Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo thân phận của Hoàng Luận Đàm, nếu xuất hiện ở nơi này, vậy khẳng định phải ngồi xuống nói chuỵen. Hoàng Phủ Thanh Phong thật ra cũng không nói gì thêm. Sau khi để Hoàng Luận Đàm ngồi xuống, Hoàng Luận Đàm thật ra cũng rất thẳng thắn, không hề trò chuyện gì với Hoàng Phủ Thanh Phong, trực tiếp tập trung mục tiêu vào Lý Nhạc Thiên.



Mà thời điểm Lý Nhạc Thiên cho rằng Hoàng Luận Đàm muốn thật sự trò chuyện với hắn, ai ngờ được Hoàng Luận Đàm ngay sau đó nói ra, khiến hai mắt Lý Nhạc Thiên và Hoàng Phủ Thanh Phong híp lại thành một khe hở. Thật sự là người tới không thiện, người thiện không đến. Hoàng Luận Đàm hóa ra đến đây là vì Tô Mộc.



– Vị này nói vậy hẳn là Tô huyện trưởng!



Hoàng Luận Đàm cười tủm tỉm.



– Không dám nhận, tôi là Tô Mộc!



Tô Mộc bình tĩnh nói.



– Tôi là Hoàng Luận Đàm, ở trong kinh thành này lăn lộn kiếm một phần cơm ăn. Người quen tôi đều gọi tôi một tiếng anh Hoàng. Nếu như cậu không chê, cũng kêu tôi một tiếng anh Hoàng đi. Tôi khẳng định lớn tuổi hơn cậu, đúng không? Không tính là chiếm tiện nghi của cậu chứ?



Hoàng Luận Đàm nói.



– Sao có thể, chào anh Hoàng!



Tô Mộc cười nói.



Bởi vì từ đầu đến cuối hai người cũng không tiếp xúc thân thể, cho nên Tô Mộc cũng không biết Hoàng Luận Đàm xuất hiện ở nơi này, rốt cuộc là có ý muốn gì. Nhưng lấy sự khôn khéo của Tô Mộc, tất nhiên nhìn ra được, Hoàng Luận Đàm đến đây thật sự là vì hắn.



– Vậy là được rồi. Mọi người đều là huynh đệ.



Hoàng Luận Đàm nói xong liền đưa qua một điếu thuốc.



– Thế nào, hút thuốc chứ?



– Nơi này có nữ sĩ.



Tô Mộc cười nói.



– Đúng, đúng. Vẫn Tô Mộc cậu thân sĩ. Tôi chính là một người quê mùa, thiếu chút nữa quên mất nơi này có nữ sĩ.



Hoàng Luận Đàm không cảm thấy khó chịu khi bị cự tuyệt, vẫn cười lớn. Thật ra hai người đi theo Hoàng Luận Đàm đến đây, nhìn thấy Tô Mộc làm như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng.



– Anh Hoàng cho cậu thuốc lá, đó là coi trọng cậu. Cậu tính cậu là gì chứ?



– Huyện trưởng sao? Thật là quan lớn!



– Cậu cho rằng sao chứ? Quan này không nhỏ.



Hai người đang chê cười, Hoàng Luận Đàm nghe được mấy câu nói này, không tránh khỏi trực tiếp quát:



– Hai người các cậu câm miệng lại cho tôi, lầm bầm cái gì Tô Mộc có thể không biết điều giống như các cậu sao? Thật sự xem mình lớn lắm sao? Còn ở nơi này làm gì? Còn không nhanh lui ra ngoài cho tôi. Thật sự muốn tôi mời các cậu sao! Ngu xuẩn không có mắt!



Khi hai người xoay người đi ra ngoài cửa, trong lòng Tô Mộc không khỏi cười lạnh. Thật sự xem tôi thành là tiểu hài tử ba tuổi để đùa giỡn sao? Lẽ nào tôi không nhìn ra các người đang diễn trò sao? Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Bản lĩnh ngược lại không tệ. Diễn lại thuần thục như vậy. Chỉ có điều ngược lại tôi muốn xem thử, một đầu sỏ như anh, rốt cuộc muốn chơi hoa chiêu gì.



– Tô Mộc, cậu đừng để ý nhé.



Hoàng Luận Đàm nói.



– Không. Không có chuyện gì. Tôi còn không có dễ giận như vậy.



Tô Mộc cười nói.



– Đúng vậy. Tôi biết Tô Mộc cậu là một người làm chuyện lớn, làm sao có thể chấp nhặt với bọn họ chứ? Như vậy, tôi cũng không che giấu nữa. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, tôi nói thẳng. Hiện tại tôi đã mở một công ty nhỏ, muốn đi vào huyện Hoa Hải các người đầu tư. Đến lúc đó vẫn mong Tô huyện trưởng cậu hỗ trợ chiếu cố nhiều hơn một chút.



Hoàng Luận Đàm nói.



Đi vào huyện Hoa Hải đầu tư?



Khi Hoàng Luận Đàm lời nói này, đám người Tô Mộc không khỏi sửng sốt. Có chuyện gì vậy? Mình không có nghe lầm chứ? Hoàng Luận Đàm người như vậy lại muốn đi vào huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư sao? Nực cười! Huyện Hoa Hải bây giờ mặc dù đang phát triển, nhưng nếu như thật sự so sánh sánh với nơi này, vẫn chỉ là một địa phương nghèo khó không đáng một đồng. Đi vào chỗ như vậy đầu tư, đầu của Hoàng Luận Đàm anh thật sự không có vấn đề chứ?



Hoàng Phủ Thanh Phong ngây người, dường như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú về phía Hoàng Luận Đàm, phát hiện ánh mắt của hắn trấn tĩnh như vậy, hoàn toàn không có chút dao động nào. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hắn cũng không phải là muốn vui đùa một chút, mà là thật sự muốn đi vào huyện Hoa Hải đầu tư. Chỉ có điều cái này có chút không hợp với thường quy. Làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy?



– Anh Hoàng, anh nói thật sao?



Tô Mộc hỏi.



– Đương nhiên, thế nào, cậu không chào đón tôi sao?



Hoàng Luận Đàm nói.



– Làm sao có thể? Chỉ là tôi cũng muốn hỏi, không biết anh Hoàng chuẩn bị đi vào huyện Hoa Hải đầu tư hạng mục gì? Chỉ cần anh có thể nói ra, sau khi tôi trở về có thể bắt tay vào giúp đỡ anh Hoàng đi an bài.



Tô Mộc nói.



– Tôi đây cũng không có mục tiêu lớn như vậy, chính là muốn chuẩn bị chơi đùa một chút về một xương gia công linh kiện cho ô tô. Cậu cũng biết, thật sự muốn nói đến mở xưởng ô tô, tôi vẫn không có tiền vốn lớn như vậy. Người nghèo như tôi, ngay cả Tiểu Lý Tử cũng không bằng. Tiểu Lý Tử bây giờ là tài lớn khí thô. Cho nên tôi chỉ chuẩn bị sắp tới đi tới huyện Hoa Hải tiến hành thực địa khảo sát. Nếu như có thể, đến lúc đó vẫn mong Tô huyện trưởng giúp một tay. Cái khác không dám nói, tối thiểu cậu phải lưu lại cho tôi mấy trăm mẫu đất!



Hoàng Luận Đàm tùy ý nói.



Nơi đây sấm sét đánh xuống!



Mọi người tại đây, ngoài Tô Mộc ra, vẫn thật sự không có người nào biết Hoàng Luận Đàm nói lời này ra là có ý gì. Nhưng cho dù không biết, Hoàng Phủ Thanh Phong bọn họ đều có thể đoán được Hoàng Luận Đàm không có lòng tốt gì. Bởi vì cô biết quần áo lụa là Hoàng Luận Đàm, phong cách làm việc chính là vô liêm sỉ. Thật sự muốn bảo bọn họ yên ổn công tác, lúc đó tương đương với muốn tính mạng của bọn họ.



Mấy trăm mẫu đất?



Trong lòng Tô Mộc đã thấy rõ, không có đoán sai. Hoàng Luận Đàm muốn làm ra một hoa chiêu lớn đầy đẹp mắt. Hắn nhất định là nghe được lời đồn, biết quốc gia sắp lên kế hoạch xây dựng một cơ sở thử nghiệm sản xuất ô tô trong nước tại huyện Hoa Hải, cho nên hắn tranh thủ thời gian hiện tại đánh dấu đất. Đến lúc đó sau khi nhóm cơ sở thử nghiệm xuống, đất này thật sự đáng tiền. Đến lúc đó chỉ cần bán trao tay, là có thể kiếm được đầy chậu đầy bát.



Chủ yếu nhất chính là, từ ban đầu đến kết thúc, Hoàng Luận Đàm không cần lấy ra bất kỳ số tiền nào. Cho dù là tiền mua đất, hắn cũng sẽ vay từ ngân hàng ra. Thậm chí nếu như thật sự có phương pháp, hắn có thể tay không bắt sói. Đừng tưởng rằng chuyện như vậy không có. Chỉ cần thân phận của Hoàng Luận Đàm thể hiện ra, cán bộ địa phương thật sự sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để lấy lòng.



Hoàng Luận Đàm sở dĩ sẽ xuất hiện ở nơi này, bắt chuyện như vậy, chắc hẳn cũng biết nội tình của Tô Mộc. Nói cách khác, theo phong cách của hắn, thật sự có cần phải tới nơi này nói cho Tô Mộc biết sao? Nực cười!



Nghĩ vậy, tâm tình Tô Mộc không khỏi nặng nề. Thật không ngờ vốn cho là chuyện tốt, nay còn chưa ra sao, đã có người muốn đánh chủ ý vào cơ sở này. Nếu ngày hôm nay có thể xuất hiện một Hoàng Luận Đàm, như vậy sáng ngày mai, cũng có thể xuất hiện người khác. Mấu chốt nhất chính là, Hoàng Luận Đàm nói ra, nếu như mình không cho chút mặt mũi nào, thật sự sẽ đắc tội Hoàng Luận Đàm.



Mặc dù Tô Mộc cũng không sợ đắc tội, nhưng có thể không đắc tội, vẫn không nên đắc tội. Trong quan trường, tự dưng tạo lên kẻ địch, thật sự là chuyện rất không sáng suốt. Bởi vì như vậy, không chừng lúc nào đó, hắn sẽ ở phía sau lưng bắn mình một phát.



– Anh Hoàng, chỉ cần anh nguyện ý, đến lúc đó chỉ cần phù hợp quy định, huyện Hoa Hải chúng tôi tuyệt đối sẽ hoan nghênh.



Tô Mộc không ôm đồm nhiều việc, mà lựa chọn dùng từ tiêu chuẩn nhất từ phía chính phủ.



Sau khi Hoàng Luận Đàm nghe nói như thế, thần sắc rất thần kỳ vẫn không lộ ra bất kỳ sư tức giận nào. Ngược lại nụ cười trên mặt càng lúc càng ôn hòa.



– Nói vậy là tốt rồi. Tô Mộc, cậu yên tâm, chúng tôi hai ngày nữa sẽ đi xuống.



– Được, đến lúc đó cho tôi biết, tôi sẽ tới an bài.



Tô Mộc nói.



– Tốt lắm, vậy cứ như thế đi. Lát nữa tôi còn có việc, không ở nơi này được. Hai ngày nữa chúng ta gặp mặt lại nói sau. Hoàng Phủ tiểu thư, vậy tôi đi đây.



Hoàng Luận Đàm cười nói.



– Đi thong thả!



Hoàng Phủ Thanh Phong thản nhiên nói.



Lý Nhạc Thiên ngồi ở chỗ đó, Hoàng Luận Đàm ngay cả ý định chào hỏi cũng không có, cứ như vậy trực tiếp đứng dậy rời đi. Mãi đến khi xác định Hoàng Luận Đàm thật sự rời khỏi, Hoàng Phủ Thanh Phong lúc này mới nhìn về phía Tô Mộc nói:



– Tô Mộc, huyện Hoa Hải các anh bên kia sắp tới không phải sẽ có động tác gì lớn chứ?



– Động tác lớn? Thanh Phong, tôi tin tưởng tình hình huyện chúng tôi thế nào cô cũng biết. Huyện chúng tôi có thể có động tác lớn gì chứ? Cho dù thật sự có động tác lớn, cũng không thể gạt được cô.



Tô Mộc nói.



– Vậy không đúng. Hoàng Luận Đàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này như thế. Con người hắn không lợi không dậy sớm nổi. Trước không quen biết với anh, không ngờ lại chủ động tiến đến gần. Điều này vốn cũng rất kỳ quái. Tôi tin tưởng huyện Hoa Hải các anh bên kia sắp tới nhất định sẽ có chuyện phát sinh. Anh làm huyện trưởng, vẫn nên nhanh chóng tìm hiểu rõ cho thỏa đáng.



Hoàng Phủ Thanh Phong nói.



– Tôi biết!



Tô Mộc nói:



– Chỉ có điều Hoàng Luận Đàm này rốt cuộc là ai? Hắn làm sao có thể biết huyện Hoa Hải chúng tôi sẽ có động tác lớn? Còn nữa, hắn nói hắn muốn xây dựng một xưởng linh kiện ô tô, cần mấy trăm mẫu đất. Đây tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ. Cho dù là phí tháo rỡ và phí bồi thường cũng sẽ đè bẹp rất nhiều người. Anh Hoàng này ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, đòi mấy trăm mẫu đất.



– Anh nói đi!



Hoàng Phủ Thanh Phong đảo mắt nhìn qua Lý Nhạc Thiên.



Lý Nhạc Thiên cười khổ, nhìn về phía Tô Mộc nói:



– Huynh đệ, anh đối tình huống bên trong kinh thành này không rõ ràng lắm. Trong kinh thành có rất nhiều gia tộc. Nhà Hoàng Luận Đàm gia chính là một gia tộc trong đó. Hoàng gia ở bên trong kinh thành coi như có nội tình hùng hậu. Mấu chốt nhất chính là, hiện tại một trong chín đầu sở lớn, chính là người củaHoàng gia. Về phần anh nói Hoàng Luận Đàm có nhiều tiền như vậy hay không? Về điểm ấy anh hoàn toàn không cần nghi ngờ. Cho dù không dùng tới quan hệ phía bên ngân hàng, dựa vào nội tình Hoàng gia, muốn lấy ra nhiều tiền như vậy cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Bởi vì gia tộc Hoàng gia này là dựa vào vốn đầu tư bên ngoài lập nghiệp.



– Dựa vào vốn đầu tư nước ngoài lập nghiệp?



Trong nháy mắt Tô Mộc liền hiểu Lý Nhạc Thiên muốn nói điều gì.



Điều này giống như hạng mục trước đây Tô Mộc đã từng nghiên cứu qua. Vốn đầu tư nước ngoài và kinh tế dân tộc làm sao có thể cùng phát triển? Như vậy làm sao trong sự ảnh hưởng của vốn đầu tư nước ngoài, bảo đảm kinh tế dân tộc có thể trổ hết tài năng. Vốn đầu tư nước ngoài hiện tại ở bên trong kinh tế Thiên Triều không thể nghi ngờ đã giữ lấy thị trường rất lớn chợ. Bọn họ chiếm rất nhiều ngành. Như vậy vốn đầu tư nước ngoài thật sự là con số không nhỏ. Bọn họ muốn có thể đặt chân ở Thiên Triều, nhất định phải có người phát ngôn.



Không ngạc nhiên chút nào, người phát ngôn này chính là Hoàng gia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK