại bây giờ tất cả cái gọi là quy củ đều là cường giả chế định. Cậu yên tâm, chuyện của cậu nếu lão thủ trưởng làm như vậy, nhất định là có dụng ý của hắn. Cậu cũng không cần nghĩ quá nhiều, tăng thêm những thứ phiền toái không cần thiết. Cậu chỉ cần biết một điều, lão thủ trưởng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý xấu nào với cậu.
– Cái này dĩ nhiên tôi biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
Khi Tô Mộc trở lại bên cạnh Mai Tranh, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ đưa cho Tô Mộc một cái túi hồ sơ, kêu hắn cầm đi.
Đợi đến khi Tô Mộc rời đi, ở bên cạnh Mai Tranh xuất hiện hai người, Tống Thời và Triệu Vô Cực.
Tống Thời là cận vệ của Mai Tranh. Còn Triệu Vô Cực lại là tiểu đội trưởng tiểu đội Săn Giết, một trong ba con bài chủ chốt của Mai Tranh. Ban đầu bởi vì phạm vào chuyện kia bị Mai Tranh bắt lại, sau một thời gian dài cuối cùng cũng giải quyết được, Triệu Vô Cực mới có thể một lần nữa trở về.
– Có phải hiện tại các cậu cũng rất nghi ngờ tại sao tôi lại kêu Tô Mộc gia nhập vào bộ đội? Trở thành nhân viên ngoài biên chế, nhưng lại có quyền lực ngang hàng với các cậu?
Mai Tranh lạnh lùng nói.
– Đúng là có chút không giải thích được, nhưng tôi nghĩ ngài nhất định là có suy nghĩ của mình.
Tống Thời nói.
Mai Tranh không tỏ rõ ý kiến cười hỏi.
– Triệu Vô Cực, cậu nói xem, Tô Mộc có thể trở thành một phần tử thực lực của các cậu hay không? Nếu như chân chính gặp phải cuộc chiến sinh tử, phần trăm cậu có thể thắng được là bao nhiêu?
Mai Tranh hỏi.
– Bất kể là phẩm hạnh hay là các phương diện còn lại của Tô Mộc, đều có thể trở thành một thành viên trong chúng ta, chuyện đó không có bất cứ vấn đề gì, Tô Mộc tuyệt đối có thực lực và tư cách như vậy. Nếu gặp phải cuộc chiến sinh tử với Tô Mộc, tôi và hắn chỉ có phân ra 5:5, xác thực mà nói, tôi không dám khẳng định có mười phần nắm chắc thắng được hắn.
Triệu Vô Cực cười khổ nói.
– Không phải chứ?
Tống Thời ngạc nhiên nói.
Tống Thời rất rõ ràng, Triệu Vô Cực có thể trở thành đội trưởng của ba đại lực lượng, đã nói lên thực lực của hắn như thế nào. Nhưng hiện tại Triệu Vô Cực lại nói như vậy, như vậy không khỏi khiến Tống Thời khiếp sợ?
Lẽ nào mình vẫn đánh giá thấp Tô Mộc hay sao?
– Hoàn toàn chính xác, tiềm lực của Tô Mộc thật sự là vô cùng vô tận, tôi chưa từng gặp ai có thể giống như hắn. Hơn nữa huấn luyện viên Tống, đôi khi tôi cũng cảm thấy, Tô Mộc tham chính thật sự là lãng phí tiềm lực của hắn. Ngài biết không? Trong quan trường có rất nhiều quy củ trói buộc hắn, nếu không có trói buộc, khi Tô Mộc trưởng thành sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng!
Triệu Vô Cực thấp giọng nói.
Thật sự như vậy sao!
Tống Thời hiện tại đã không biết nói gì!
Mai Tranh nghe đến cái này, khóe miệng lộ ra nụ cười, các ngươi không biết Tô Mộc là ai điều dạy dỗ sao, đợi đến khi các ngươi thấy được vị thần tiên đứng sau lưng Tô Mộc là nhân vật như thế nào, các ngươi sẽ biết cái gì gọi là cảnh giới bên ngoài khả năng của con người. Dĩ nhiên những lời này Mai Tranh sẽ không nói ra.
– Tô Mộc chắc chắn sẽ trở thành một phần tử trong chúng ta, nhưng sự gia nhập và thân phận quan trường của hắn chắc chắn sẽ không mâu thuẫn không xung đột, hơn nữa nói cho các cậu biết, trừ phi là tôi tự mình hạ lệnh, nếu không không có người nào được phép quấy nhiễu Tô Mộc. Bởi vì ngoại trừ không xung đột không mâu thuẫn, các cậu cũng phải nhớ kỹ một điều, đối với Tô Mộc chính là không nhớ thương! Không thể xem Tô Mộc như hi vọng của các cậu, hiểu không?
Mai Tranh nói.
– Vâng!
Hai người khom người nói.
– Được rồi, giải tán đi.
Mai Tranh lạnh nhạt nói.
– Vâng!
Đợi đến khi hai người cũng rời đi, Mai Tranh lại nắm chặt cần câu, cổ tay lay động, một con cá liền bị kéo ra khỏi mặt nước, sau khi vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, liền trực tiếp rơi vào giỏ đựng cá của Mai Tranh.
– Tô Mộc, cứ mạnh dạn làm đi! Mặc dù không thể làm chỗ dựa rõ ràng cho cậu, nhưng nếu là có ai dám ở sau lưng đùa bỡn quỷ kế, ta sẽ không chút do dự xử lý người đó! Đệ tử của Mai Tranh ta không phải là người ai cũng có thể động đến! Khảo sát hạt giống của cậu đã bắt đầu rồi!
So với lúc đi vào, lúc Tô Mộc rời đi, cũng không có bao nhiêu không khí nghiêm túc. Chỉ có điều sau khi Tô Mộc rời đi, trở lại trên xe, trong nháy mắt mở túi hồ sơ, cả người không khỏi ngây dại, nhưng ngay sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười khổ.
– Sư phụ, đây rốt cuộc là xuất diễn gì vậy?
Trong túi hồ sơ chính là đặt một tờ giấy chứng nhận, tờ giấy chứng nhận này tuyệt đối không bình thường. Đây là vật chỉ cần lấy ra, là có thể tiên trảm hậu tấu. Bên cạnh giấy chứng nhận là một khẩu súng lục mini. Khẩu súng có tạo hình như vậy, Tô Mộc trước kia chưa từng thấy, nhưng hắn tin tưởng, khẩu súng này tuyệt đối không đơn giản.
Chẳng lẽ đây chính là giấy phép giết người mà Mai Tranh vừa nói sao?
Tô Mộc cất túi hồ sơ đi, sau đó không suy nghĩ nhiều đến chuyện này nữa. Nếu Mai Tranh làm như vậy, khẳng định là có mục đích của hắn. Hơn nữa hiện tại Hình Ý Quyền của Tô Mộc thật sự là tu luyện tới một loại trạng thái đỉnh cao, bản thân hắn cảm giác cũng rất tốt. Nếu thật sự có nhiệm vụ nguy hiểm gì xuất hiện, Tô Mộc sẽ không ngần ngại giúp đỡ Mai Tranh. Bất kể nói thế nào, hiện tại hắn cũng đã là người của tổ chức.
Người ngoài biên chế cũng là người của tổ chức!
Chuyện ở chỗ Mai Tranh, Tô Mộc chắc chắn sẽ không nói cho những người khác nghe. Bởi vì không cần thiết, địa vị của Mai Tranh ở trong lòng Tô Mộc chắc chắn không thể yếu hơn những người còn lại. Dưới tình huống như thế, có cần thiết hỏi thêm cái gì không? Nói ra hiện tại bên cạnh Tô Mộc đã có hai khẩu súng. Một khẩu là của Từ lão, một khẩu là của Mai Tranh.
Mặc dù Từ lão không có giấy chứng nhận gì, nhưng Tô Mộc biết, chỉ cần Từ Trung Nguyên còn sống, bất kể khẩu súng này giết người nào, Từ Trung Nguyên cũng có thể che chở! Mặc dù Tô Mộc vẫn chưa biết sử dụng khẩu súng kia.
– Hiện tại mình cũng là người xen lẫn trong quân đội rồi!
Tô Mộc nhìn lướt qua chữ “đồng chí Tiểu Tô” cười hắc hắc nói.
– Ù ôi, thật sự có chút đau!
Nghĩ đến trận tỷ thí với tiểu đội Săn Giết lúc trước, Tô Mộc liền cảm giác toàn thân mệt rã rời. Lúc trước không có cảm giác, hiện tại cả người thanh tĩnh lại, cảm giác này thật sự như sóng biển ào ào ập tới.
– Có lẽ nên đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước rồi hãy đi gặp Từ gia gia, nếu không bị Từ gia gia hỏi tới, mình thật sự không biết nên lấy lý do gì giải thích.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Nhạc Thiên. Khi Lý Nhạc Thiên nghe được Tô Mộc muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, không nói nhiều, vội vàng lái xe tới.
Mười lăm phút sau, Tô Mộc ngồi trên xe, được Lý Nhạc Thiên đưa đến một chỗ tắm nước nóng trong kinh thành.