Nhưng cho dù bọn họ có nhận ra thì vẫn triển khai sát cơ. Bởi bọn họ không bị Tang Tử của Cương Thiên Chân giới ngăn cấm.
Nếu Tang Tử của bản giới không ngăn cấm thì bọn họ liền ra tay không chút do dự, hơn nữa còn tin chắc rằng, một khi có nguy cơ thì Tang Tử của Chân giới bọn họ nhất định sẽ giáng xuống tham dự.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hình dáng của Tô Minh, lại nhìn thấy con bướm hư ảo phía sau lưng hắn thì đã có chuẩn bị là hôm nay khó lòng giết chết đối phương. Bọn họ muốn uy hiếp và phản kích, muốn để cho người ta biết được, dù là Tang Tử cũng không thể dễ dàng xóa người của Ngọc Cung bọn họ đi, cũng không khiến bọn họ khuất phục mà phải thừa nhận cắn trả.
Ba đại cường giả Ngọc Cung lấy Ngọc Đế làm trung tâm, Nhị Thông Thần và Phong Hỏa đồng tử là phụ, dùng Ngũ Phương Trận Phong Không, lấy Tam La Long tạo thành một sát trận ngập trời.
Trận này có thể nói là tập hợp toàn bộ lực lượng đỉnh cao trong một Chân giới, có thể dốc toàn bộ lực lượng oanh kích một người.
Nhất là tồn tại Ngọc Đế kia, ý nghĩa dù không phải Linh Tiên nhưng có thể so với người thăng linh hai lần, chỉ kém Bất Khả Ngôn một bước. Loại người có cảnh giới này, tập hợp lực lượng của cả Ngọc Cung, sát thế của nơi này có thể rung chuyển cả bầu trời.
Nếu Tô Minh còn chưa đoạt xá Đạo Thần chân giới, gặp phải loại vây giết này thì hắn hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Cho dù là Man Thần biến đầy đủ cũng khó có thể tìm kiếm được sinh cơ. Dù sao thì đây là sát cục ngưng tụ lực lượng của phần lớn Chân giới.
Sau khi đoạt xá Đạo Thần chân giới, Tô Minh có phân thân Chân giới, tu vi đã không đơn giản tính bằng một lần thăng linh. Lấy Linh Tiên ý hóa thành thiên ý, lấy ý chí Chân giới có thể điều khiển Linh Tiên, khiến Tô Minh lúc này đã vượt qua phạm vi tu sĩ, đạt tới một trình độ chúa tể.
Một khắc Tô Minh đối mặt với sát cục này, hắn có thế bất bại, nhưng nếu muốn phản kích thì cũng phải trả giá rất lớn.
Nhưng Tô Minh bước vào Tang Tương đại giới thì đã hoàn toàn bất đồng với trước kia. Ở nơi này hắn đạt được ý chí của một Chân giới khác, ý chí tăng lên gấp đôi. Ý chí của hai Chân giới tạo thành uy áp, khiến hắn hoàn toàn vượt qua tu sĩ. Cấp bậc tính mạng của hắn đã đạt gần tới mức độ của Tam Hoang.
Như vậy, trừ phi Tô Minh gặp phải rất nhiều Bất Khả Ngôn đồng thời ra tay, nếu không hắn rất khó có đối thủ.
Cho dù là loại sát cục hiện nay cũng không khiến Tô Minh sinh quá nhiều hứng thú. Hắn lạnh nhạt nhìn Phong Hỏa đồng tử và Nhị Thông Thần đang lao tới, còn cả bàn tay màu vàng ngàn trượng oanh kích đến, vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn bình thản như nước.
- Không tự lượng sức.
Tô Minh lạnh nhạt mở miệng. Ý chí của hắn bỗng nhiên khuếch tán ra. Hư ảnh con bướm phía sau trong phút chốc trở nên mông lung, mạnh mẽ tản ra, không ngờ bộc phát ra gấp trăm nghìn lần, chớp mắt đã bao phủ gần một nửa tinh không.
Ở bên trong phạm vi này, có gần trăm vạn thiên binh, có ba đại cường giả, có Tam La Long, hầu như trong nháy mắt khi hư ảnh con bướm bao phủ, thời gian bỗng như ngừng lại...
Nhưng sự ngừng lại này chẳng qua chỉ nhằm vào những người bên cạnh chứ không bao gồm Tô Minh. Ta Tô Minh bước về phía trước một bước, tay phải giơ lên túm lấy trường thương của Phong Hỏa đồng tử. Trong nháy mắt này, tiếng nổ vang vọng truyền ra. Trường thương kia gãy từng khúc một. Ngay sau đó, vẻ mặt Phong Hỏa đồng tử bắt đầu xuất hiện nét sợ hãi. Đồng thời ngón tay phải của Tô Minh điểm vào mi tâm của hắn một cái.
Tiếng nổ vang ngập trời lại truyền ra. Toàn thân Phong Hỏa đồng tử run lên mạnh mẽ. Giờ phút này Tô Minh đã xoay người, hai mắt lóe sáng. Con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra, nhìn về phía Nhị Thông Thần.
Trong con mắt thứ ba của Tô Minh, thân thể Nhị Thông Thần bị phóng lớn tới vô hạn, nhìn thấu máu thịt, thấy được linh hồn và truyền thừa ẩn chứa trong huyết mạch Nhị Thông Thần. Khi mắt thứ ba của Tô Minh nhắm lại, dường như có một luồng ý chí mà Nhị Thông Thần không thể ngăn cản phủ xuống. Tiếng nổ vang lên thân thể Nhị Thông Thần run lên mãnh liệt, máu tươi tràn ra.
Tất cả mọi chuyện đều xả ra trong tích tắc. Tô Minh đồng thời thu hồi ánh mắt, tay trái giơ lên, lấy ngón tay đụng vào bàn tay cổ điêu kia. Trong nháy mắt khi va chạm, bàn tay cổ điêu chấn động mạnh, vỡ ra từng chút một, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi.
- Chúng sinh diệt.
Tô Minh thu hồi cánh tay trái, tùy ý vung lên. Nhất thời con bướm hư ảo bao trùm gần nửa tinh không đập nhẹ hai cánh một cái. Một cái đập cánh này khiến có vô số sóng gợn lập tức truyền ra. Những nơi nó đi qua, thân thể bốn trăm trượng của bốn cự nhân run rẩy, máu thịt mơ hồ, giống như rất khó duy trì thân thể được.
Mười vạn thiên binh phía sau mỗi người bọn họ, tổng cộng bốn mươi vạn thiên binh trong nháy mắt này cũng bị sóng gợn lan quan. Thân thể mọi người đều chấn động, máu tươi tràn ra từ thất khiếu.
Còn cả Tam La Long bên trên, ba con Kim Long phát ra tiếng gào thét thê lương, toàn thân bành trướng, giống như trong nháy mắt nữa sẽ bị nổ tung vậy.
Ngay sau đó, ba mươi vạn tùy tùng của bọn họ trong sóng gợn này cũng lộ vẻ đau đớn vô cùng.
Đây không phải là tĩnh mà là do thời gian trôi qua biến thành chậm chạp, duy chỉ có Tô Minh là bình thường cho nên lúc này hắn mới vừa vặn nói xong ba chữ: Chúng sinh diệt kia.
Cũng vào lúc này, ở trong tinh không nơi xa có một luồng ý chí kinh thiên xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh bỗng nhiên giáng xuống. Theo luồng ý chí này cảm thụ, có thể thấy dường như đó là một con bướm, hoàn toàn bất đồng với con bướm do ý chí của Tô Minh biến thành, giống như con bướm của Tang Tương đại giới này.
- Đạo hữu xin đừng giết!
Trong phút chốc khi con bướm này xuất hiện, một giọng nói âm trầm mạnh mẽ xuyên qua tất cả thời gian đang biến thành chậm chạp, truyền vào trong tâm thần Tô Minh.
Đó là Tang Tử của Cương Thiên Chân giới!
Nhưng tiếng nói này truyền đến vẫn chậm. Hầu như trong chớp mắt khi tiếng nói này vang lên, tinh không bốn phía Tô Minh lúc này khôi phục tốc độ bình thường trong chớp mắt. Tiếng kêu thê lương chói tai cùng tiếng nổ vang lên, ầm ầm bộc phát giống cuồng phong bạo vũ, càng ngày càng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt mà giống như tạo thành hồng thủy quét ngang Cương Thiên chân giới.
Trong tiếng nổ vang này, thân thể bốn cự nhân cùng nổ tung, máu thịt vang khắp nơi, hình thần câu diệt. Bốn mươi vạn thiên binh đi theo cũng nát bấy tất cả, thân thể trở thành mảnh vỡ, nhìn không thấy máu tươi hay chân tay cụt, toàn bộ trở về hư vô.
Ngay sau đó, Tam La Long phía trước bọn họ không còn phát ra được tiếng thét gào thê lương nữa mà trở nên chói tai. Trong tiếng thét gào này, ba con kim long nổ tung thân thể, trở thành máu tươi màu vàng bắn khắp bốn phía. Ba mươi vạn tùy tùng do lân phiến của bọn họ biến thành cùng chấn động, nát bấy hầu như không còn.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt. Ngay sau đó Phong Hỏa đồng tử một bên Tô Minh, trường thương nổ tung, thân thể trong nháy mắt vỡ vụn. Một ngụm máu tươi còn chưa kịp phun ra từ miệng mà bắn ra khỏi thân thể đang vỡ tan, cuốn đi theo thân thể, thần sắc vẫn còn hoảng sợ khó có thể tin nổi. Vẻ mặt này trở thành dấu vết cuối cùng của Phong Hỏa đồng tử trên thế gian.
Một tiếng nổ vang lên. Thân thể của hắn nát bấy...
Máu tươi phun ra từ miệng Nhị Thông Thần. Thân thể của hắn run rẩy, nhanh chóng rút lui nhưng chỉ lui lại phía sau ba bước thì con mắt thứ ba của hắn nổ tung, thân thể nhìn như thường như huyết mạch truyền thừa, linh hồn và cả máu thịt bên trong đã trở thành mảnh vụn. Chỉ có mỗi bề ngoài giờ là vẫn như lúc đầu, mở to mắt. Vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh trở thành hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của Nhị Thông Thần.
- Lấy trứng chọi đá...
Đây là ý nghĩ khổ sở cuối cùng của Nhị Thông Thần trước khi đầu óc, thân thể nát bấy.
Người cuối cùng bị diệt là Ngọc Đế. Bàn tay hắn chia năm xẻ bảy, vô số mảnh nhỏ màu vàng cuốn sâu vào thân thể. Ngay sau đó, thân thể ngàn trượng của hắn cũng chấn động rồi nổ vang, vỡ vụn toàn bộ, bay về phía sau. Những mảnh nhỏ màu vàng đó trong nháy mắt liền hóa thành một biển nước màu vàng. Cùng lúc đó, cổ điêu màu vàng vỡ vụn. Một tiếng gào thét đau đớn tới cực hạn phát ra từ trong cổ điêu, truyền khắp không gian.
Cho tới khi toàn bộ cổ điêu vỡ vụng, lộ ra Ngọc Đế, hắn liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi, mỗi ngụm đều khiến thân thể lui lại ba bước. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng phắt đầu, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ tới cực điểm. Hắn nhìn bốn phía...
Bốn phía đều là hư vô. Tám mươi vạn thiên binh toàn bộ đều trở về hư không.
Nhị Thông Thần đã chết, Phong Hỏa đồng tử cũng chết. Tam Đa Long đã chết...
Cho tới khi ánh mắt của Ngọc Đế rơi lên người Tô Minh, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười thê lương tới cùng cực.
Tô Minh không nói gì, bình tĩnh nhìn Ngọc Đế cười ra nước mắt, tu sĩ bình thản. Những người này nếu đã tìm tới đây thì sẽ có vận mệnh nhất định.
Trong tiếng cười của Ngọc Đế, một tiếng thở dài thong thả truyền ra. Con bướm ở nơi xa kia đập cánh, tới gần bao phủ lấy Ngọc Đế. Đây là một con bướm màu đen. Nó tựa như đang nhìn Tô Minh, cách cả một vùng tinh không xa xăm mà nhìn Tô Minh.
- Đạo hữu không phải người giới này... Ta không muốn là kẻ địch của ngươi! Người này... Ta muốn mang đi!
Một tiếng nói mang cảm giác từ năm tháng xa xưa, ẩn chứa bể dâu, có sự phức tạp mà Tô Minh có thể cảm nhận được vang lên trong tinh không.
Tô Minh nhìn con bướm kia, hai mắt liền lộ ra một tia ngưng trọng. Trên con bướm này, Tô Minh có một loại cảm giác quen thuộc, tồn tại sâu trong trí nhớ của hắn, lưu lại từ rất lâu, rất lâu rồi.
Còn cả tiếng nói này, sự ngưng trọng trong mắt Tô Minh cuối cùng hóa thành phức tạp, giống như sự phức tạp trong tiếng nói này. Có lẽ có thể nói, đây là sự phức tạp của hai người.
- Tô Minh, con người sẽ thay đổi...
- Lớn lên, cùng kinh nghiệm, cũng sẽ biến đổi... Có lẽ có một ngày ta cũng thay đổi... Ta cảm thấy ngươi bây giờ...
- Tô Minh, sau khi chúng ta lớn lên sẽ thay đổi sao?