Tiếng bước chân càng tới gần, cha Bạch Tố giờ là ông lão khuôn mặt tang thương cách Tô Minh mấy mét thì dừng lại. Lão nhìn biển mà Tô Minh xem, một mảnh tối đen.
"Thế gian vạn vật đều có mệnh, mệnh này không phải mới sinh mà kiếp trước có kiếp này biến thành." Cha Bạch Tố im lặng giây lát, khàn khàn nói.
"Sao ông đoán được thiên hà lạc thạch mệnh là mệnh của Bạch Tố?" Tô Minh vẫn không nhìn cha Bạch Tố, lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì huyết mạch họ Bạch ta đều là thiên hà mệnh, một đời bị tình thương, cô độc, chỉ có để lại con cái sống tới già. Thiên hà là ánh sao tổ thành, ánh sao nhiều hòa cùng một chỗ, thoạt trông xem rõ mà tìm kỹ lại không thấy lẫn nhau. Ta như vậy, em trai ta Bạch Thường Tại cũng vậy, Bạch Tố con gái ta cũng là mệnh này. Toàn họ Bạch ta đều là mệnh này! Chẳng qua Bạch Tố có hơi khác, mệnh của nó vì lạc thạch mà sửa, thạch này là Tư Mã, là ngươi!" Cha Bạch Tố chậm rãi nói, giọng trầm thấp, trong đêm tối quanh quẩn bốn phía.
"Nói bậy bạ!" Tô Minh quay đầu lạnh lùng liếc cha Bạch Tố.
"Mệnh của Tư Mã là lộ chiết diệu mệnh, người mệnh này là lá cây có giọt nước, ánh nắng ban mai chiếu rọi, y vốn là cỏ xanh chỉ vì bên trên có nước, do đó dưới ánh nắng lộ ra lóa mắt. Đây là sống tạm!"
"Ta không biết bổn mệnh của y thế nào, nhưng y có tu vi và tạo hóa cường đại như vậy là vì giọt nước phản chiếu nên tác dụng, nhưng chữ chiếu này có thể biến đoạn, có thể phản ngược. Vậy nên năm đó ta ra kết luận nếu người này chết sẽ là vì chữ chiếu!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Người có thể giết y, chắc chắn là giao cho y giọt nước, cho mượn mệnh!" Cha Bạch Tố đôi mắt không ánh sáng nhưng giờ nói lời này thì đôi mắt sáng ngời như hồi quang phản chiếu nhìn Tô Minh.
"Còn mệnh của ngươi, năm đó ta có thôi diễn, là thảo mộc thạch lạc mệnh. Trong thảo mộc ẩn chứa mạch lạc, mạch lạc có thể chống đỡ toàn thân, người có mệnh này một đời như rối gỗ bị người khống chế, không thể tránh thoát, không hợp với mệnh Bạch Tố! Nhưng bây giờ mệnh của ngươi khi ta thấy thì xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Ta ở trên người ngươi...không thấy mệnh tồn tại!" Cha Bạch Tố nhìn Tô Minh, tiến lên mấy bước, giọng gấp rút.
"Đây là việc không thể nào, thiên địa vạn vật đều có mệnh, dù là người chết mệnh cũng còn chứ không tán biến, nhưng mà người..." Cha Bạch Tố nhìn Tô Minh, mắt sáng ngời.
Tô Minh lạnh lùng nhìn ông lão, đối với mệnh mà lão nói có liên quan tu mệnh hắn cảm ngộ nhưng càng mơ hồ hơn, khiến người không thể tin. Hơn nữa tu mệnh là cảnh giới mới sau Man Hồn, người có thể bước vào có lẽ tồn tại nhưng cực kỳ hiếm thấy, dù là lần mò được ngưỡng cửa thì chắc chắn không nhiều. Tô Minh không tin ông lão trước mắt là loại đến ngưỡng cửa tu mệnh, nếu không thì sao có thể bị Tư Mã Tín khi dễ! Nhưng, dù Tô Minh không tin lời của đối phương, bên trong ẩn chứa ý nghĩa làm lòng hắn máy động.
'Tư Mã Tín chết rồi biến thành con rối, trán con rối có sợi tóc một giọt máu tươi lúc mình sơ sinh, tồi vì sợi tóc của mình mà thấy từng tế đàn trên đại lục. Lộ chiết diệu..." Sắc mặt Tô Minh không lộ gì, hắn nhìn ông lão, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tin tưởng cái gọi là mệnh thuật, nhưng lão phu nói mỗi câu đều là thật!" Cha Bạch Tố lại mở miệng.
Trong đầu Tô Minh hiện ra lúc trước đối phương đã nói, thuộc về mệnh Tô Minh hắn, đặc biệt nửa đầu thảo mộc thạch lạc mệnh, như rối gỗ bị khống chế, những lời này khiến con ngươi Tô Minh hơi co rút.
"Vậy mệnh của ông là gì?"
"Mệnh của ta..." Cha Bạch Tố biểu tình cay đắng, nhưng đôi mắt nhìn Tô Minh trong chua xót ẩn chứa kỳ lạ.
"Mệnh của ta là thiên hà ngư trất không mệnh! Mệnh này không thể ngộ không, một khi ngộ không là chết chắc! Tựa như cá rời khỏi nước thì sống không lâu. Lúc trước ta không hiểu, mãi đến khi lại gặp ngươi, ngươi không có mệnh, ngươi chính là không!" Cha Bạch Tố nhìn Tô Minh, phức tạp nói.
"Nói vậy là ông sống không được bao lâu?" Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chậm rãi nói.
"Lâu thì mấy ngày, ít thì vài giây, ta sẽ chết." Cha Bạch Tố thở dài, trầm giọng nói.
"Ông làm sao thấy được mệnh của người khác?" Tô Minh nheo mắt, bỗng hỏi.
"Việc này..." Cha Bạch Tố do dự một chút, liếc Tô Minh, cắn răng.
"Họ Bạch ta với Thiên Hàn tông có sâu xa lâu dài, tổ tiên Bạch Nguyên Hóa là một trong người sáng lập Thiên Hàn tông, tu vi ở thời đại đó có thể nói là quát tháo Nam Thần! Không biết bây giờ lão tổ đi đâu, năm đó dựng xong Thiên Hàn tông thì rời khỏi Nam Thần. Nhưng trước khi đi ông từng bế quan trăm năm, rời đi có để lại một quyển mệnh thư! Mệnh tư này tàn phá, là tổ tiên ngẫu nhiên có được. Ông rời đi chắc là vì tìm mệnh thư khác, thậm chí là tu vi cường đại cũng đến từ cảm ngộ mệnh thư kia! Nhưng hậu nhân họ Bạch ta không có trí tuệ như tổ tiên, đến nay không có ai hoàn toàn tham ngộ thấu suốt. Vì lo lắng hoài bích có tội nên vẫn đem việc này làm bí mật họ Bạch. Năm đó em trai của ta, Bạch Thường Tại cảm ngộ nhiều chút nhưng vẫn không sâu sắc được. Còn ta chỉ biết sơ sơ, hơi thôi diễn tính toán."
Cha Bạch Tố biểu tình chân thành, thanh âm trong bóng đêm quanh quẩn bốn phía, khiến người nghe bất giác dâng lên cảm giác tang thương.
"Việc này là thật sự, ta không cần lừa gạt ngươi. Quyển mệnh thư truyền thừa họ Bạch ta có thể cho ngươi, chỉ cầu ngươi làm một việc!" Cha Bạch Tố nói đến đây thì tay phải nâng lên chỉ vào trán mình, phút chốc vị trí ngón tay có ánh sáng âm u chớp lóe, người lão run run, héo rút.
Theo thân hình héo rút, da mặt mấp máy như có vật gì di chuyển trong người. Cha Bạch Tố hít sâu, tay trái nâng lên vung hướng không trung, lập tức trước mặt xuất hiện một cây nhang đốt cháy. Hương khói lượn lờ bay lên, bị cha Bạch Tố hút lấy, biến thành một lũ khói chui vào miệng mũi y.
Hình ảnh rất quái dị, Tô Minh xem con mắt tập trung. Chỉ thấy bảy luồng khói cha Bạch Tố hút xong người run rẩy, ở trán xuất hiện một khe hở rộng ra. Trong khe hở không chảy ra máu, như là tồn tại nhiều năm chẳng qua bình thường bị che giấu không lộ ra ngoài để người thấy. Phải dùng bí thuật đặc biệt mới lộ ra trên người. Giây phút khe hở xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm nhận trong khe có hơi thở làm hắn run động.
Hơi thở rất có miêu tả, nó ngọt, khiến người ngửi cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái, như toàn thân thả lỏng, thậm chí tu vi tu luyện tăng một chút, sâu trong lòng có vui sướng, như gặp chuyện gì rất vui khiến người không thể khống chế lộ ra nụ cười. Khiến người muốn cảm nhận hơi thở này nhiều chút. Nhưng khi ngươi kiềm không được thả lỏng tất cả chạm lấy hơi thở thì nó không còn ngọt nữa mà biến buồn nôn, như muốn đem mật xanh mật vàng phun ra hết, dường như những gì cảm nhận trước đó đều là ảo, bây giờ mới là thật!
Nhưng...nếu chỉ là vậy thì hơi thở không mấy quái dị, làm tinh thần Tô Minh rung động là sau khi cảm nhạn buồn nôn chậm rãi trong hơi thở có cay đắng, cái loại khổ như nuốt vào mật đắng đậm nhất thế gian, làm người từ trong ra ngoài biến thành cực kỳ đắng. Hơi thở phức tạp nhiều biến làm tinh thần Tô Minh rung động. Hắn thấy cha Bạch Tố nâng lên tay phải thò vào khe hở trán, biểu tình quái dị, như khóc như cười, chậm rãi rút ra một đầu gỗ đen!
Khối gỗ rộng hai ngón tay, dài chừng nửa bàn tay. Hơi thở làm tinh thần Tô Minh rung động chính là từ khối gỗ mà ra!
"Vật này là quyẻn mệnh thư tổ tiên họ Bạch ta trước khi đi để lại! sách không giốngc sách, kỳ thuật hóa mộc..."
Tô Minh đưa mắt nhìn khối gỗ đen. Khoảnh khắc ánh mắt ngưng tụ gỗ này thì bên tai như nghe tiếng con nít góc, phụ nữ than thở, đàn ông bi thương, nước mắt người già rơi trên áo. Đó là tiếng khóc của mọi người trong năm tháng khác nhau.
Mắt Tô Minh co rút, lấy tu vi bây giờ của hắn ít khi rung động, nhưng bây giờ, hắn rung động, chỉ vì một khối gỗ nho nhỏ!
Nó tuyệt đối không bình thường! Đây là ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu Tô Minh.
Bởi vì trên khối gỗ Tô Minh nghe tiếng khóc, thấy ngoài gỗ lượn lờ ảo ảnh, trong ảo ảnh có đàn ông đàn bà đang cười, đủ loại cười, như sinh nhật, giáng sinh, thành thân, động phòng, các loại việc, tất cả mọi chuyện, tất cả nụ cười vui sướng.
"Tặng nó cho ngươi, ta chỉ yêu cầu một việc, hứa với ta, nếu một ngày kia ngươi có lực lượng thay đổi mệnh, giúp con gái Bạch Tố của ta thay đổi mệnh nó. Trước khi ngươi không có năng lực này, ta hy vọng nó có thể bình yên...trong loạn thế." Cha Bạch Tố ngồi xếp bằng trên mặt đất, giọng yếu ớt.
Nói xong câu đó tay phải vung lên, lập tức gỗ đen chậm rãi bay về phía Tô Minh. Mãi đến ngừng ở trước mặt hắn.
Tô Minh nhìn gỗ, lát sau chậm rãi gật đầu. Tuy rằng đối với mệnh thuật cha Bạch Tố nói hắn vẫn nghi ngờ nhưng hắn chọn đồng ý yêu cầu của lão già.
Giây phút Tô Minh gật đầu, trên mặt cha Bạch Tố lộ nụ cười. Lão ngẩng đầu nhìn phía xa biển đen như trông thấy một cô gái từ hư vô bước ra, vươn tay hướng y.
"Tuệ Sâm...là nàng sao..." Cha Bạch Tố biểu tình hoảng hốt khẽ nói, mắt nhắm lại, hơi thở toàn thân và sức sống trong chớp mắt tan biến.