Hạc trọc lông lộ vẻ mặt khinh thường nhìn Tô Minh, nhăn nhó bay tới ngồi bên cạnh, biểu tình soi mói nhìn xung quanh, càng khinh thường lớn.
Hạc trọc lông lầm bầm:
-Chỉ là thứ da thịt, có gì hay mà khoe khoang. Hừ hừ, chờ trên người Hạc gia gia mọc lông thì chắc chắn đẹp hơn lão nhiều!
Hạc trọc lông vươn vuốt vỗ xuống chỗ nhô ra trên người nữ nhân.
Hạc trong lông cảm thán rằng:
-Mềm thật, nhưng xấu quá, người không có lông, xấu, xấu. ài, khi nào thì gặp được một mẫu hạc xinh đẹp có thể cùng ta tung cánh bay đây.
Hạc trọc lông bản năng bóp vuốt, biểu tình khinh thường lộ rõ rệt.
Tô Minh không để ý hành động của hạc trọc lông, kiệu dưới thân động, mùi hương phất vào mặt, hai hàng nữ nhân xinh đẹp nâng hắn đi ra xa. Ban đầu Tô Minh không quá thích ứng, nhưng rất nhanh hắn mở mắt ra, biểu tình bình tĩnh ngồi trên kiệu xem trời sao đỏ xung quanh. Không lâu sau, Tô Minh không tĩnh tọa nữa mà dựa vào, sau lưng hắn liền có một nữ nhân ngoan ngoãn ngồi dậy, dùng lưng đỡ người hắn.
Loại đãi ngộ, hưởng thụ như vậy từ khi Tô Minh có ký đến giờ chưa từng có. Tô Minh dựa nghiêng liền có nhiều bàn tay vươn ra nhẹ xoa bóp, loại cảm giác này nếu không phải Tô Minh có đủ ý chí thì sợ là sẽ mờ mịt. Ngay cả hạc trọc lông cũng theo Tô Minh hưởng thụ đãi ngộ hương diễm này, nhưng vì thân thể nó khá nhỏ nên mấy bàn tay nhẹ vuốt thì nó liền chìm trong da thịt lúc từng khinh thường.
Tô Minh không từ chối hưởng thụ như vậy, tính cách của hắn biến đổi nhiều, tùy tâm, không chịu nhiều ràng buộc. Nếu đã ngồi lên kiệu này thì Tô Minh không định giả bộ trang nghiêm, đạo mạo, nhưng cũng không có hành động khác lạ gì, dù sao... hắn không biết nên làm cái gì mới lạ hơn người ta. Tô Minh chỉ dựa nghiêng, mặc kệ tốc độ kiệu càng lúc càng nhanh, khoảng một tiếng sau, trước mặt Tô Minh có một vòng sáng to lớn. Vòng tòn ánh sáng toát ra màu hồng, ánh sáng khuếch tán, bên trong có một nữ nhân mặc váy mỏng màu hồng. Nữ nhân này xuất hiện đủ hấp dẫn mọi ánh mắt, khi cô hiện ra thì dù là Tô Minh được nhiều người đẹp vây quanh cũng biến mất sắc. Dường như so với nữ nhân bình thường thì họ là trăng sáng, nhưng so với nữ nhân áo hồng thì họ là đom đóm.
Thân hình nữ nhân áo đỏ cao kiều, mỏng manh, không nhấp nhô quá bốc lửa nhưng có vẻ mềm yếu, khiến người nhìn sẽ muón ôm vào lòng che chở, lân tinh màu tím điểm xuyết ở trán, nữ nhân khẽ cười lộ phong tình khso tả, khiến người nhìn một cái suốt đời khó quên.
Nữ nhân này xinh đẹp cần cổ thân nga, mắt đưa làn thu ba, môi đỏ chúm chím, một nụ cười liếc mắt động lòng người.
Cả đời này Tô Minh thấy nữ nhân, dù là Bạch Linh, Thương Lan hay Hứa Tuệ, Vũ Huyên về mặt xinh đẹp đều không bằng nữ nhân này. Có thể nói là mỹ nhân trước mắt đẹp tuyệt trần từ khi Tô Minh sinh ra đến bây giờ.
Nụ cười dịu dàng, đôi mắt như quyến rũ khso tả, sự quyến rũ và đoan trang đan xen dung hợp một chỗ, hình thành cảm giác trùng kích, khiến mọi sinh mệnh đều ảm đạm trước mặt cô. Đứng chung với cô, dù là Viêm Bùi Thần Hoàng hay thần hoàng khso tránh khỏi ảm đạm nhiều, khiến người nhìn sẽ bất giác bỏ qua. Viêm Bùi Thần Hoàng cũng biết điều này nên không tới gầng, nhưng dù vậy vẫn không tránh khỏi kết quả bị lờ đi. Quanh nữ nhân là tộc nhân Thiên Hồ tộc, có tám phần là nữ nhân, chỉ hai phần là người đàn ông. Ai nấy đều là tuấn nam mỹ nữ vòng tám hướng, khi thấy Tô Minh liền quỳ lạy.
-Chúng ta bái kiến Tô tiền bối!
Thanh âm vang vọng, nữ nhân áo hồng yêu kiều cười, cất bước đi lên trước, mắt liế Tô Minh ngồi trên kiệu, cúi người khẽ nói:
-Tiểu nữ tử tên Tử Nhược bái kiến Tô tiền bối!
Tử Nhược là thần hoàng, có lựa chọn và thái độ hoàn toàn khác với Thương Tam Nô. Khi thanh âm mềm mại vang lên, Viêm Bùi Thần Hoàng quái dị liếc Tử Nhược, lòng run lên. Viêm Bùi Thần Hoàng rất hiều về Tử Nhược, mơ hồ nhìn ra thứ gì, bị hù chấn động tinh thần.
-Cái này... cái này... Tử Nhược... nàng....
Vũ Huyên hút ngụm khí lạnh, lập tức bái hướng Tô Minh.
Tô Minh ngồi trên kiệu do các nữ nhân tổ thành, vẫn ngồi nghiêng một bên, mắt liếc Viêm Bùi Thần Hoàng, Tử Nhược. Dù trước đó Tô Minh chưa thấy Tử Nhược nhưng lúc này nhìn ra được cô là thần hoàng thứ ba của Ám Thần trận doanh.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
-Nói đi, khiến Tô ta đến đây là có chuyện gì muốn báo?
Tô Minh dựa nghiêng, sau lưng, dưới thân là thân thể mềm mại, dựa rất thoải mái.
Giọng Tô Minh lạnh nhạt nhưng rơi vào tai Viêm Bùi Thần Hoàng thì khiến lòng gã run lên, thầm xua hết mọi suy nghĩ lung tung, biểu tình nghiêm túc tiến lên vài bước, chắp tay nói.
-Chủ thượng, việc này...
Viêm Bùi Thần Hoàng há mòm định nói đã bị nữ nhân áo hồng Tử Nhược đứng bên xen lời:
-Tô tiền bối đừng trách, chuyện này là lỗi của ta. Năm đó đúng là có mấy người ở thần nguyên tinh hải tại Tam Hoang nhân lúc đường chưa mở ra mượn lực lượng con đường đi tới Ám Thần trận doanh.
Tử Nhược liếc Tô Minh, mắt đẹp dịu dàng, có chút lo sợ.
-Hơn nữa, họ tới giới Thiên Hồ tộc của ta, nhưng ta có thể dùng vận mệnh của Thiên Hồ tộc thề là ta không thấy qua người kỷ này, khi bọn họ bị truyền tống vào Thiên Hồ tộc thì bị lực hút đã hút đi rồi một nơi kỳ lạ trong giới Thiên Hồ tộc của ta.
Tử Nhược nhìn Tô Minh, nhẹ giọng nói, cúi đầu. Tử Nhược không nói dối, cũng không dám che giấu cái gì. Dù Tử Nhược không biết Tô Minh có thần thông gì nhưng 1vn nói năm tháng đảo ngược đủ phá hủy mọi lời nói dối.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, nhưng không dựa ngheieng mà ngồi thẳng dậy nhìn Tử Nhược, chậm rãi nói:
-Nói tiếp đi.
Ba chữ đơn giản lại khiến Tử Nhược run lên, càng như vậy thì lòng cô càng bốc cháy, ưlả nóng tràn ngập toàn thân, khiến cô cúi đầu trước cường giả này chẳng hề bứt rứt mà thấy an toàn khó tả. Uy nhiếp từ ánh mắt của Tô Minh khiến tim Tử Nhược đập nhanh, ý niệm muốn đẩy ngã hắn cực kỳ mãnh liệt trong đầu cô.
-Là mộ của Diệt Sinh lão nhân. Diệt Sinh lão nhân là một truyền thuyết xưa trong các giới của Ám Thần trận doanh, trước khi lão chết, có bốn giới trong một trăm tám mươi giới xây mộ cho lão, trong giới Thiên Hồ tộc cũng có một ngôi mộ như vậy. Mấy người từ thần nguyên tinh hải bị truyền tống đến đây đã bị hút vào mộ của Diệt Sinh lão nhân.
Tử Nhược cúi đầu thỏ thẻ nói với Tô Minh.
-Mộ của Diệt Sinh lão nhân?
Tô Minh chậm rãi đứng dậy khỏi kiệu các nữ nhân, mắt lóe tia sáng. Trước khi không tìm hiểu về mảnh vỡ kia, không phân tích ra Diệt Sinh lão nhân đến từ thương mang, Tô Minh nghe những lời Tử Nhược nói sẽ không suy nghĩ gì, nhưng hôm nay... Mắt Tô Minh chợt lóe rồi biến mất. Tô Minh bình tĩnh cất bước tới trước, ra khỏi kiệu hương diễm do các nữ nhân tổ thành, đi tới trước mặt Tô Minh.
Tô Minh càng tới gần, Tử Nhược cảm giác có khí thế đủ áp chế cô ập vào mặt, khiến cô bản năng thụt lùi nhưng cố nén, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Mắt của Tử Nhược rất đẹp, như ánh sao. Nhưng khi đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Minh thì thấy hắn vẫn lạnh lùng như vậy.
Tô Minh đi tới trước mặt Tử Nhược, lạnh nhạt nói:
-Nàng dẫn đường mộ Diệt Sinh lão nhân đi!
Tô Minh nói xong trong kiệu do nhiều nữ nhân tổ thành phía sau lưng hắn có tiếng hét chói tai của hạc trọc lông. Hạc trọc lông vùng vẫy, khó khăn lắm mới đập cánh thoát khỏi tay của mấy nữ nhân kia. Hạc trọc lông bay ra bộ dạng rất chật vật, không còn vẻ mặt khinh thường nữa, biến thành vô cùng sợ hãi.
-Chết tiệt, đáng chết, các ngươi không thể sờ ở đó, các ngươi, các ngươi...
Hạc trọc lông lao nhanh ra, bay tới chỗ Tô Minh, ngoái đầu liếc kiệu tách ra, lại biến thành nhiều nữ nhân cười duyên, hạc trọc lông đánh rùng mình.
-Đám túi da này, chết tiệt, sao họ dám đối xử như vậy với Hạc gia gia vĩ đại? Bọn họ dám sờ chỗ đó, ta, ta, ta, ta...!
Hạc trọc lông cực kỳ tức giận, thân hình không có lông vì tức mà đỏ lên.