Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh mười mấy mãnh thú trước áp lực của thần tượng Man Hồn từng con run rẩy quỳ lạy, không ngăn cản Tô Minh. Kỳ thực dù không có thần tượng Man Hồn xuất hiện, Tô Minh có gậy rắn cũng sẽ bình yên vượt qua, đây cũng là vì sao hắn đi một mình mà không sợ đám mãnh thú.

Tô Minh lóe người, đã tới gần cô gái ngoài trăm mét. Giữa không trung mãnh thú ngàn mét trước bị áp lực của thần tượng Man Hồn khiến run rẩy không ngừng lùi ra sau.

Cô gái biểu tình vẫn luôn bình tĩnh, nhìn Tô Minh lao nhanh đến, trong mắt có do dự, mê mang, bỗng chốc hóa thành lạ lùng.

"Là ngươi…" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Đây là câu đầu tiên cô thốt ra!

Khi cô nói ra câu này, biểu tình có phức tạp, còn có thương hại.

"Túc Mệnh…"

Giây phút Tô Minh dùng tốc độ không thể miêu tả dấy lên cuồng phong, xuyên qua đám Vu nhân quỳ trên mặt đất run rẩy không có sức phản kháng, đi tới mục tiêu, trong tay hắn nắm chùy đen đang định đâm vào mặt đất, bên tai hắn truyền tới hai câu, bốn chữ của cô gái.

Túc Mệnh!

Đã thật lâu Tô Minh không nghe thấy từ này.

Giây phút nghe hai chữ đó, hắn khựng lại, chùy trong tay thì không tạm ngừng, đâm vào mặt đất.

Trong quá trình, cô gái không ngăn cản. Tô Minh cũng không định lấy mạng cô. Bởi vì mặc dù cô gái một mình đứng đó, nhưng trên người cô truyền đến khí thế khiến Tô Minh cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nhưng khiến hắn lấy làm lạ là trong nguy hiểm ẩn chứa sự quen thuộc khó tả.

Loại quen thuộc này giống như năm đó hắn trông thấy Tư Mã Tín, như nhìn thấy tổ tiên Hàm Sơn.

Bên tai quanh quẩn hai câu, bốn chữ này, tim Tô Minh đập nhanh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ định rút lui thì hắn ngẩng đầu nhìn cô gái.

Đôi mắt cô gái lộ ra phức tạp và thương hại, khiến đầu óc Tô Minh ù vang. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe Túc Mệnh. Đối với hai chữ Túc Mệnh, hắn sớm khắc ghi trong lòng. Cho nên dù tinh thần hắn chấn động nhưng không giống năm đó đối mặt tổ tiên Hàm Sơn thì mê mang và khó hiểu.

Ngược lại, bây giờ đầu óc Tô Minh chấn động, tâm tình biến hóa mãnh liệt. Hắn rốt cuộc tìm được người nói ra hai chữ Túc Mệnh!

Đây là một cơ hội, một cơ hội mà Tô Minh chờ rất lâu rồi. Hắn không còn là một thiếu niên, không còn là đứa trẻ tâm tình bồng bột. Hắn hiện nay trải qua rất nhiều chuyện, đã dựng nên ý chí của riêng mình.

"Em gái ta khỏe không…" Giây phút Tô Minh bỗng nhiên mở miệng, cái chùy đen bị cắm trên mặt đất bỗng tỏa ra ánh sáng đen. Ánh sáng lao ra ngoài như là biết vị trí của Tô Minh, hướng tới hắn.

Lực hút to lớn toát ra từ ánh sáng đen, lấy kiến thức của Tô Minh, hắn liếc mắt liền nhận ra, luồng sáng đen không có lực lượng tổn thương hắn. Bên trong tồn tại là một thứ lực lượng giống như truyền tống.

Hiển nhiên nhiệm vụ này khi Chu Đức nói ra thì đã nghĩ tới đường lui cho kẻ thực hiện. Xem phạm vi phủ lên thì lần truyền tống này chỉ có thể là một người, tất cả Man tộc trong phạm vi đều có thể nhanh chóng bị truyền tống đi.

Giây phút ánh sáng đen phủ lên người Tô Minh, cô gái nghe thấy lời của hắn thì ngẩn ra, nói một câu khiến Tô Minh như bị sét đánh.

"Nàng bị đạo thần…ngươi…ngươi…" Cô bản năng nói ra nửa câu xong bỗng biến sắc mặt, trong mắt có sợ hãi, liên tục lùi vài bước.

Tô Minh hít thở dồn dập, hắn hỏi ra câu này là vì dò xét thanh âm xuất hiện trong mộng có phải thật sự tồn tại, có phải liên quan đến mình.

Dù bây giờ cô gái không nói xong hết nhưng Tô Minh đã hiểu.

Thân thể hắn bị ánh sáng đen cắn nuốt, chớp mắt biến mất trên mảnh đất.

Giây phút Tô Minh biến mất, bỗng nhiên trên bầu trời, chỗ lộ một góc thần tượng Man Hồn truyền ra thanh âm chấn động thiên địa. Thanh âm không có chút cảm tình, lạnh lùng vô tình quanh quẩn tám hướng.

"Ngươi là Phong Man, phù hợp phép tắc chân thần Man Thần định ra, ban ngươi tên Phong Man, nhanh đến Đại Ngu vương triều đạt được chân linh."

Giây phút lời nói truyền bốn phía thì Tô Minh vốn biến mất trong ánh sáng đen bỗng bị luồng sáng xanh cuốn lấy, xuất hiện trên bầu trời chiến trường, xuất hiện bên dưới một góc thần tượng Man Hồn.

Trong mắt Tô Minh có mê mang, nhưng mê mang rất nhanh tan biến. Hắn kiềm chế nỗi lòng dao động vì lời nói của cô gái, nhìn dưới vòng xoáy vô tận lộ ra một góc thần tượng, áp lực mãnh liệt ập đến.

Áp lực mạnh mẽ đó là đời này Tô Minh chưa từng gặp được, nhưng hắn có thể cảm nhận nó không tạo ảnh hưởng xấu cho thân thể. Giây phút hắn hiện thân tại đây, vô số Man tộc dưới mặt đất đều thấy hắn xuất hiện, nhưng thấy chỉ là tia sáng!

Trong mắt đa số người, họ thấy là luồng sáng xanh chói mắt, không thấy rõ diện mạo Tô Minh.

Còn về bộ dạng Tô Minh, người có thể trông thấy không nhiều lắm. Trong đó Chu Đức thấy. Thiên Lam Mộng thấy. Ông lão thống soái chiến khu bắc bộ cũng thấy. Còn có Thiên Lam U, sắc mặt biến đổi, cô, nhìn thấy.

Còn có đám ông già Thiên Lam thành cũng nhìn thấy thân hình Tô Minh trên bầu trời.

Chỗ Man tộc đã vậy thì bên Vu tộc vốn cũng tương tự, nhưng khi thân thể Tô Minh xuất hiện trên bầu trời thì từ Thiên Lam thành truyền ra tiếng hừ lạnh.

Tiếng hừ mới đầu không mạnh, nhưng khi phát ra thì dẫn động sóng gợn quanh quẩn trong thiên địa. Nếu đổi thành lúc khác, xuất hiện sóng gợn như vậy không tính cái gì. Nhưng hôm nay là thần tượng Man Hồn lộ ra một góc, áp lực như phong tỏa thiên địa, tiếng hừ lạnh vẫn có thể hình thành sóng gợn như vậy, có thể thấy ra người hừ cường đại tới mức nào.

Tiếng hừ quanh quẩn bên tai tất cả cường giả Vu tộc, khiến đầu óc chợt ù vang, mắt càng mơ hồ, như bị phong ấn tất cả cảm giác trong người, khiến chúng không thể thấy mặt Tô Minh!

Lực lượng như vậy nếu lúc trước dùng trong chiến tranh thì chắc chắn có hiệu quả, nhưng lại chưa từng xảy ra, hiển nhiên loại thần thông này không dễ dàng thi triển.

Tô Minh đứng giữa không trung, nhìn thần tượng lộ ra một góc trong vòng xoáy không lồ, bên tai hắn không nghe được tiếng hừ, quanh quẩn chỉ có lời nói lạnh lùng truyền ra từ thần tượng.

Lòng hắn dấy lên sóng to, tim đập thình thịch, nơi này tất cả sinh linh, thậm chí bao gồm thần tượng, chỉ có Tô Minh mới biết, hắn vốn không phải là Phong Man!

Hắn không phải Phong Man. Nếu đúng thì hắn không khả năng trước đó chẳng chút phát hiện. Nếu đúng thì hắn không khả năng lĩnh ngộ tốc độ cần hao phí nhiều thời gian rèn luyện, càng phải không ngừng rèn luyện thân thể mới chịu được loại tốc độ đó.

Hắn dám chắc chính mình tuyệt đối không phải là Phong Man!

Nhưng thần tượng ẩn chứa cường đại khiến hắn cảm giác mình như con kiến lại phát ra thanh âm nói rõ ràng hắn là Phong Man.

Điều này khiến tim Tô Minh đập nhanh, nghĩ tới lúc trước muốn để Man cốt hòa tan, ý chí của hắn không ngừng khiến mình nhanh hơn thì mảnh đá đen tỏa ra ánh sáng âm u.

Ánh sáng âm u khiến Tô Minh trở thành gió, khiến tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, hơn cả dĩ vãng.

"Man thiên quá hải ư…năm đó nó lừa được thần tượng Ô Sơn khiến mình đạt được cách tu Man, trở thành Man Sĩ. Bây giờ nó lại lần nữa…lừa gạt thần tượng này!" Tô Minh ngẩn ra, thật khó tin.

"Lừa gạt thần tượng này, để nó cho rằng mình là Phong Man?" Tô Minh còn đang rung động thì bên tai lần nữa truyền đến tiếng của thần tượng Man Hồn.

"Ngươi dẫn đầu truyền Phong Man, dựa theo ý chí Man Thần, ban cho ngươi phong chi sơ. Vật đó trong thiên địa đã không có, chủ ta Man Thần đích thân luyện hóa." Giọng thần tượng vang vọng, một luồng sáng từ trong vòng xoáy bắn thẳng tới Tô Minh, chớp mắt dung nhập vào trán hắn, hòa tan trong người.

Khi nó hòa tan thì người Tô Minh run lên. Hắn cảm nhận trong người mình có gió. Gió mạnh mẽ khiến Tô Minh phát hiện thì miệng lưỡi khô khốc.

"Ngươi dẫn đầu truyền Phong Man, dựa theo ý chí của Man Thần, ban cho ngươi thuật Ly Phong Trảm." Giọng lạnh lùng lại vang vọng, một luồng sáng bay ra khỏi vòng xoáy, biến mất trong trán Tô Minh.

"Ngươi dẫn đầu truyền Phong Man, dựa theo ý chí của Man Thần, ban cho ngươi Truyền Thừa Tinh."

Truyền Thừa Tinh hiển nhiên là thứ quý giá, nó tỏa ra ánh sáng xanh biển, chậm rãi xuất hiện từ vòng xoáy, tới trước mặt Tô Minh, đang định dung nhập vào trán hắn. Nhưng giây phút nó đụng vào trán Tô Minh thì tinh mạnh run rẩy như muốn lùi ra sau!

Cùng với nó là thanh âm đến từ thần tượng Man Hồn trong vòng xoáy lập tức biến đổi.

"Ngươi không phải…"

Giây phút thần tượng Man Hồn phát ra thanh âm, Tô Minh mạnh nâng lên tay phải túm lấy Truyền Thừa Tinh run rẩy định lùi ra, cùng lúc đó trong lòng hắn sốt ruột kêu gào.

"Lừa gạt nó!!!"

Liên tục hai lần trải qua khiến Tô Minh mò ra tác dụng khác của mảnh đá đen này. Bây giờ hắn thầm kêu gào, mảnh đá lại lóe ánh sáng đen, Tô Minh túm lấy truyền thừa chi tinh, nhanh chóng cất vào túi trữ vật.

"Ngươi…là Phong Man!"

Tim Tô Minh đập nhanh, hắn hơi căng thẳng. Bởi vì khi thần tượng Man Hồn rốt cuộc ban cho toàn bộ vật Phong Man thì bên dưới một góc thần tượng Man Hồn hoàn toàn lộ ra chân thân thần tượng Tế Cốt, đôi mắt lóe tia sáng ngời.

"Ngươi là truyền thừa Phong Man, phù hợp phép tắc thứ nhất của Tế Cốt Man Thần định ra. Ban ngươi Nam Hoang phương đỉnh, nhanh chóng đến Đại Ngu vương triều thu lấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK