"Thôi, quá trình mở ra Nhiếp Hồn mình có hiểu chút, không nguy hiểm mấy, chỉ hơi tốn thời gian." Tô Minh thầm quyết định, tay phải hư không lật, lập tức trong tay xuất hiện hai mộc giản ghi bản đồ. Hai bản đồ một đến từ Nam Cung Ngân, một đến từ Vu Thần Điện Địa Điện chủ Ma Bái.
Hắn so sánh hai cái, cái sau đầy đủ hơn, dù là ngoài trăm vạn dặm cũng có đường nét đơn giản đại khái. Bản đồ biểu thị hướng chính đông trăm vạn dặm Vu thành, vị trí gần biên giới có một khu vực chừng vạn dặm, mặt trên vẽ bộ xương thú khổng lồ. Bộ dạng xương giống rắn, dù chỉ đơn giản vẽ xương nhưng nhìn thấy ghê rợn.
"Nơi chôn xương Chúc Cửu Âm." Mắt Tô Minh chợt lóe, cất hai bản đồ, ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu xích long, mắt nhắm lại, bắt đầu hít thở.
Rèn luyện mở ra Nhiếp Hồn Vu kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần người có thể chất Nhiếp Hồn đến gần nơi chôn xương, cảm nhận ý chí Chúc Cửu Âm chưa tan biến. Càng cảm nhận ý chí nhiều thì càng giúp ích lớn cho tu vi mai sau, điều này giống như thuật Man Khải của Man tộc. Nhưng hệ thống tu hành Man tộc truyền thừa xa xưa, đã độc lập, cho nên Man Công bộ lạc thay thế mở ra. Còn Vu tộc, đặc biệt là ba loại Nhiếp Hồn, Linh Môi, Dự Tư vì truyền thừa là Cửu Âm Giới, cho nên không thể thay thế mở ra, chỉ có nước tự mình đến đây cảm nhận mới được.
Xích long lao nhanh trên trời, xé gió không chút tạm dừng. Bản thân nó là sinh mệnh do địa khí biến thành, có thể nói là giữa hư ảo và chân thật, cảm giác cực kỳ nhanh nhạy, phát hiện tất cả nguy hiểm khiến nó không cần Tô Minh nhắc nhở, có ba lần tự mình đổi hướng, hoặc vòng qua hoặc tránh đi.
Ngoài người A Hổ, Lan Lan có tầng sáng nhu hòa, màn sáng khiến hai người không cảm giác gió mạnh, ngồi trên lưng xích long đôi khi nhìn xuống dưới. Thời gian trôi qua, vẻ hưng phấn trên mặt họ ít đi nhiều, hồi hộp ngày càng đậm. Họ biết, tiếp theo phải đối mặt là trọng điểm lần đến đây, đạt được ý chí Chúc Cửu Âm thừa nhận, được mở ra Nhiếp Hồn Vu!
Trước khi đến Vu Công bọn họ đã nhắc nhở, trong lịch sử Vu tộc không phải tất cả người có thể chất Nhiếp Hồn đều được ý chí Chúc Cửu Âm thừa nhận. Trong đó có một số chẳng biết tại sao không được Chúc Cửu Âm thừa nhận, không cách nào triển khai Nhiếp Hồn tu, cuối cùng chỉ có thể sửa tu cái khác hoặc cả đời bình thường. Người như vậy tuy không nhiều nhưng đích thực tồn tại, khiến A Hổ, Lan Lan hồi hộp. Ngày càng tới gần chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm là hai người càng căng thẳng hơn.
Mấy ngày sau, đa số Vu tộc đều ở trong Vu thành tham gia đổ bảo thì hướng chính đông Vu thành, trên bầu trời gần giáp ranh phạm vi trăm vạn có một vệt đỏ thẫm chớp lóe trong tầng mây, hóa thành con xích long dài mấy ngàn mét quanh quẩn trên trời.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên xích long mở mắt ra, ánh mắt hắn như điện, sáng ngời nhìn xuống mặt đất.
Mặt đất lượn lờ sương khói, bốn phía là vòng tròn sơn mạch, bao vây khu vực này. Trong sơn mạch sương khói không tĩnh lặng mà từ từ cuồn cuộn, không ngừng bốc lên hạ xuống, vô cùn tận. Trên bầu trời, khu vực này rõ ràng âm u hơn bên ngoài nhiều, tầng mây dày đặc cho người cảm giác nặng nề.
Khi Tô Minh ở ngoài khu vực nhìn thì không lâu luồng gió rét thổi tới, cuốn mây khói lăn cuồn cuộn. Khoảnh khắc gió ập đến, con ngươi Tô Minh co rút, hắn nhìn thấy tầng mây bầu trời này, theo gió rét thổi có từng giọt nước mưa rơi xuống. Nước mưa không lớn, nhưng trong lúc rơi hóa thành băng, khiến chỗ này cực rét lạnh.
Khu vực bí ẩn phạm vi mấy vạn dặm giờ vang tiếng mưa rơi, không còn âm thanh nào khác tạo nên cảm giác tĩnh mịch.
Nhưng trong yên tĩnh bỗng có giọng mơ hồ bay ra từ sương khói Tô Minh nhìn chằm chằm.
"Viêm…vi phụ…"
Thanh âm tang thương, xa xôi, như thì thào, như lầm bầm, quanh quẩn, khiến sương khói khuếch tán ra ngoài chút. Khoảnh khắc nghe giọng nói đó, Tô Minh cảm giác con rắn lạ trên người hắn, nó ở trong Hàm Sơn Chuông run rẩy. Tô Minh biến sắc mặt, nhìn chằm chằm sương mù dày đặc truyền ra giọng nói.
Trong sương khói không thấy bóng dáng ai. Khi mưa rơi xuống thì mỗi giọt nước sẽ khiến sương khói tan chút, nhưng khi tan biến thì chỗ khác lại sinh ra sương khói, khiến sương chốn này vĩnh viễn tồn tại.
Thật lâu sau, Tô Minh thu lại tầm mắt, nhìn A Hổ, Lan Lan. Hai người không có phản ứng gì với thanh âm, hiển nhiên không nghe thấy, thậm chí con xích long dưới chân hắn chỉ là không ngừng lượn lờ, nhìn chằm chằm sương trong khu vực, trừ điều đó ra không chút phản ứng, dường như giọng nói chỉ một mình Tô Minh nghe thấy.
Mắt Tô Minh chớp lóe, nhìn một lúc sau, thần thức của hắn lan tràn đến khu vực như đá bỏ vào biển, biến mất không bóng dáng. Tô Minh hơi suy tư, bước xuống xích long. Khi hắn bước xuống thì xích long lập tức hóa thành ấn ký đỏ rơi vào tay Tô Minh.
Còn hai người A Hổ, Lan Lan thì bijTô Minh vung tay áo mang theo họ hóa thành cầu vồng lao xuống đất. Tô Minh không còn bay giữa không trung, trong vùng đất nổi danh khởi đầu Nhiếp Hồn của Vu tộc, hắn hành động thật cẩn thận.
Ba người đáp xuống đất, mặt A Hổ, Lan Lan hơi tái nhợt, lộ ra sợ hãi, cẩn thận đi theo Tô Minh. Ba người một trước hai sau, bốn phía yên tĩnh không nói lời nào, im lặng tiến lên.
Đạp trên đá núi sơn mạch, nghênh đón từng đợt gió rét xen lẫn không nhiều mưa băng thổi đến, rơi trên người ẩm ướt, càng có nhiều khí lạnh chui vào bên trong. Nhưng kỳ lạ là mặt đất toát ra hơi nóng, đạp bên trên, nhiệt độ mặt đất xuyen qua đế giày, thuận theo gan bàn chân ùa vào người.
Cứ thế, trong thân thể mỗi người tồn tại va chạm giữa lửa và băng. A Hổ, Lan Lan mặt trắng bệch, run lẩy bẩy đi theo Tô Minh. Không lâu sau họ tới đỉnh một sơn mạch, đứng đó gió rét càng dữ dội hơn.
Bên dưới họ là chốn tràn ngập sương khói, cũng là phạm vi mấy vạn dặm này chôn xương Chúc Cửu Âm!
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Tô Minh đứng trên sơn mạch, sương khói cuồn cuộn ra bên ngoài. Hắn ngoái đầu, nhìn sương khói, từ từ lên tiếng, nói ra câu đầu tiên từ khi đến đây. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Chuẩn bị…rồi, tiền bối!" A Hổ cắn răng, dù người gã run rẩy nhưng sắc mặt kiên quyết.
"Ta cũng chuẩn bị tốt rồi." Lan Lan cắn môi gật đầu.
Tô Minh không nói nữa, cất bước đi, đi vào sương khói. A Hổ, Lan Lan vội vàng theo sau, mới đầu còn thấy được bóng lưng ba ngươi trong sương khói, nhưng từ từ, họ càng đi tới thì sương khói cuồn cuộn quay, như là cái mồm to nuốt ba người.
Giây phút bước vào sương khói, bước chân Tô Minh tạm dừng.
Bên tai hắn lại vang giọng tang thương phát ra từ sương khói. Thanh âm giống như trước đó, như thì thào, như lầm bầm quanh quẩn tám hướng, khiến sương khói như sóng biển cuồn cuộn.
"Hàn…vi mẫu…"
Khoảnh khắc Tô Minh nghe câu nói thì rắn lạ trong Hàm Sơn Chuông run rẩy bỗng ngẩng đầu, phát ra tiếng rít. Tiếng rít lộ ra nức nở và thê lương, dường như nó cảm nhận được cái gì. Thanh âm như trẻ sơ sinh bị mẹ vứt bỏ, khi đêm đến, bên người không còn bóng dáng quen thuộc, phát ra tiếng kêu gọi bất lực, thê lương. Chẳng qua thanh âm vang vọng trong Hàm Sơn Chuông, không truyền ra.
Tô Minh tinh thần chấn động, đối với con rắn lạ này trước kia hắn có suy đoán, mãi đến năm đó tại Thu Hải bộ lạc gặp Nhiếp Hồn Tuyệt Vu Tông Trạch, Tông Trạch cảm nhận được hơi thở của nó thất thanh kêu Chúc Cửu Âm thì Tô Minh vẫn do dự. Nhưng bây giờ, khi hắn thấy thân hình rắn lạ run rẩy, còn có tiếng gào thê lương, do dự tan biến. Bây giờ hắn khẳng định con rắn nhỏ dù không phải Chúc Cửu Âm thì chắc chắn có liên quan trực tiếp!
A Hổ, Lan Lan sau lưng hắn vẫn không nghe được gì cả. Trong sương khói họ chỉ có thể thấy bóng lưng Tô Minh trước mặt, còn bốn phía thì sương khói mông lung, không thấy rõ cái gì. Chính vì vậy nên nỗi sợ hãi và căng thẳng trong lòng họ càng sâu hơn theo bước chân tiến vào trong sương mù.
"Đây là âm dương...trời là cha, đất là mẹ…đây là âm dương…"
Khi ba người Tô Minh tiếp tục tiến lên, thanh âm chỉ mình Tô Minh nghe thấy bỗng lại vang lên.
Lần này trong Hàm Sơn Chuông tiếng rít bi ai thê lương càng đậm.
Sau khi bóng dáng ba người biến mất trong sương mù, khoảng một tiếng đồng hồ, trên sơn mạch, ngoài sương khói, không khí vặn vẹo, bước ra một người mặc áo đen. Người áo đen mắt lộ do dự, nhưng mắt chợt lóe, y cũng bước vào trong sương khói, biến mất.