"Hóa ra tu vi của hắn đã đến trình độ này, đây là sau khi dung hợp với trời tiên tộc, tương đương tu vi chủ nhân một không gian. Nhưng coi như là vậy thì mình cũng tuyệt sẽ không từ bỏ. Chủ một không gian thì sao chứ!" Tô Minh tóc đỏ hít sâu, đè ép chua xót trong tâm, vẻ mặt kiên quyết.
Hắn không thèm để ý Đế Thiên thi pháp mà đạp mặt đất, người rơi trên đất ngoài mấy ngàn mét. Đất xốp mềm khiến Tô Minh đáp xuống đất đôi chân như lún vào bùn, lún tới nửa người.
Hắn ngồi xếp bằng, đôi tay đặt ở mặt đất bên cạnh, đôi mắt khép kín, miệng phát ra tiếng thì thào.
Giờ phút này, Đế Thiên lạnh lùng nhìn Tô Minh hành động, tay phải sau khi vung tay đổi trời lại nâng năm ngón lên không ấn.
"Thiên phạt cửu cửu, lấy tội của ngươi, phải chịu lục thất. Lục thất thiên phạt uẩn tam vong, một là Âm Long…" Theo lời nói của Đế Thiên, lập tức bầu trời thuộc về tiên tộc dấy lên từng đợt gió âm trầm, nhưng cơn gió này có hình, thành màu xanh nhạt ngưng tụ trên trời, cùng sao chiếu rọi hóa thành con rồng dài, động một cái lập tức quanh quẩn bầu trời, hung tợng ầm gừ.
Khi một con Âm Long xuất hiện, dần dần tùy theo ngưng tụ nhiều Âm Long, lục tục có âm long cùng chiếu sáng với ngôi sao xuất hiện. Đến cuối cùng, tổng cộng xuất hiện chín Âm Long. Chúng nó ở trên trời gầm hướng mặt đất, thanh âm *oành oành!*, có khí thế hủy diệt từ người chúng khuếch tán, truyền khắp tám phương.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy âm khí hợp thành thân hình chín con Âm Long, tồn tại vô số khuôn mặt. Những khuôn mặt như bị ấn trên người Âm Long, phần nhô ra có tay chân chúng giãy dụa, vẻ mặt lộ ra thống khổ. Thanh âm kêu gào kia hợp thành Âm Long gầm rống.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt tái nhợt, khóe miệng còn đọng vết máu. Hắn lầm bầm, đất dần không xốp mềm nữa, luồng khói mông lung sinh ra từ mặt đất.
"Mặt đất tồn tại ở thế giới này, ta có thể cảm nhận sự tổn hại và oán hận của các ngươi, ta có thể cảm nhận các ngươi tổng thể bị tách ra thì giữa các bên biến mất và vụt tắt. Ta cần mượn lực lượng của các ngươi. Xin cho ta mượn thuộc về mặt đất, lực lượng long mạch." Giọng Tô Minh quanh quẩn, luồng khói đất sinh ra quanh người hắn ngày càng nhiều.
Từ trên trời nhìn xuống mặt đất Tô Minh ngồi như trở thành đầm sương. Nhưng so sánh với đất Nam Thần thì địa khí ẩn chứa trong đầm sương nho nhỏ thật là ít ỏi không đáng kể.
Tay phải Đế Thiên bấm pháp quyết, lại lần nữa chỉ hướng bầu trời.
"Lục thất thiên phạt, thứ hai là hư nùng." Giọng Đế Thiên bình tỉnh truyền ra, lập tức bầu trời thuộc về tiên tộc xuất hiện từng tiếng rền rĩ.
Chỉ thấy trên bầu trời có từng cục u to lớn chậm rãi như xuất hiện như là giáng xuống, dần dần nhô ra. Trong mỗi cục u đếu là hỗn độn và tỏa mùi tanh, dường như trong cục u tồn tại vật ô uế nhất trời đất.
Hình ảnh này nhìn sẽ khiến người da đầu mát lạnh. Bầu trời như biến thành da ếch, thật nhiều cục u ô trọc bên trong chớp lóe tia sáng u ám. Số lượng những cục u này là sáu mươi bảy cái!
Sắc mặt Tô Minh càng thêm tái nhợt, hắn mở mắt ra, bốn phía địa khí bị hắn mượn đến nhìn thì rất nhiều nhưng thực ra không đủ, trên mặt hắn có chua xót.
"Đất thế giới này, lấy tên của ta kêu gọi, địa khí là rồng, lâu dài dựng dục thành mạch, ta cần các ngươi trợ giúp. Thức tỉnh đi, địa long mạch, thức tỉnh đi, lực lượng thuộc về mặt đất! Lấy tên của ta, thức tỉnh!!!"
Đôi tay Tô Minh ấn mặt đất gồ gân xanh, bấu chặt mặt đất. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, từng tầng sương khói sinh ra, khuếch tán, phạm vi trăm mét, vạn mét, ngàn mét, khi có khói bốc ra từ mặt đất thì hình thành biển sương lượn lờ vạn mét. Phạm vi đang không ngừng khuếch tán.
Nhưng vẻ mặt Tô Minh vẫn chua xót. Hắn mượn địa khí dù nói là không ít, đang khuếch tán nhưng đều là rải rác. Những địa khí này dù lấy thần thông của hắn ngưng tụ thành rồng, chỉ là ảo ảnh mà thôi, tựa như mấy ngày trước hắn triệu hoán ra địa khí, đối phó người bình thường còn được nhưng dùng để đối phó Đế Thiên thì thật là lấy trứng chọi đá.
Trừ phi hắn có thể thức tỉnh long mạch tồn tại trong đất Nam Thần này, có vậy thì mới có khả năng đối kháng, nếu không tất cả đều chỉ là trăng trong nước.
"Lục thất thiên phạt, ba là linh sinh!" Giọng Đế Thiên quanh quẩn trên bầu trời, ẩn chứa uy nghiêm cùng thong thả, dường như không thèm để ý Tô Minh tóc đỏ sẽ chạy trốn. Hoặc nên nói thế y này y có thể khống chế tất cả.
Khi thốt ra lời nói thì trên bầu trời sáu mươi bảy bọc mủ u ra bên trong hỗn tạp chợt lóe ánh sáng xanh. Bên trong có sinh vật như ve. Loại sinh vật này trông thì giống ve nhưng toàn thân đen thui, bộ dạng dữ tợn. Sau khi xuất hiện, nó không ngừng va chạm trong cục u, phát ra tiếng rít. Trong mỗi cục u chỉ tồn tại một sinh vật như vậy, tổng cộng là sáu mươi bảy con!
Giờ phút này, Tô Minh ngồi xếp bằng, hắn nhìn hình ảnh kỳ lạ trên trời. Dù phạm vi vạn mét là sương khói như biển, thanh thế kinh người, nhưng Tô Minh biết tất cả không đủ.
"Lấy danh nghĩa Tô Minh ta, thức tỉnh đi, địa long mạch!!!" Tô Minh tóc đỏ tay bấu mặt đất phát ra tiếng gầm.
Khi truyền ra tiêngs gầm, địa long mạch thật lâu chưa từng bị hắn kêu gọi thức tỉnh giờ phút này đáp lại!
Cả đất Nam Thần trong chớp mắt mặt đất nhẹ rung động, chấn động là phạm vi khắp mặt đất, đặc biệt có bốn vị trí kịch liệt nhất.
Nam Thần tồn tại long mạch bốn cái rưỡi, trừ nửa cái là biên giới đất phương đông ra, còn lại bốn thì trong đất Vu tộc có hai, Đất Man tộc có hai.
Bây giờ ứng với Tô Minh kêu gọi là một con long mạch gần nơi này chừng mười vạn mét, tồn tại ở đất Vu tộc. Bộ dáng của nó không phải sơn mạch mà là…sông dài! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Con sông dài chính là sông khô cạn cách Tô Minh không xa, đó chỉ là một phần nhỏ của nó. Sông này kỳ thực rất khó khô cạn, không bao lâu sau sẽ hồi phục lại.
Chiều dài của nó gần như cắt ngang đất Vu tộc, theo Tô Minh thốt lời, long mạch sông dài hồi ứng, lập tức trong sông sinh ra nhiều địa khí xé gió lao hướng Tô Minh.
Từ bầu trời nhìn xuống thì địa khí quanh Tô Minh, đặc biệt là long mạch địa khi sông dài đến dung hợp, khiến bốn phía như một thương long cuộn tròn!
"Lục thất thiên phạt, ngươi, nhận lấy!" Đế Thiên ở giữa không trung lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Minh, tay phải nâng lên chỉ hướng hắn.
Cái chỉ này chín Âm Long trên trời lập tức gầm rống, mạnh vọt xuống Tô Minh dưới đất. Chín Âm Long dữ tợng ào thét, trên người nó vô số khuôn mặt đang kêu gào, khiến âm khí bầu trời âm trầm làm ngôi sao không còn sáng tỏ.
Theo chín con Âm Long đến, Tô Minh ở dưới đất ngẩng đầu lên, tay nhấc khỏi mặt đất ấn pháp quyết, tay trái ấn trên tay phải chỉ hướng con Âm Long.
"Địa long mạch, địa khí rồng, lấy địa diệt thiên!"
Với cái chỉ của Tô Minh, khóe miệng hắn chảy ra máu, cùng lúc đó, địa khí thương long cuộn quanh người Tô Minh ngẩng đầu lên, hướng bốn phía phát ra tiếng gầm, thân thể cao lớn không di động hết mà chỉ ngẩng đầu nhào hướng chín Âm Long.
So sánh với thân hình của nó thì chín con Âm Long không thể gọi là rồng, chỉ xem như loại rắn. Hai bên ở giữa không trung va chạm, tiếng *Oành oành* từ nơi hai bên tiếp xúc nổ vang, nhanh chóng khuếch tán bốn phía, dấy lên nhiều sóng gợn và trùng kích, khiến bầu trời vỡ như vảy cá, đang không ngừng lan tràn.
Chín con Âm Long gào thét va chạm, sau khi đụng với địa long mạch thì dần tan biến, hóa thành chín sợi tơ xanh xông vào trong thân thể địa khí long, lợn lờ khiến đại khí long phát ra tiếng gầm thống khổ. Địa khí vài chục vạn mét xung quanh Tô Minh ùa lại, rốt cuộc khiến chín sợi tơ xanh sau khi bò ngàn mét thì tan biến vào trong người Địa Khí Long.
Nhưng lúc này, người Tô Minh run bần bật, hộc ra bãi máu. Trên người hắn xuất hiện chín sợi chỉ xanh, bò dưới lớp da hắn, khiến Tô Minh chịu đựng nỗi thống khổ không thể tưởng tượng. Người hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, loại đau đớn xé nát tim gan này đủ khiến tinh thần cường giả tan vỡ. Nhưng Tô Minh dưới cơn đau nhức lại nở nụ cười.
Không phải cười khẽ mà là ngửa đầu cười to.
"Chút đau đớn này tính cái gì? Đế Thiên, ngươi còn thủ đoạn gì khác không? Cứ lấy ra hết đi!" Tô Minh mặt trắng bệch, cười to khiến trong người càng đau đớn hơn. Chín sợi chỉ xanh đã biến mất vào da, chui vào trong người hắn.
Tô Minh không ức chế đau đớn, mặc kệ nó phát ra, đôi tay giãy dụa nâng lên chỉ hướng Đế Thiên. Lập tức Địa Khí Long ngoài người hắn gầm lên, người động, lao hướng Đế Thiên.
Đế Thiên biểu tình luôn lạnh lùng, đứng đó chẳng hề tránh né. Không đợi Địa Khí Long tới gần thì trên bầu trời, sáu mươi bảy cục u lồi ra cùng phá vỡ. Theo chúng nó vỡ, thật nhiều chất lỏng như nước mưa từ trên trời rơi xuống, mùi tanh tràn ngập cả trời đất. Theo mưa ô uế rơi, Địa Khí Long bị thấm ướt, thân hình run rẩy, phát ra tiếng hét thê lương, cơ thể không ngừng rút nhỏ. Thật nhiều địa khí quanh người Tô Minh nhanh chóng giảm sút.