Thiếu niên áo trắng cổ ngô huyết mạch thân hình rơi xuống trong khu vực vết nứt trên mặt đất. Thật nhiều Hỏa Linh ùa lên, tiếng rít gào kinh trời, xác thiếu niên áo trắng rớt vào sâu trong khe hở, không thấy bóng dáng.
Không ai dám đuổi theo, dù là Hỏa Khôi lão tổ cực kỳ khao khát xác Hỏa Khôi lão tổ giờ thấy nhiều Hỏa Linh thì biểu tình biến đổi. Nếu những Hỏa Linh chỉ là tầm thường cũng đành thôi, nhưng bên trong xen lẫn hơn mười con Hỏa Linh khổng lồ gần như là chưởng cảnh đại năng. Chúng nó mới là nguyên nhân khiến mọi người biến sắc mặt.
Tiếng rít gào vang vọng, Hỏa Khôi lão tổ lập tức rút lại nguyên thần, trong nguyên thần toát ra nhiều ngọn lửa vòng quanh thân, không dám nhúc nhích. Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Hỏa Khôi lão tổ thì cách này nếu xung quanh không có ai sẽ không có tác dụng lớn, nếu có người khác, vậy lão sẽ tránh khỏi đợt đầu Hỏa Linh giết chóc. Dù gì trên người Hỏa Khôi lão tổ toát ra lửa.
Tô Minh con ngươi co rút, hắn đã là dầu hết đèn tắt, không thể né tránh. Điều duy nhất Tô Minh có thể làm là dùng tốc độ nhanh nhất thụt lùi mấy bước, vung tay áo, thu Oán Ngụy trọng thương vào túi trữ vật của mình.
Giây phút Tô Minh hoàn thành xong động tác thì thật nhiều Hỏa Linh ùa lên chia thành hai phần, một phần lao hướng thân hình chí bảo có bốn người Huyền Thương ở, phần khác thì rống gầm vọt tới chỗ Tô Minh.
Biểu tình hung tợn, ánh mắt hung ác, cộng thêm người toát ra biển lửa vô tận, Hỏa Linh chưa tới gần mặt đất như sắp bị nhiệt độ cực cao hòa tan, đó là ngọn lửa có thể thiêu hủy đất trời.
Phút nguy hiểm, Tô Minh cắn răng cất đi Oán Ngụy, định kêu gọi linh hồn Sa Thổ xuất hiện hóa giải kiếp nạn thì bỗng nhiên con ngươi hắn co rút, xuất hiện tình hình khiến biểu tình hắn là lùng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Chỉ thấy những Hỏa Linh lao hướng Tô Minh sau khi Oán Ngụy bị hắn cất đi thì chúng khựng lại, dường như chúng nó đến mục tiêu là vì Oán Ngụy, hiện giờ Oán Ngụy không còn bóng dáng thì chúng nó như không nhìn thấy Tô Minh, quay đầu ngó xung quanh. Biểu tình chúng nó lại bạo ngược, gầm rống xông tới Hỏa Khôi lão tổ người bốc lửa định vàng thau lẫn lộn.
Hỏa Khôi lão tổ con ngươi co rút, lòng thầm rủa. Hỏa Khôi lão tổ sử dụng cách này rất nhiều lần, mỗi lần đầu qua trót lọt, chỉ có lần này bị phát hiện. Càng khiến lão bực tức là Tô Minh đứng trên mặt đất nhưng những Hỏa Linh không thèm nhìn, loại chiến này khiến Hỏa Khôi lão tổ buòn bực, không kịp nghĩ nhiều, lắc người hóa thành cầu vồng vọi bỏ chạy ra xa.
Tiếng xé gió vang lên thật nhiều Hỏa Linh điên cuồng rượt theo Hỏa Khôi lão tổ.
Cùng lúc đó, trong người thân hình chí bảo, bởi vì Tô Minh rời đi, chủ hồn lại biến thành Huyền Thương. Khi Hỏa Linh đến, lòng Huyền Thương run lên, người vọt lên trời hóa thành cầu vồng bỏ chạy ra xa, khiến phần Hỏa Linh chia nhóm rượt đuổi cũng giống như truy kích Hỏa Khôi lão tổ.
Tô Minh ngẩn ra, chuyện xảy ra chỉ trong vài giây. Từ lúc Hỏa Linh ào ạt đến nơi này thành đất trống, tất cả Hỏa Linh chia ra truy đuổi Hỏa Khôi lão tổ và thân hình chí bảo, chỉ mình Tô Minh là bị bỏ qua.
Tô Minh chớp mắt, hắn bỗng nghĩ tới suy đoán lúc trước cả mình, hình như Hỏa Linh ở đây không hề có địch ý với hắn.
Mắt chợt lóe, Tô Minh nhìn hướng khe nứt phía xa, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, mà là khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển tu vi nhanh chóng trị thương trong thân thể.
Nửa tiếng sau, Tô Minh mở mắt ra, vết thương trong người bị hắn đè én chút ít, rồi không chút do dự lắc người lao hướng khe nứt. Tô Minh không để ý xác của thiếu niên áo trắng nhưng hắn chú ý túi trữ vật của người này, bởi vì Miêu Nữ ở trong túi trữ vật đó.
Nếu nói cục diện ngươi chết ta sống giữa Tô Minh và thiếu niên áo trắng là vì cái gì, nguồn gốc là vì Miêu Nữ. Mặc dù Miêu Nữ và Tô Minh không có liên quan gì nhiều, nhưng hắn nhận lấy tất cả của Đạo không, vậy Miêu Nữ thuộc loại thuộc hạ của hắn, sao có thể bị người xem như huyết thực sử dụng.
Khe hở rất lớn, bên trong âm u, phạm vi rộng rãi. Tô Minh tăng tốc độ lao vào sâu trong khe hở, không lâu sau, khi hắn đạp tầng dưới chót khe hở, con ngươi co rút cẩn thận nhìn xung quanh.
Chỗ này là một đường hầm, chẳng qua bên trên vỡ vụn mới cho những Hỏa Linh lao ra. Tô Minh nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào xác thiếu niên áo trắng nằm im không nhúc nhích ở không xa.
Tô Minh đi tới gần, nhìn thiếu niên áo trắng trợn to mắt nhưng đã mất đi tia sáng, chết không nhắm mắt, hắn cười lạnh.
"Ngươi là đại năng thứ nhất Tô ta giết nhưng tuyệt đối sẽ không là người cuối cùng."
Tô Minh vung lên tay phải, túi trữ vật của thiếu niên áo trắng bay ra, bị hắn túm lấy, thần thức quét qua. Bởi vì thiếu niên áo trắng chết nên vật túi dĩ nhiên trở thành vật vô chủ. Tô Minh quét thần thức, thấy ngay Miêu Nữ bị phong ấn trong không gian túi trữ vật. Miêu Nữ đã hôn mê, trán có ấn ký con rết đang biến nhạt dần.
Tô Minh nhìn chằm chằm ấn ký ở trán Miêu Nữ trong túi trữ vật, mắt chợt lóe, âm thầm vươn tay phải vỗ người thiếu niên áo trắng, cũng lấy đi xác gã. Tô Minh đứng dậy định đi, chợt ngón trỏ tay trái theo thân thể xoay chuyển chỉ ra sau lưng.
Nhưng chỉ phong biến thành thần thông không bắn ra ngay, sau lưng hắn cách không xa, trong đường hầm có một Hỏa Linh còn nhỏ, trợn to mắt ngây ngốc nhìn Tô Minh. Hỏa Linh nhỏ xíu, chưa tới đầu gối Tô Minh, nó ngồi xổm tại đó, biểu tình không chút ác ý mà tràn ngập vẻ tò mò.
Khi Tô Minh nhìn nó, dường như là bị ngón tay của hắn chỉ hù sợ, Hỏa Linh nhỏ lập tức lùi mấy bước, biểu tình sợ hãi lẫn mờ mịt. Nó mờ mịt nên lại tiến tới chút, nhìn Tô Minh, biểu tình dần nhu hòa, không còn sợ hãi mà lộ vẻ thoải mái.
Loại thoải mái này khiến nó lại áp sát, mãi đến cách Tô Minh khoảng mấy mét thì bỗng lắc người, lao hướng Tô Minh. Mắt Tô Minh biến sắc bén nhưng không né tránh, hắn muốn kiểm chứng suy đáon của mình, thế là mặc kệ con Hỏa Linh đến. Hỏa Linh nhỏ ôm chân Tô Minh, biểu tình vui sướng, níu chặt không thả ra. Lòng Tô Minh máy động.
'Không lẽ Hỏa Linh này cũng giống như cây to trăm mét...'
Tô Minh trầm ngâm, lắc người định rời khỏi khe hở. Khi Tô Minh nhúc nhích thì Hỏa Linh nhỏ thả tay ra, nhanh chóng trở lại vị trí lúc trước ngồi xổm, vẫy tay với hắn, xoay người lẻn vào trong đường hầm.
Tô Minh ánh mắt nghiền ngẫm, ý của Hỏa Linh nhỏ rất rõ ràng, kêu hắn theo nó tiến vào đường hầm. Tô Minh trầm ngâm, nhấc chân bước vào đường hầm. Quả nhiên, sau khi vào đường hầm, Tô Minh trông thấy phía xa một chỗ rẽ Hỏa Linh nhỏ đang chờ. Hỏa Linh nhỏ thấy Tô Minh đi theo thì nhếch miệng lộ nụ cười, lại chạy đi.
Cứ như thế Tô Minh đi theo Hỏa Linh nhỏ trong đường hầm như mê cung dưới lòng đất không ngừng xuyên toa. Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng một tiếng sau, khi Hỏa Linh phía trước vọt ra thì Tô Minh tới gần, liếc mắt thấy cái hang cực kỳ khổng lồ, trống trải.
Chỗ này cỡ mấy ngàn mét, tối đen nhưng mắt Tô Minh thấy rõ dưới đất thủng lõ chỗ, vách tường bốn phía có nhiều cái hang. Nếu so sánh thế giới dưới đất là mê cung thì chỗ này hiển nhiên là trung tâm mê cung.
Tô Minh im lặng nhìn chằm chằm một góc mặt đất, nửa phần bộ xương dựa vào vách tường, còn có tay xương cầm trường thương.
Trường thương là màu tím, nhưng Tô Minh nhìn kỹ thì phát hiện màu trường tương biến thành đen, như là thỉnh thoảng biến đổi giữa đen và tím.
Quanh bộ xương có hai Hỏa Linh già nua, tuổi chúng nó rất già, khoanh chân như tu sĩ. Giữa hai Hỏa Linh để một bàn cờ, bên trên có một ít quân cờ, hai con Hỏa Linh đang chơi cờ.
Hỏa Linh nhỏ ngồi xổm bên cạnh bàn cờ, vẫy tay hướng Tô Minh.
Tô Minh con ngươi co rút, suy tư, lắc người, nếu đã tới đây thì cứ nhìn đến cuối. Khi Tô Minh tới gần bàn cờ hai bên hai con Hỏa Linh ngồi, ánh mắt hắn đầu tiên nhìn hai con Hỏa Linh. Chúng nó như không phát hiện Tô Minh đến, không ngẩng đầu, suy tư quân cờ trên bàn. Tình cảnh này hơi quái, Tô Minh im lặng nhìn bàn cờ.
Đó là kỳ nghệ Tô Minh chưa từng thấy, trên bàn cờ đan chéo chỉ có mười quân cờ, trong đó có năm cái màu xám, bốn cái màu trắng, chỉ có một cái là màu đen. Dù nhìn thế nào thì quân cờ đen cho người khác cảm giác bỗng dưng thêm vào, không phối hợp, dù sao chín là cực hạn, nhưng bởi vì thêm một vệt đen khiến bàn cờ có ý sát phạt mãnh liệt. Bốn quân trắng như vây công muốn tiêu diệt quân cờ đen, khiến bàn cờ có loại phối hợp.
Tô Minh nhìn bàn cờ, ánh mắt đặt ở quân cờ đen, nhíu mày.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lát sau, Hỏa Linh già bên phải bàn cờ phát ra tiếng thở dài năm tháng tang thương.