Gió từ đây thổi!
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, trừ mắt trái sát khí. Khi mũi tên đen và quỷ ảnh dữ tợn bên trên nó xé gió lao tới, trên người hắn, hai vòng băng cuối cùng nổ tung!
Tám vòng băng trên đường vỡ sáu cái, mỗi vỡ một cái thì tốc độ của Tô Minh vượt qua trước kia, tăng đến trình độ khó tin. Giờ phút này, khi hai vòng băng cuối cùng vỡ ra, thế giới trước mắt Tô Minh, mũi tên đen cũng tốt, quỷ ảnh khói đen bên trên cũng thế, hoặc là xung quanh xuất hiện các tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, tất cả ở trong mắt Tô Minh như đứng lại.
Mũi tên đen kia như đọng lại trong không trung, dường như không động đậy. Cả thế giới dường như chỉ mình Tô Minh động. Hắn đi tới trước, đi qua mũi tên đen, đi qua quỷ ảnh dữ tợn, đi tới trước mặt anh của Trác Qua, người lùn.
Đó là một cường giả có thể so với hậu kỳ Tế Cốt Cảnh. Dù không phải là hậu kỳ Tế Cốt Cảnh thì nhìn mũi tên bắn ra khói đen đậm đặc có thể đoán tu vi của ngươi này ở đỉnh sơ kỳ Tế Cốt, tùy thời đạt tới tầng trung kỳ Tế Cốt.
Người này, là người mạnh nhất không phải Tô Minh có thể chiến thắng.
Tô Minh xẹt qua người này, kiếm nhỏ xanh trong tay phải lấp lóe, quét qua cổ người lùn này.
Khi Tô Minh chém ra một kiếm đó, khi hắn đứng sau lưng người lùn, trong chớp mắt này, dường như thế giới trở về chỗ cũ, từ yên lặng bỗng chốc biến đổi. Tiếng hét thảm truyền đến từ sau lưng Tô Minh, tiếp theo là tiếng thân thể rơi xuống đất, và cả tiếng mũi tên vẫn lao nhanh, bên trong bao gồm bởi vì ký chủ chết mà lệ quỷ chết theo phát ra tiếng gào thảm thiết.
Chỗ đó còn có nhiều thanh âm, là từ tộc nhân Quỷ Đài ở giữa Bắc Cương bộ lạc mới kéo cung bắn tên ra. Mãi đến giờ phút này, từng mũi tên ở giữa không trung mang đến tiếng rít rơi rụng dưới mặt đất.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, giết ba người lại giết một người, quá trình chỉ là tốc độ một mũi tên. Tên bắn cất bước, khi ngừng bước thì tên vừa ngừng.
Mặt Tô Minh tái nhợt nhưng biểu tình bình tĩnh, chỉ có mắt phải sát khí chợt lóe, ánh mắt quét xung quanh, những tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc đứng trên băng ốc vẻ mặt hoảng sợ và kinh khiếp.
Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra không thể tin và rung động. Theo chúng thấy thì vốn không thể thấy ra Tô Minh làm cách nào giết bốn người kia.
Chúng chỉ thấy Tô Minh ở ngoài ngàn mét bước ra một bước. Một bước đạp xuống thì đã đứng nơi này. Sau lưng đầu tiên là ba người kia nổ tung máu thịt tung tóe, tên đứt quỷ diệt!
Sau đó thì là anh của Trác Qua, Hắc Tiễn Man Sĩ này chẳng có chút sức kháng cự, đầu bay lên, quỷ ảnh thê thảm gào chết bất đắc kỳ tử!
Tốc độ nhanh vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, khiến chúng không thể tin nổi điều mình trông thấy. Chỉ có tiếng tim đập ngày càng nhanh, hóa thành căng thẳng và sợ hãi, khiến giây phút này bốn phía yên tĩnh.
Nhị sư huynh ngoài ngàn mét, giờ phút này mở to mắt ra, thật lâu mới hít sâu, ánh mắt nhìn Tô Minh có tán thán và rung động. Y chứng kiến hành động của Tô Minh từ đầu đến cuối, dù vậy thì phút cuối giết người lùn, trong chớp mắt y mất đi bóng dáng Tô Minh.
Điều này chứng minh trong chớp mắt đó tốc độ của Tô Minh nhanh hơn cả cảm ứng của Nhị sư huynh. Nếu tốc độ của Tô Minh nhanh hơn chút, có thể lâu dài biến mất trong mắt cường giả, vậy hắn chính là cường giả rồi!
Hắn chính là cơn gió, chỉ có thể khiến người cảm giác gió phất vào mặt nhưng không thấy bóng dáng!
Khi ánh mắt Tô Minh quét qua tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, hễ ánh mắt hắn rơi vào người ai thì kẻ đó mặt không còn chút máu, não chấn động.
Giống như ánh mắt Tô Minh ẩn chứa vô số thanh kiếm sắc bén, có thể xuyên thấu qua mắt họ, nhập vào linh hồn, để lại dấu ấn thật sâu. Đó là loại dấu ấn không thể kháng cự, là loại cảm giác không thể chiến thắng người trước mặt.
Dưới loại cảm giác này, dưới ánh mắt của Tô Minh, trong tiếng tim đập nhanh của chúng, mỗi người bị ánh mắt Tô Minh quét qua đều bản năng quỳ xuống, cung trong tay đặt sang bên, đôi tay ôm ngực, cúi đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi mắt Tô Minh quét qua tất cả mọi người, dù là tóc dài hay ngắn, dù là chiến sĩ hay tộc nhân bình thường, tất cả trong ánh mắt của Tô Minh đều quỳ xuống.
"Thức thứ hai này tựa như sát na phương hoa, quỷ ảnh đều diệt, không gì sánh kịp. Gọi là Quỷ Sát, thấy sao hả?" Nhị sư huynh dịu giọng hỏi, đi hướng Tô Minh.
"Quỷ Sát…tốt!" Tô Minh gật đầu, sắc mặt càng tái nhợt.
Mới nãy tốc độ như vậy đã là cực hạn của hắn. Cuối cùng hai vòng băng nổ vượt qua sức chịu đựng thể xác. Nếu không phải mấy tháng nay rèn luyện thân thể, với tốc độ kinh người như thế, thân thể hắn sẽ rách toạc.
"Nhưng tiểu sư đệ à, thức này dù kinh diễm nhưng còn…chưa đủ." Nhị sư huynh chậm rãi bước đến, đi tới bên người Tô Minh. Y nhìn mặt đất, xác người lùn đầu và thân tách rời.
"Chỗ thiếu hụt này có lẽ sư huynh nói không chính xác, dù sao đây là ngươi sáng tạo ra. Ta chỉ cảm thấy dưới tốc độ như vậy, ngươi đánh mất lực quan sát." Nhị sư huynh nói, ánh mắt chợt lóe, lập tức xung quanh xác người lùn bỗng sinh trưởng rất nhiều cỏ xanh.
"Còn đang điều dưỡng hồi phục sao…" Khoảnh khắc Nhị sư huynh thấp giọng nói, chỉ thấy đầu xác người lùn bỗng như hòa tan, hóa thành vô số sâu đen nhỏ lan tràn ra mặt đất. Cùng lúc đó, cái xác cũng giống vậy, chớp mắt hóa thành vô số sâu đen nhỏ tràn ngập mặt đất, chúng nó phát ra tiếng rít sắc nhọn cùng bay hướng bầu trời.
Nhưng khi chúng nó bay lên thì những cọng cỏ trên mặt đất cũng dâng lên theo, quấn quýt lấy sâu đen nhỏ. Những con sâu đen không ngừng mấp máy, muốn tránh thoát cỏ xanh nhưng hiển nhiên không thể thành công.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời rậm rạp sâu đen nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Tạo của sư huynh không giống lão tam nhập mộng, cũng khác với cảnh đẹp trong tranh của ngươi. Tạo của ta, là con đường sinh tìm tử vong. Như ban ngày tìm đêm tối." Nhị sư huynh nói, cúi đầu nhìn tay trái của mình, chậm rãi nâng lên, hư không chộp hướng bầy sâu đen nhỏ trên bầu trời giãy dụa muốn thoát khỏi cỏ xanh.
Cú chộp này khiến cỏ xanh biến thành màu nâu, như mất đi sự sống, tựa trăm hoa đua nở ngày xuân gặp gió thu nhanh chóng héo tàn.
Nhưng giây phút chúng nó héo tàn, thì sự héo tàn đó như lan tràn phủ lên sâu đen nhỏ. Khi tay trái Nhị sư huynh hạ xuống, từng con sâu đen rơi xuống, té trên mặt đất trở thành khối thịt. Khi tất cả sâu nhỏ rơi xuống đất, mặt đất xuất hiện không phải xác sâu mà là mảnh vụn thi thể của người lùn.
"Lần sau thi triển ra Quỷ Sát, đừng đem tinh thần phóng ra bốn phía mà đặt vào kẻ địch ngươi muốn giết. Quan sát sự sống của hắn còn không, có ẩn giấu không. Nếu không nắm chắc thì phải nhớ kỹ, vĩnh viễn xem hắn như là còn sống, giết một lần, hai lần, thậm chí là nhiều lần." Nhị sư huynh nói, đi tới cạnh mảnh thịt vụn, nhấc chân lên, từng bước một, mạnh giẫm đạp, đạp nát những mảnh thịt vụn.
Biểu tình của y vẫn luôn ôn hòa, cùng với động tác hiện tại, hình thành đối lập rõ ràng.
"Bây giờ hắn thật đã chết rồi, chết triệt để!" Nhị sư huynh mỉm cười, nghiêng đầu khẽ nói với Tô Minh.
Hành động của y khiến những tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc xung quanh, từng người đáy lòng dâng lên rét lạnh thấu xương. Thậm chí trong mắt họ, người đàn ông luôn mỉm cười này đáng sợ hơn cả Tô Minh.
Loại đáng sợ này không phải tu vi mà là hành động của y!
Tô Minh im lặng giây lát, gật mạnh đầu.
"Đi thôi, đi nhìn đoạn cuối Bắc Cương bộ lạc, xem ở đó có bao nhiêu người ngăn cản." Nhị sư huynh mỉm cười vỗ vai Tô Minh, trong mắt vẫn là tràn đầy khen ngợi.
Tô Minh đang định đi theo, nhưng vừa nhấc chân lên thì khựng người lại, nghiêng đầu nhìn Nhị sư huynh bên cạnh. Hắn thấy khuôn mặt tươi cười của Nhị sư huynh bây giờ có chút xanh xao.
"Nhị sư huynh…" Tô Minh hé môi muốn nói cái gì.
"Được rồi, ta là sư huynh của ngươi, là nên làm, đi thôi." Nhị sư huynh lắc đầu cười, dẫn đầu tiến lên.
Tô Minh ngơ ngác nhìn Nhị sư huynh, ánh mắt ấm áp. Mới nãy khi Nhị sư huynh vỗ vai hắn, hắn cảm nhận rõ ràng có dòng nước ấm thuận theo tay Nhị sư huynh nhập vào người hắn, di chuyển một vòng hóa thành sức sống dạt dào. Sức sống đó tựa như đan dược hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, khiến vết thương trên người do Tô Minh lấy tốc độ khó tin tạo ra nay hồi phục bảy, tám phần.
Nhưng hiển nhiên làm điều này đối với Nhị sư huynh không phải chuyện dễ!
Ân tình sư môn này khắc ghi trong lòng Tô Minh, vĩnh viễn, mãi mãi hắn sẽ không quên…Cửu Phong!
Theo ba người tiến lên, một đường không ai ngăn cản. Xung quanh các tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc, từng người nhìn Tô Minh và Nhị sư huynh dần đi xa, chậm rãi đi tới cuối Bắc Cương bộ lạc trên tuyết nguyên.
Hiện ra trước mặt Tô Minh và Nhị sư huynh là phần cuối cùng bộ lạc, một dãy băng ốc yên tĩnh và phía xa xôi có thể thấy ở mép tuyết nguyên, đại thụ lá cây đen và phòng ốc dưới cây.
"Quỷ Đài bộ lạc, danh bất hư truyền. Tiểu sư đệ, trong băng ốc vùng này tồn tại gần trăm người, trong đó tu vi có thể so với Tế Cốt có hơn mười người." Ánh mắt Nhị sư huynh quét qua dãy băng ốc, cười với Tô Minh, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Tiểu sư đệ, trời tối rồi." Nhị sư huynh nói ra câu này, thoáng chốc khác hẳn với lúc trước nhu hòa, nghịch chuyển khung trời!