Sau khi biến mất, hai mắt Tô Minh bỗng nhiên mở ra!
Trong tích tắc Tô Minh mở hai mắt ra, bầu trời nổ vang, đại địa chấn động, một luồng khí tức sóng gợn mạnh mẽ không bị khống chế tràn ngập trên người Tô Minh khuếch tán ra ngoài. Những nơi sóng gợn đi qua, thiên không vặn vẹo, sương mù tiêu tán. Cảm giác linh hoạt kỳ ảo mãnh liệt bộc phát trên người Tô Minh.
Cùng lúc đó, hai mắt Tô Minh sáng ngời dị thường, giống như ẩn chứa các vì sao. Hắn làm cho người ta có cảm giác không giống với dĩ vãng, thậm chí có khí tức xuất trần. Hắn đứng ở đó, dường như thiên không cũng muốn cúi xuống một chút, dường như địa địa cũng trầm xuống không ít. Dường như sự hiện diện của hắn có thể chấn động thiên địa.
Ánh mắt của hắn quét qua. Trong tích tắc nhìn vào hai mắt lão giả bộ lạc Thiên Linh kia, lão giả kia cũng là con mắt sắc bén. Sau khi hai người liếc nhìn nhau, đều cảm nhận được khí tức uy nghiêm kinh người.
Đây không phải khí tức của tu sĩ mà là Linh Tiên Lực!
Đó là hình thức cảnh giới và cảm giác gần như Đạo Hải Chi Tiên và Sa Thổ Chi Tiên, đó là sinh mệnh tầng thứ áp đảo chúng sanh, dường như từ người bộc phát ra!
Tuỳ ý thay đổi quy tắc thiên địa, nhắm mắt có thể thấy được thiên không, thậm chí cả tồn tại ý chí Tam Hoang từ trong cửu u. Giờ phút này, Tô Minh hoàn toàn có thể cảm thụ bao quát. Cảnh giới sinh mệnh bản thân tăng lên khiến Tô Minh có loại cảm giác không thể nào hình dung được. Dường như sự hiện diện của hắn đã thoát khỏi giam cầm nào đó, đạt tới cảnh giới ngoài sự tưởng tượng trước kia.
Nếu so sánh ý chí Tam Hoang như một mặt trời lửa, thân thể mỗi người là một đốm sáng nhỏ thì giờ phút này, tính mạng của Tô Minh như ngọn lửa đang đốt cháy, có thể huỷ diệt chúng sinh. Mặc dù ngọn lửa tính mạng của hắn kém ý chí Tam Hoang nhưng đã vượt xa khỏi chúng sinh.
Nhất là linh hồn của hắn, sau khi cắn nuốt tất cả phần hồn phân liệt ra, linh hồn hiện tại của hắn đã đạt tới trình độ mạnh mẽ, nếu tản ra ngoài thì hoàn toàn có thể đạt tới trình độ mạt sát ý chí.
Ý chí có thể mạt sát ý chí khác, chỉ sợ không tu sĩ nào có thể chống cự ý chí Tô Minh quét qua. Cho dù một số người có thể chống cự nhưng vẫn sinh ra kinh sợ mãnh liệt với ý chí Tô Minh.
Như trong phạm vi thiên không vậy. Giờ phút này, Tô Minh thậm chí có thể so sánh với thiên ý, trời bảo chết là phải chết. Bởi vì ý chí của Tô Minh có thể thay đổi quy tắc, có thể chấn động, có thể nát bấy hư vô.
Đây chính là Linh Tiên Lực, là cảnh giới sinh mệnh mà cho dù Hậu linh có tu luyện thế nào cũng không đạt tới được.
Mạnh mẽ chưa từng có, cảm giác nắm giữ sinh tử này khiến trong nháy mắt Tô Minh mở mắt ra, hắn liền cảm nhận được tồn tại điên cuồng. Hắn hít sâu một cái, chậm rãi đi về phía trước.
Hắn đi ra, thiên địa vặn vẹo, tiếng nổ vang ngập trời, trên thiên không lại càng xuất hiện cơn nước xoáy lớn. Nước xoáy này chuyển động rầm rầm, dường như trong đó vẫn tồn tại khuôn mặt người mơ hồ. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, nước xoáy kia chẳng qua vẫn là nước xoáy, vừa nãy dường như chỉ là ảo giác.
- Ngươi là...
Hai mắt lão giả bộ lạc Thiên Linh loé ra một tia không thể tra được.
- Giao dịch giữa chúng ta còn có thể tiếp tục.
Tô Minh bình tĩnh mở miệng. Hắn không trực tiếp nói cho lão giả hắn có còn là ban đầu nữa không, nhưng bản thân Tô Minh biết rõ hắn vẫn là hắn. Quang mang màu lam kia chính là bản hồn của hắn, là quang mang màu lam kia đã chỉ điểm cho Tô Minh, là quang mang màu lam đã giúp Tô Minh đang bị lạc tìm được bản thân.
Đầu tiên hắn không rõ quang mang màu lam kia là gì. Nhưng hôm nay, sau khi trở thành Linh Tiên, lấy được linh hồn khổng lồ, lấy được tính mạng tầng thứ hoá thiên ý kia, hắn đã hiểu được đó chính là mẫu tộc dung nhập vào trong linh hồn hắn. Vào lúc hắn mới ra đời, nó đã tồn tại lực lượng ngoại tộc như lời lão giả Thiên Linh nói lúc trước.
Lão giả Thiên Linh nheo hai mắt lại. Hắn đang muốn mở miệng nói thêm gì nữa, bỗng nhiên tâm thần chấn động. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nước xoáy xuất hiện trên thiên không. Tô Minh cũng ngẩng đầu lên, mặc dù hơi chậm so với lão giả kia nhưng chỉ chậm một tích tắc mà thôi.
- Sau chín lần phân liệt dung hợp bước vào Linh Tiên quả nhiên vô cùng cường đại. Đây chỉ là lần thành công thứ hai của hắn....
Tâm thần lão giả khẽ động. Nhưng giờ phút này, hắn không có thời gian suy nghĩ chuyện Tô Minh biến hoá. Bởi vì trong nước xoáy trên thiên không, giờ phút này đã có tiếng gào thét truyền ra. Cùng lúc đó, có vài chục đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện từ trong nước xoáy.
Những thân ảnh kia không phải thú dữ mà là hình người!
Kia rõ ràng là một đám tu sĩ. Y phục mà bọn hắn mặc đã bị tàn phá, hai mắt lộ ra vẻ hung tàn, thần sắc mang theo vẻ mờ mịt.
Khí tức trên thân thể bọn hắn vô cùng quỷ dị, lộ ra cảm giác tang thương viễn cổ, hơn nữa mang theo mãnh liệt huỷ diệt. Thậm chí trên người bọn họ còn mơ hồ tồn tại một luồng ý chí cổ xưa. Ý chí kia giống như đang ngủ say, cũng không mãnh liệt, nhưng ý chí này cho người ta cảm giác có thể huỷ diệt thiên không.
Trong tích tắc Tô Minh nhìn thấy những tu sĩ kia, tâm thần hắn chấn động. Hắn thấy những tu sĩ kia rõ ràng chính là tiên linh vị truyền thừa trong tấm hình mà hắn đã nhìn qua của sư tôn Triển Bạch.
Kia vốn là một lão giả tiên phong đạo cốt, thân thể cao lớn, đầu tóc hoa râm, nhưng giờ phút này lại giống như dã thú. Hắn mở to miệng, còn có nước dãi chảy ra. Sau khi xuất hiện từ trong nước xoáy, hai mắt hắn mang theo vẻ hung tàn mạnh mẽ nhìn về phía Tô Minh.
Lúc hắn nhìn về phía Tô Minh, đồng thời Tô Minh lập tức cảm nhận khí tức Linh Tiên bản thân xuất hiện hỗn loạn trong nháy mắt. Hình như hơn mười đạo thân ảnh này có thể áp chế Linh Tiên của Tô Minh. Thậm chí Tô Minh còn cảm giác đối với một số thân ảnh này, khí tức của hắn như là loại đan dược bổ này đó, bọn hắn không để ý mà tới gần cắn nuốt.
- Ba mươi sáu Hoang Thú. Tô Minh, ta sẽ giúp ngươi kiềm chế những Hoang Thú này. Hiện tại ngươi vừa mới bước vào Linh Tiên, linh hồn và tu vi còn cần vững chắc hơn. Thời điểm này vô cùng quan trọng. Sự tồn tại của ngươi chính là thức ăn tốt nhất cho một số Hoang Thú này.
- Ngươi phải thu liễm khí tức bản thân, để tu thân hồn hợp lại, hoàn toàn củng cố cảnh giới Linh Tiên. Ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi, ngươi phải nhanh một chút!
Âm thanh lão giả kia vọng về, quay người bước nhanh đi. Tay áo hắn vung lên, một luồng sóng gợn khuếch tán trực tiếp bao phủ ba mươi sáu thân ảnh kia. Sau khi ngăn cản bọn hắn đi về phía trước, thần sắc lão giả Thiên Linh lộ ra vẻ lạnh lẽo, triển khai chiến đấu với ba mươi sáu thân ảnh này.
Hai mắt Tô Minh mang theo vẻ lạnh lùng, không do dự khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tản hồn ra ngoài thân thể. Dựa theo lời lão giả Thiên Linh nói, hắn vận chuyển tu vi, nhanh chóng dung hợp tu thần hồn vững chắc, không ngừng chậm rãi co rút khí tức tán ra bên ngoài lại, muốn đem khí tức bản thân hoàn toàn khoá trong thân thể.
Nhưng khí tức Tô Minh quá mạnh mẽ, cho dù là lão giả bộ lạc Thiên Linh lúc trước thì cũng lâu gấp mấy lần. Cho nên giờ phút này muốn thu liễm trong thân thể, chỉ trong thời gian ngắn thì không thể nào làm được. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã trôi qua một canh giờ.
Trong một canh giờ này, lão giả Thiên Linh kia triển khai thần thông và tu vi chiến đấu với những Hoang Thú. Những tu sĩ bị hắn gọi là Hoang Thú này, bọn hắn gào thét như dã thú, trên người không có tu vi lực lượng, càng không có thần thông, chỉ có bản năng.
Nhưng bọn hắn không thể nào bị biến mất. Cho dù lão giả bộ lạc Thiên Linh tu vi ngập trời nhưng sau khi mỗi lần phá huỷ bọn hắn, lại đành trơ mắt nhìn bọn hắn biến ảo. Thậm chí sau một canh giờ, trong nước xoáy lại truyền đến tiếng gào thét. Lần này xuất hiện mấy trăm thân ảnh.
Thần sắc lão giả càng ngày càng âm trầm. Hắn biết hôm nay chính là lúc Tô Minh cần nhất. Lúc này hắn nhất định phải tranh thủ. Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải bấm niệm thần chú rồi chỉ lên thiên không. Nhất thời thiên không chấn động. Xung quanh lão giả lập tức xuất hiện phất trần quét ngang. Những hư ảnh xuất hiện trên thiên không liền nổ vang, bọn hắn lại xuất hiện lần nữa.
Tô Minh hoàn toàn đắm chìm trong việc thu liễm khí tức. Khí tức hiện tại của hắn đã thu liễm chỉ còn lại chừng ngàn trượng, dần dần trăm trượng, cho đến năm mươi trượng. Nước xoáy trên thiên không lại nổ vang, lần này xuất hiện chừng mấy ngàn tu sĩ Hoang Thú.
Mắt thấy khí tức của Tô Minh thu liễm càng ngày càng ít, từ năm mươi trượng biến thành mười trượng, sẽ bị hắn hoàn toàn thu liễm chỉ trong tích tắc, mấy ngàn Hoang Thú trên bầu trời cùng nhau gào thét. Đôi cánh của bọn hắn đột nhiên bị phá huỷ rồi biến thành vô số điểm sáng. Trong tích tắc sắc mặt lão giả đại biến, những điểm sáng này liềng ngưng tụ lại rồi như con sông dài, trực tiếp xuyên qua thân thể lão giả, trong tích tắc xông về Tô Minh. Khi tới gần Tô Minh, con sông dài do điểm sáng tạo thành này trực tiếp hoá thành khuôn mặt dữ tợn, mở to miệng, mạnh mẽ cắn nuốt Tô Minh.
Khuôn mặt này lớn chừng mấy vạn trượng, giờ phút này tới gần như kéo thiên không tới. Tốc độ bọn hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Tô Minh. Mắt thấy đang mở miệng cắn nuốt Tô Minh, Tô Minh liền mạnh mẽ mở mắt ra. Khí tức toàn thân của hắn đã hoàn toàn thu liễm trong thân thể chỉ trong phút chốc.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt phía trên thiên không. Khuôn mặt này liền ngừng lại trong nháy mắt, cách Tô Minh không tới mười trượng. Nó ngó chừng Tô Minh, Tô Minh cũng ngó chừng nó.
Cũng chính là thời gian mấy lần hô hấp, khuôn mặt dữ tợn kia bỗng nhiên lộ ra vẻ mỉm cười. Nụ cười kia dữ tợn, đồng thời khuôn mặt nhanh chóng tiêu tán. Nhưng trong nháy mắt tiêu tán, trên mi tâm có một tia chớp màu đỏ gào thét rồi chạy thẳng tới nước xoáy trên thiên không. Ngay sau đó, nước xoáy nổ vang rồi dần dần bình thườngt trở lại.
Lão giả Thiên Linh nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc nhất thời biến hoá.
- Hoang Kiếp...
- Cái gì là Hoang Kiếp?
Thần sắc Tô Minh nhìn không ra chút biến hoá nào, chậm rãi từ khoanh chân đứng dậy. Hắn nhìn bầu trời đã khôi phục bình thường, bình tĩnh mở miệng.
- Sau khi thăng linh thành công thì sẽ xuất hiện Hoang Thú. Nếu có trợ giúp hoặc bản thân có thể chịu đựng vượt qua thì không có hậu hoạn, nhưng rất hiếm khi xuất hiện Hoang Kiếp.
- Lực lượng Hoang Kiếp đủ để huỷ diệt ý chí. Lão phu từng trải qua một lần. Cũng chính lần đó, toàn bộ tộc nhân của ta đã tử vong, ngay cả ta cũng không biết đã vượt qua thế nào. Bởi vì ở nửa thời gian, ta đã mất ý thức.
- Lúc ta tỉnh lại, Hoang Kiếp đã không còn nhưng toàn bộ tộc nhân của ta đều chết hết. Lúc ta tỉnh lại, tộc tôn của ta, tay ta đang đâm vào trong lồng ngực hắn...
- Hoang Kiếp không phải tới ngay lập tức mà là trong tương lai của ngươi, lúc nào cũng có thể phủ xuống...
Lão giả Thiên Linh trầm mặc chốc lát, thần sắc mang theo vẻ thống khổ, chậm rãi nói.