Giờ phút này, Mục Đồng nhíu mày, ông lão áo tím ngồi kế bên con ngươi co rút, không lên tiếng. Thanh niên áo trắng mắt lóe tia sáng, người ngoài không thể nhìn thấu lòng gã nghĩ gì.
Ánh mắt Tô Minh rơi vào người thây khô, những người khác hoặc là im lặng, hoặc tập trung tinh thần, không ra dự đoán, họ đều ngầm chấp nhận sự thăm dò. Mục Đồng là chủ nhân nơi đây nên hơi khó chịu, xem bộ dáng không giống như làm bộ. Tô Minh nhìn thấy hết, hiểu là Khô Mộc sẽ không tự dưng làm như vậy, đây là thăm dọ, hoặc nên nói muốn thử tu vi đạo hành của hắn.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngươi dám lặp lại lần nữa không?
Trong thanh âm không ẩn chứa chút tức giận, tựa như bạn bè tùy ý nói chuyện, ông lão áo tím, thanh niên áo trắng không cảm giác uy nhiếp gì. Mục Đồng vốn muốn mở miệng nói gì nhưng nghe Tô Minh nói xong thì nhíu mày, im miệng.
Khô Mộc mắt chợt lóe, cười khùng khục tiếp tục bảo:
- Không nghe nói sao? Lão phu thích ăn máu...
Tô Minh vụt ngẩng đầu, tay phải giơ lên hư không chộp nhanh như chớp.
Khô Mộc như cái xác nếu dám thăm dò thì tất nhiên tự tin vào tu vi của mình, đặc biệt là Tô Minh gằn hỏi lại còn dám mở miệng, lão đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Dù là vậy thì Tô Minh giơ tay phải hư không chộp, toàn thân lạnh băng, tất cả thần thông biến mất.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Khô Mộc như thây khô hét thảm thiết, đầu và thân thể bị xé rách. Tô Minh chộp cái đầu, biểu tình bình tĩnh siết tay, máu ứa ra miệng vết thương cái đầu, chảy vào cái ly trước mặt hắn. Máu ở bên trong không nhiều, chỉ có nửa ly nhưng tình hình này rung động mọi người, không khí lạnh băng.
Ông lão áo tím con ngươi co rút, hành động tàn nhẫn của Tô Minh làm tinh thần lão run lên.
"Người này nhìn như ôn hòa nhưng mức độ tâm ngoan thủ lạt thì hoàn toàn tương phản với bề ngoài."
Đặc biệt là hình ảnh Tô Minh ra tay khắc vào lòng ông lão áo tím, lão phát hiện dù là bản thân lão cũng không thể tránh khỏi bàn tay đó vươn đến. Quan trọng nhất là mới nãy Khô Mộc biểu hiện cực kỳ quái dị, không chút phản kháng. Ông lão áo tím không tin Khô Mộc không muốn phản kháng, rõ ràng là đã bị đối phương áp chế tu vi rồi.
Thanh niên áo trắng con mắt chợt tắt ánh sáng, thay thế là hoảng sợ. Trọng điểm thanh niên áo trắng nhìn không phải tu vi của Khô Mộc, không phải Tô Minh tàn nhẫn mà là hắn nâng tay lên. Có lẽ người ngoài không để ý tốc độ giơ tay nhưng đối với thanh niên áo trắng được gọi là kiếm tiên thì gã sở trường nhất là tốc độ, mới nãy gã chỉ thấy Tô Minh ra tay, trông như bình thường nhưng thật ra đã biến hóa chín mươi bảy thủ ấn.
Thanh niên áo trắng biến sắc mặt liên tục, lòng vô cùng kiêng kị.
"Ta chỉ có thể thấy chín mươi bảy thủ ấn, nhưng mới nãy người này ít nhất làm mấy trăm thủ ấn. Loại người này... "
Mục Đồng thì vì là chủ nhân nơi đây nên rung động còn nhiều hơn người ngoài. Động phủ này là diễn hóa từ bản thể của Mục Đồng, bộ dạng hiện tại là giả dối, sự thật thì nó là quả cầu thịt to lớn mà lúc trước Tô Minh trông thấy. Đó là sinh mệnh cường đại xuất hiện trong nhất kỷ nguyên nào đó, có thể so với Ngũ Diện Thần Thú. Chẳng qua nó thông minh hơn Ngũ Diện Thần Thú, che giấu chính mình, biển ảo thân hình, không kiêu ngạo, không giết chóc, điệu thấp độ qua tai kiếp một kỷ. Bởi vậy Mục Đồng có thể thấy rõ mới nãy Khô Mộc không phản kháng là bởi vì thân thể của lão bị lực lượng năm tháng ngưng tụ, khoảnh khắc lưu chuyển vô số năm, biến lão trở về thời đại khi còn là người thường. Chẳng qua vì chuyện xảy ra quá nhanh nên người ngoài rất khó phát hiện, bản thân Khô Mộc cũng không hay biết.
Giờ phút này, Mục Đồng hít thở dồn dập, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
"Người này... Mạnh quá!"
Mấy người đứng xem còn thấy vậy càng đừng nói Khô Mộc không còn đầu, thụt lùi mấy bước, mạnh co rút, cơ thể biến thành sương, tổ hợp lại. Khi sương tan thì thân thể Khô Mộc thu nhỏ chút nhưng có đấu, biểu tình kinh sợ, không thể tin trơ mắt nhìn Tô Minh giơ đầu mình lên, nhỏ giọt máu bản mệnh quý giá vào ly rượu.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đầu trong tay Tô Minh càng héo tàn cho đến bùm một tiếng thành sương tan biến, Khô Mộc lòng nhỏ máu. Tô Minh biểu tình như thường, không lộ vẻ tức giận j, cầm bình rowụ đổ rượu ra hòa cùng máu. Đổ đầy chén thì Tô Minh đặt bình rượu xuống, cầm ly lên. Bốn người kinh sợ, Tô Minh hớp ngụm máu loãng trong ly rượu.
Tô Minh mỉm cười nói:
- Không uổng là sinh mệnh thích nuốt máu thịt, máu kết hợp với rượu này có vị ngon hơn trước nhiều. Tiếc là chỉ có một chén, Tô ta chưa đã ghiền.
Tô Minh đặt ly rượu xuống, giơ tay phải lên, biểu tình lạnh nhạt chộp hướng cái xác.
Khô Mộc kinh khủng rít gào, thân thể mạnh run lên, đầu lại tách khỏi cơ thể lao hướng Tô Minh, bị hắn bắt lấy, tiếp tục nhỏ máu vào ly, lần này số lượng máu cỡ ba phần cái ly.
"Bá đạo!"
Đây là cảm giác duy nhất của ông lão áo tím với Tô Minh, mức độ bá đạo làm lão kinh sợ.
"Tàn nhẫn!"
Đây là cảm giác trực quan nhất của thanh niên áo trắng với Tô Minh, từ người hắn, y nhìn thấy kiểu có thù liền trả, và thay đổi vui buồn thất thường.
Mục Đồng do dự, khẽ thở dài nói:
- Tô đạo hữu.
Mục Đồng nhìn Khô Mộc thân thể lại biến thành sương, lộ ra thân xác, vẻ mặt uể oải, người run run, mắt tràn ngập kinh khủng và tuyệt vọng. Mục Đồng không mở miệng không được, vì dù sao Khô Mộc là đạo hữu nó mời tới.
Cái đầu thứ ai của Khô Mộc tan biến trong tay Tô Minh, hắn lại rót rượu cho mình, cầm ly lên uống vào. Tô Minh nhấm nháp, nhìn hướng Mục Đồng.
- Nếu Bán Bổ Tử đã lên tiếng, dù vị huyết tửu này không tệ, vốn định tùy thân mang theo chờ về nhà cho bạn bè thân nhân của Tô ta nếm thử, nhưng... Thôi, ngươi rót đầy ly rượu này, hôm nay tha tội bất kính cho ngươi.
Tô Minh vung tay phải, ly rượu bay tới trước mặt Khô Mộc.
Dù là Mục Đồng, ông lão áo tím hay thanh niên áo trắng đều là người nổi bật trong giới này, nhưng giờ đây họ không chút nghi ngờ Tô Minh thật sự muốn mang Khô Mộc đi, với tác dụng thường uống huyết tửu. Có thể nói bọn họ nhìn Tô Minh như thấy hung tà khoác da người, tà khí rõ ràng không phát hiện ra nhưng ba người cảm nhận được cực kỳ đậm khuếch tán qua lời nói, cách hành động, thậm chí là biểu tình hờ hững của Tô Minh.
Có đôi lúc không phải trông thấy mới đáng sợ, loại tà khí không thấy được càng khiến người kiêng dè, kiểu như người ác mới khiến người ta sợ.
Khô Mộc im lặng, vẻ mặt vặn vẹo nhưng đôi mắt không thể che giấu nỗi lòng kinh khủng. Khô Mộc cảm nhận nguy hiểm chết chóc từ người Tô Minh, đã rất lâu rồi lão không trải qua cảm giác này, làm lão nghĩ đến rất nhiều năm trước, khi kỷ nguyên lão ở chưa bị hủy diệt, khi lão còn nhỏ yếu trông thấy cường giả thì có cảm giác tương tự. Khô Mộc cắn răng vung tay phải, có máu chảy tí tách, mỗi một giọt máu khiến lão đau lòng. Mỗi một giọt máu là tinh hoa sinh mệnh ngưng tụ trong người lão khi nuốt nhiều máu thịt trong tai kiếp mấy kỷ nguyên.
Tí tách rơi, ba người Mục Đồng lặng im không nói. Mãi khi rót đầy ly rượu, Khô Mộc cười thảm, lùi vài bước, chắp tay hướng mọi người.
- Hôm nay là ta lỗ mãng, xin đi trước, các vị đạo hữu, cáo từ!
Khô Mộc nói xong định đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Có cho phép ngươi đi sao?
- Ngươi...!
Mắt Khô Mộc có tia điên cuồng nhưng lập tức bị đè nén.
- Ngươi đi được rồi.
Không thấy vẻ mặt Khô Mộc tức giận nhưng ai hiểu lão thì biết chắc chắn lòng lão tràn ngập oán hận, lão càng đè nén thì căm hận càng khắc sâu, chờ đến ngày bùng phát.
Khô Mộc hóa thành cầu vồng bay ra khỏi động phủ, lao lên trời. Trong phút chốc Khô Mộc đã bước vào trời sao, vẻ mặt vặn vẹo, dữ tợn, vụt ngoái đầu nhìn tinh cầu sau lưng.
- Lão phu, Khô Mộc thề một ngày nào đó sẽ ăn hết máu thịt người thân, bạn bè của ngươi để rửa mối nhục hôm nay!