Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Từ Trung Nguyên phân phó Tô Mộc đương nhiên phải đi làm, nhưng Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới chuyện Từ Trung Nguyên phân phó cho hắn lại trùng hợp như vậy?



– Tô Mộc, ở thành phố Tây Phẩm ta có một lão chiến hữu. Mặc dù hắn không giống như ta, nhưng thật sự là lão chiến hữu của ta, hàng năm nếu có cơ hội, chúng ta đều sẽ gặp mặt một lần. Nhưng những năm gần đây không có thời gian gặp mặt, chỉ gọi điện thoại tâm sự mà thôi. Lúc trước bất kể là sinh nhật ta hay là hắn, chúng ta đều gọi điện thoại chúc mừng. Năm nay cháu đã ở thành phố Tây Phẩm, vậy buổi tối hãy thay ta qua đó một chuyến, chúc thọ hắn.



Từ Trung Nguyên cười nói.



– Vâng, cháu biết rồi!



Tô Mộc nói.



– Còn nữa ta có tặng cho lão gia hỏa kia chút lễ vật, nhưng lễ vật này cần cháu phối hợp để hoàn thành.



Từ Trung Nguyên thần bí nói.



– Cần cháu phối hợp?



Tô Mộc sững sờ nói.



– Đúng vậy, chính là cháu, nếu không có cháu, thọ lễ này thật sự không có cách nào hoàn thành. Là ta đưa tới một trục cuốn tranh, ở cuối trục cuốn tranh đó có con dấu, có tên của ta. Nhưng đồ vật bên trong ta muốn để cháu viết.



Từ Trung Nguyên nói.



– Cái gì? Gia gia, như vậy thích hợp không?



Tô Mộc thấp giọng nói.



– Có gì không thích hợp! Cháu còn chưa biết, Dương Chấn lúc trước còn là một thư sinh, thích nhất chuyện chơi chữ. Bản lĩnh của cháu, ta cũng không phải không biết, quyết định như vậy đi, bây giờ có lẽ cháu sẽ rất nhanh nhận được đồ, ta đã sớm phái người qua đó rồi. Hơn nữa đây không phải là món đồ chơi gì lớn, chỉ là món quà của chúng ta thôi. Hiểu không?



Từ Trung Nguyên nói.



– Vâng! Gia gia, cháu phải viết cái gì đây?



Tô Mộc hỏi.



– Mãn Giang Hồng!



Từ Trung Nguyên quyết đoán nói.



Mãn Giang Hồng? Đây chính là chuyện nằm ngoài tưởng tượng của Tô Mộc. Một bức chữ rốt cuộc mang đến lực khiếp sợ như thế nào, Tô Mộc không biết. Nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, nếu trong thọ yến của Dương Chấn, mình có thể múa bút như thế, có thể tạo thành lực uy hiếp kinh người. Đây rốt cuộc là Từ Trung Nguyên cố ý hay là cử chỉ vô ý?



Phải biết rằng Tô Mộc bây giờ đang triển khai công việc trong huyện Hoa Hải, nhưng cũng không quá thuận lợi. Lúc này nếu truyền ra tin tức Từ Trung Nguyên là hậu đài phía sau của Tô Mộc, như vậy địa vị của Tô Mộc trong nháy mắt sẽ phát sinh thay đổi. Cho dù Lý Tuyển quan liêu thế nào, cũng không dám đâm chọc mình quá đáng sau khi chuyện như vậy phát sinh.



Nếu có thể mau sớm giải cứu mười cô gái kia, Tô Mộc cũng không ngại làm náo động. Hơn nữa nếu Từ Trung Nguyên đã an bài chuyện này, Tô Mộc tin tưởng hắn nhất định đã sớm nghĩ thông suốt, mình không cần thiết nghĩ nhiều làm gì.



Reng reng!



Khi Tô Mộc đang suy nghĩ, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên. Người gọi tới là người Từ Trung Nguyên phái tới, sau khi hỏi rõ vị trí của Tô Mộc, liền lái xe tới đây. Còn Tô Mộc thì sao? Cũng vừa vặn gặp mặt Địch Lâm.



– Tô ca!



Địch Lâm kích động nói.



– Tiểu tử này lại béo lên rồi!



Tô Mộc cười nện cho Địch Lâm một cái.



– Hắc hắc!



Địch Lâm cười đùa:



– Tô ca, giới thiệu với anh. Vị này là người lúc trước chơi với tôi, lần này biết tôi muốn tới thành phố Tây Phẩm, muốn theo tới đây, hắn tên là Lương Phá Lỗ!



– Một cái tên rất hay!



Tô Mộc nói.



– Tô ca!



Lương Phá Lỗ mỉm cười bắt tay Tô Mộc, trong nháy mắt này tất cả tin tức thuộc về Lương Phá Lỗ đều truyền vào trong đầu Tô Mộc. Quan bảng cho thấy tin tức rất đủ dùng, độ thân mật là 20, không cao cũng không thấp, dù sao hai người lúc trước cũng chưa từng gặp mặt, có thể như vậy coi như không tệ rồi.



Bí mật của hắn cho thấy tin tức, khiến Tô Mộc cảm giác có chút thú vị: bản thân hắn muốn nhìn xem Tô Mộc có phải ba đầu sáu tay hay không, làm sao có thể khiến cho Địch ca sùng bái như thế!



Ba đầu sáu tay sao?



Tô Mộc cười lắc đầu:



– Nếu cậu là huynh đệ của Địch Lâm, vậy thì gọi tôi là ca được rồi, tôi cũng sẽ gọi cậu là Phá Lỗ, được không?



– Được!



Lương Phá Lỗ gật đầu nói:



– Tôi đã sớm nghe Địch ca nói về anh rất nhiều lần, nói anh ưu tú như thế nào, tôi thật sự chưa từng thấy người nào được Địch ca khen ngợi như vậy, Tô ca, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền!



– Danh bất hư truyền sao? Chẳng lẽ không phải ba đầu sáu tay như trong tưởng tượng của cậu sao?



Tô Mộc nháy mắt nói.



Điều này làm cho Lương Phá Lỗ thật sự bất ngờ, giống như bị nhìn thấu tim gan vậy, cảm giác này thật sự khiến cho hắn có chút khó chịu, nhưng Lương Phá Lỗ dù gì cũng là công tử của cục trưởng phòng công an tỉnh, trường hợp như vậy cũng tập mãi thành thói quen.



– Tô ca, anh thật biết nói đùa, nếu anh ba đầu sáu tay…, vậy thì càng hay. Nói như vậy, tôi có thể nhìn thấy người nào nói khoác, tôi đã gặp ngưu nhân trong truyền thuyết rồi, ha ha!



– Ha ha!



Tô Mộc cũng cười lớn.



– Tô ca, là như vậy, tối nay là sinh nhật của lão gia tử Dương Chấn, cha Dương Vọng Sơn, tư lệnh viên quân khu, thường ủy thị ủy thành phố Tây Phẩm, cha tôi kêu tôi tới chúc thọ. Tôi nghĩ dù sao anh cũng không có chuyện gì, không bằng đi cùng chúng tôi?



Địch Lâm nói.



– Được!



Tô Mộc cười nói.



– Anh đi thật sao?



Địch Lâm ngạc nhiên nói. Nói thật lúc trước hắn không nghĩ Tô Mộc có thể dễ dàng đáp ứng chuyện này như vậy, bây giờ xem ra mình thật sự nghĩ nhiều rồi. Tô Mộc nhanh chóng gật đầu, rất sảng khoái.



– Dĩ nhiên, cái này còn có giả sao?



Tô Mộc cười nói.



– Tốt! Trước kia mỗi lần tới đều bị bọn họ ép uống rượu, lần này có Tô ca ra mặt, tôi muốn nhìn xem còn ai dám làm vậy với tôi.



Địch Lâm lớn tiếng nói.



– Thì ra cậu chỉ muốn tìm một người uống rượu thay hay sao?



Tô Mộc đùa vui.



– Nào có nào có!



Địch Lâm cười nói.



– A? Chiếc xe kia là xe đặc biệt, là quân xa, nhưng biển số tại sao lại như vậy? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi?



Đúng lúc này Lương Phá Lỗ đột nhiên chỉ về phía trước, khi bọn hắn đang nói chuyện ở ven đường, lúc này có một chiếc xe quân sự việt dã lái tới.



Thật sự, chiếc xe này mặc dù nhìn qua không có gì thu hút, nhưng biển số xe thật sự rất đặc biệt. Lương Phá Lỗ không cách nào nhớ được đã nhìn thấy ở đâu, còn Địch Lâm vừa nhìn đã nhận ra biển số xe này là gì, con ngươi nhất thời co lại. Người có thể làm cho chủ nhân của biển số xe này lái xe ra ngoài gặp gỡ là người như thế nào chứ?



– Ồ, hình như lái về phía chúng ta?



Lương Phá Lỗ lầm bầm.



Rất nhanh Lương Phá Lỗ cũng biết chuyện gì xảy ra.



Sau khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt bọn họ, từ trên xe bước xuống một quân nhân mặc quân trang, rõ ràng là Đại tá. Khi nhân vật như thế xuất hiện ở chỗ này, ánh mắt Lương Phá Lỗ cũng trợn tròn. Không phải chứ? Một Đại tá lại xuất hiện ở chỗ này? Chuyện gì xảy ra vậy? Cảnh tượng sau đó càng khiến cho hắn bất ngờ hơn, vị Đại tá này chính là đến tìm Tô Mộc.



– Tô huyện trưởng đúng không?



Vị Đại tá cẩn thận nói.



– Đúng vậy!



Tô Mộc nói.



– Tô huyện trưởng, đây là thứ thủ trưởng kêu tôi mang tới đưa cho cậu.



Đại giáo nói.



– Làm phiền rồi.



Tô Mộc cười nói.



– Không có gì, tôi vừa vặn tới đây làm việc, cho nên nhân tiện đưa giúp cho thủ trưởng. Tô huyện trưởng, nếu không có chuyện gì, tôi trở về đây.



Đại tá nói, phong cách quân nhân rất gọn gàng, không dây dưa.



– Được!



Tô Mộc gật đầu.



Vị Đại tá tới cũng nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh lái xe rời đi. Đợi đến khi xe của hắn biến mất trước mắt, Lương Phá Lỗ mới dùng sức nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Tô Mộc, toát ra vẻ khiếp sợ:



– Tô ca, đây là chuyện gì?



– Không có chuyện gì, một trưởng bối trong nhà đưa tới ít đồ thôi! Địch Lâm, không phải cậu nói tối nay muốn tôi cùng đi tham gia thọ yến của lão gia tử Dương Chấn sao? Vậy chúng ta chuẩn bị đi, dù sao còn mấy giờ nữa, trong thời gian này chúng ta đi dạo một chút.



Tô Mộc nhanh chóng thay đổi chủ đề.



Càng không nói, càng thần bí, càng làm Lương Phá Lỗ thấy hiếu kỳ.



Địch Lâm biết một chút lai lịch, rất rõ ràng vị trưởng bối mà Tô Mộc nói chỉ sợ là Từ Trung Nguyên. Mình vốn muốn mang theo Tô Mộc tới đó, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết. Tô Mộc thật sự có tư cách đến đó. Nhưng như vậy tốt hơn, Địch Lâm nghĩ đến hình ảnh bi thảm những tên kia có thể gặp phải, trong lòng cũng cảm giác vô cùng thoải mái.



– Đi, Tô ca, chúng tôi đói bụng rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn trước đi!



Địch Lâm nói.



– Không thành vấn đề!



Nếu muốn giết thời gian thật ra cũng rất nhanh. Tô Mộc đi theo bọn Địch Lâm đến một nhà hàng ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, Lương Phá Lỗ thật sự bắt đầu bội phục Tô Mộc. Bởi vì ban đầu hắn chỉ vô ý nói về một số chuyện phương diện kinh tế, dù sao Tô Mộc hiện giờ là Huyện trưởng, thảo luận một số chuyện liên quan đến phát triển kinh tế, sẽ làm quan hệ của hai người có thể kéo gần hơn.



Dĩ nhiên trong chuyện này cũng không thể loại bỏ ý tứ Lương Phá Lỗ muốn mượn cơ hội biểu hiện, chẳng qua khi Địch Lâm nghe thấy hắn muốn nói đến phương châm kinh tế, liền biết điều im lặng. Nhưng hắn biết lai lịch của Tô Mộc, cũng bởi vì biết, cho nên đối với hành vi này của Lương Phá Lỗ thật sự rất thương cảm. Ngươi cho rằng mình học qua kinh tế học ở nước ngoài, sau khi trở về là có thể chỉ điểm người ta sao?



Phải biết rằng ở trước mặt Tô Mộc, đàm luận kinh tế, chính là tự rước lấy nhục!



Sự thật chứng minh, Lương Phá Lỗ thật sự thất bại thảm hại.



Chỉ có điều màn thất bại thảm hại chỉ mới bắt đầu, sau đó xuất hiện một màn, khiến cho Lương Phá Lỗ thiếu chút nữa quỳ xuống kính phục!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK