Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173: Phụ nữ đánh đá hung mãnh



Sáng sớm tinh mơ, nhân viên công tác trấn ủy ủy ban trấn Hắc Sơn trấn vừa mới lục tục đi làm đã thấy hai nữ nhân gào rống trong tòa nhà trấn ủy.



- Ai dám đụng vào ta thì ta tính sổ với kẻ đó!



- Đúng, đừng nói các ngươi không biết ta là ai!



- Ta là vợ của Mã Tường, vị này là vợ của Lâm Phong Hợp, chúng ta được cưới hỏi đàng hoàng.



- Ta muốn gặp Tô bí thư. Xin Tô bí thư làm chủ cho chúng ta, nếu không thì chúng ta chỉ muốn chết!



Hai nữ nhân không có ý định giải quyết êm thắm mà gây lớn chuyện ra, càng lớn càng tốt, càng lớn càng mạnh mẽ. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, hai nữ nhân mập mạp trở thành phong cảnh bắt mắt.



Người trấn ủy đứng xem, không ai ngăn cản, không phải không muốn làm mà là không ngăn nổi. Như hai nữ nhân kêu to, bọn họ là vợ của phó trưởng trấn, thường hay tới đây, được chiêu đãi rình rang. Giờ hai nữ nhân quậy phá trong ủy ban trấn, bọn họ càng không dám xen vào hai người này.



Lâm Thần từ bên ngoài đi vào đại sảnh lầu một, thấy cảnh trước mắt thì tức giận.



Lâm Thần vọt lên, lớn tiếng quát:



- Các người làm gì đó? Mau dừng lại! Biết đây là đâu không? Là tòa nhà trấn ủy, các ngươi làm như vậy là nghiêm trọng quấy nhiễu công tác hằng ngày của trấn ủy. Có tin là tôi kêu người bắt hai chị đi không?



Dương Ngọc, vợ của Mã Tường hét to:



- Lâm Thần, Lâm chủ nhiệm đến đúng lúc. Chúng ta muốn gặp Tô bí thư, muốn hắn làm chủ cho chúng ta!



Áo lông rộng thùng thình không thể che giấu thân hình mập mạp động tác hung mãnh của Dương Ngọc.



Mã Á Lệ, vợ của Lâm Phong Hợp phụ họa:



- Đúng vậy! Chúng ta muốn gặp Tô bí thư, hôm nay trừ thấy mặt Tô bí thư ra đừng hòng người nào đuổi chúng ta đi được.



Lâm Thần biết hai người này, gã là chủ nhiệm chính Đảng, khả năng nhớ người rất giỏi. Người trấn ủy ủy ban trấn, người nhà của bọn họ đều đã được Lâm Thần nghiên cứu, nhớ trong óc. Huống chi hai vị này rất có cá tính, Lâm Thần không nhớ mới lạ.



Lâm Thần nói:



- Chị Mã, chị Dương, các chị có vấn đề gì muốn phản ảnh với Tô bí thư thì có thể làm theo quy định. Các chị là người nhà của lãnh đạo, không biết làm như vậy là sai sao?



Dương Ngọc nói:



- Sai? Chúng ta làm vậy có gì sai? Chuyện càng sai hơn đã có người làm, chẳng lẽ không cho chúng ta đi ra nói? Người nhà của lãnh đạo? Ta phi! Lâm chủ nhiệm, ta nói thẳng tại đây, nếu không gặp được Tô bí thư thì ta . . . Ta không đi đâu hết!



Dương Ngọc ngồi bệt dưới đất ăn vạ.



- Ta cũng vậy, kiên quyết không đi!



Mã Á Lệ bắt chước Dương Ngọc nằm dưới đất, hai tay đập xuống đất, gào la như phụ nữ đanh đá.



- Lâm Phong Hợp, thằng khốn. Uổng ta ở trong nhà nhiều năm hầu hạ ngươi ăn huống, hầu hạ gia đình lớn nhỏ Lâm gia các ngươi. Còn ngươi thì giỏi lắm, ra ngoài tìm đàn bà, hại ta suýt nhiễm bệnh. Ngươi còn lương tâm không? Ngươi có còn là con người? Ngươi đúng là tên khốn nạn, ta không để yên cho ngươi!



Dương Ngọc khóc sướt mướt:



- Mã Tường, đồ khốn nạn. Nếu lão nương bị bệnh Aids thật thì ta liều mạng với ngươi! Tìm ai không tốt lại đi tìm nữ nhân lang chạ. Ngươi và Lâm Phong Hợp khốn kiếp cùng nhau chơi, các ngươi cấu kết làm việc xấu. Uổng cho hai người là cán bộ quốc gia, các ngươi như vậy là làm mất mặt nhà nước!



Một câu làm toàn trường hết hồn.



Các nhân viên công tác tụ tập xung quanh cứ nghĩ không có chuyện gì lớn, nhưng càng nghe càng giật mình. Nếu người khác nói lời này thì bọn họ sẽ cho rằng trò cười, nhưng hai nữ nhân này là ai? Bọn họ là vợ của Lâm Phong Hợp, Mã Tường, Mã Á Lệ và Dương Ngọc sẽ không nói bậy bạ.



Mã Tường, Lâm Phong Hợp thật sự đi chơi gái?



Hai người thật sự bị bà vợ hung dữ bắt tại trận?



Cả hai bị bệnh Aids?



Quá khủng.



Nếu tin đồn truyền ra thì Hắc Sơn trấn sẽ là trò cười cho huyện Hình Đường, Thành phố Thanh Lâm, không chỉ bọn họ mất mặt mà nguyên Hắc Sơn trấn đều mất mặt theo. Nếu đúng thật sự, tội ác của Mã Tường, Lâm Phong Hợp khó thể tha thứ. Nói nghiêm trọng thì đây là phá hoại bản kế hoạch phát triển kinh tế Hắc Sơn trấn.



Chuyện này quá kích động.



Mã Tường, Lâm Phong Hợp ở đâu? Hai người không biết vợ mình đến tòa nhà trấn ủy gây rối sao? Tại sao đến bây giờ không thấy hai người ra mặt đưa vợ mình đi?



Lâm Thần ngây người, trong thoáng chốc đầu óc gã có nhiều suy đoán. Phu nhân hai trưởng trấn như phụ nữ đanh đá đến tòa nhà trấn ủy, lớn tiếng chửi rủa chồng mình, đòi gặp Tô Mộc bằng được. Giờ Lâm Thần nghe lý do của Mã Á Lệ, Dương Ngọc thì như bị sét đánh.



Chơi gái? Aids? Truyền nhiễm?



Lâm Thần sẽ không thấy bất ngờ nếu là người khác bị, nhưng gã khó tin đối tượng là Mã Tường, Lâm Phong Hợp. Bọn họ là phó trưởng trấn Hắc Sơn trấn, sao có thể làm chuyện như vậy?



Nhưng cảnh tượng trước mắt buộc Lâm Thần phải tin.



Nếu đúng là thật thì đây là chuyện siêu tốt cho Tô Mộc.



Nghĩ đến đây Lâm Thần cưỡng ép mình bình tĩnh lại, khuyên nhủ Dương Ngọc và Mã Á Lệ:



- Chị Mã, chị Dương, các chị cũng thấy đây là tòa nhà trấn ủy, có chuyện gì muốn báo với Tô bí thư thì cũng phải chờ Tô bí thư đi làm đã. Nếu các chị cứ ồn ào như vậy không tốt cho ai.



Dương Ngọc đanh đá la lên:



- Không được, chúng ta muốn gặp Tô bí thư, trừ Tô bí thư ra ai nói cũng vô dụng!



Dương Ngọc suýt bị nhiễm Aids, còn sợ cái gì?



Dương Ngọc thầm mừng, cô mừng vì mình mập nên Mã Tường không ngủ với nàng, không thì đã nhiễm Aids như Mã Tường. Nếu điều bất hạnh đến, bầu trời trên đầu Dương Ngọc sụp đổ.



Dương Ngọc không muốn chết, tuyệt đối không.



Vì suýt bị Mã Tường hại chết nên Dương Ngọc, Mã Á Lệ mới bất chấp liêm sỉ gây ồn ào. Hai người cảm thấy Mã Tường, Lâm Phong Hợp sắp chết, bọn họ không muốn rớt xuống bùn theo.



Ly hôn, phải ly hôn.



Mã Á Lệ hét to:



- Đúng vậy! Phải gặp Tô bí thư, nếu không chúng ta không bỏ qua chuyện này!



Lâm Thần rất muốn thưa dịp này kéo Mã Tường, Lâm Phong Hợp đáng ghét xuống đài. Nhưng nơi đây là tòa nhà trấn ủy, bây giờ đang là giờ đi làm, cứ để Dương Ngọc, Mã Á Lệ tiếp tục la lối thì là Lâm Thần không làm tròn trách nhiệm.



Lâm Thần trầm giọng nói:



- Hai người muốn gặp Tô bí thư thì đứng dậy, đi qua phòng nghỉ bên cạnh ngồi chờ. Dám ồn ào nữa thì đừng trách tôi đuổi đi.



Giọng Dương Ngọc sắc nhọn vang trong đại sảnh tầng một:



- Được, ta chống mắt xem ai dám đụng vào ta?



Lâm Thần hét lên:



- Còn dám lớn tiếng? Cậu, và cậu nữa, mau đi qua nâng hai người này sang một bên!



- Chờ đã!



Mấy người định tiến lên nâng Dương Ngọc, Mã Á Lệ dậy thi Tô Mộc đến đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK