Rõ ràng biết có lẽ mọi thứ không tồn tại nhưng vẫn cố chấp như vậy, Tô Minh vốn có thể sử dụng cảm ngộ từng thi triển trên người Lâm Đông Đông ngăn cách hư không một thế giới khác, khiến sự tồn tại của hắn trở thành trong suốt, thuật pháp thần thông xuyên qua thân thể hắn.
Nhưng Tô Minh không làm như vậy, hắn chọn thật sự ra tay, tất cả chỉ vì Thất Nguyệt tông. Lan Lam cũng tốt, Cổ Thái đại trưởng lão cũng thế, hoặc là Hứa trung Phàm rất tốt với Tô Minh. Những người này xuất hiện trong sinh mệnh của Tô Minh, dù đã đi xa vẫn để lại dấu vết khác nhau. Tựa như cuộc đời, ai đi vào sinh mệnh của ngươi là do vận mệnh quyết định, nhưng ai giữ lại trong đời ngươi lại do bản thân mình.
Có người nhất định làm bạn cả đời, có người đã định trở thành dấu vết.
Dấu vết có sâu có cạn, sâu thì suốt đời không quên, cạn thì chỉ là khách qua đường.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Lâm Đông Đông khỏe mạnh, sống trong thế giới của mình.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, đạp bước tới trước. Cảnh giới của Tô Minh là bát trọng đại đạo tôn nhưng tu vi thâm sâu vượt qua mức đó, có thể nói là đệ nhất đại đạo tôn dưới cửu trọng Đạo Thần trong Cổ Táng quốc.
Chỉ tiếc rằng đến nay chưa bao nhiêu người biết danh tiếng lừng lẫy này, nhưng có thể dự kiến khi Tô Minh rời khỏi Nhất Đạo tông, khi người ta nghe nói chuyện xảy ra với Nhất Đạo tông thì uy danh của Tô Minh sẽ nổi như cồn trong Cổ Táng quốc.
Khi Tô Minh cất bước đi tới, Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn cùng bước ra một bước. Biểu tình của ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn khác nhau nhưng mắt thì trầm trọng như nhau. Càng biết tu vi của Tô Minh thì ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn càng tăng áp lực.
Đệ nhất đại đạo tôn, loại tu vi thâm sâu này bùng phát ra sức chiến đấu là loại đỉnh kéo dài, Tô Minh có thể luôn sẽ giữ trạng thái cao nhất. Cho dù cùng bị thương nhưng Tô Minh giảm tổn hại rất nhiều, ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn thì không thể làm vậy được.
Tô Minh đạp chân xuống, Sâm Mộc đại đạo tôn giơ tay phải lên. Trong tay Sâm Mộc đại đạo tôn chợt lóe ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng chớp lóe, trước mặt Sâm Mộc đại đạo tôn xuất hiện tuyết trắng mênh mông. Tuyết nhanh chóng ngưng tụ hóa thành băng tinh đóng băng bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, hai tay Xích Dương bấm pháp quyết, miệng phun ra hơi thở. Hơi thở hóa thành một vầng mặt trời tỏa ra nóng cháy, thành thế băng hỏa với Sâm Mộc đại đạo tôn pho thiên cái địa lao hướng Tô Minh.
Còn Bạch Lộc thì không tham gia, vung hai tay áo ra ngoài. Tay áo Bạch Lộc kéo dài thườn thượt che hết xung quanh.
Hai người chủ công, một người chủ phòng, đây là ba đại đạo tôn của Nhất Đạo tông mỗi người một sở trường riêng.
Đối mặt ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn liên hợp, biểu tình của Tô Minh không thay đổi. Tô Minh mogn chờ cục diện này xuất hiện, vậy đỡ cho hắn tốn công giết từng tên, có thể giải quyết trong một lần.
Tô Minh hừ lạnh, giơ tay phải lên ấn xuống dưới. Bốn ý chí bùng phát trong người Tô Minh, trong phút chốc hắn phát ra khí thế tăng vọt, dường như cảnh giới cũng tăng lên một ít. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Ý chí vốn có sức mạnh chớp mắt tăng cảnh giới, loại tăng này không phải thêm một trọng Đạo Thần mà là loại kích phát, phóng ra. Giống như khi Tô Minh vẫn là đạo linh có thể miễn cưỡng đối kháng đạo tôn, giết tu sĩ hơn mình một, hai trọng, đây là vì hắn có bốn ý chí mang đến từ thế giới Tang Tương.
Giờ phút này, bốn ý chí phát ra, mái tóc dài màu tím không gió tự bay, quần áo của Tô Minh bày phần phật. Bàn tay phải ấn xuống mặt đất, vang tiếng nổ điếc tai. Khe nứt hư vô như ngăn cách thế giới xuất hiện quanhg Tô Minh nối liền thành một vòng tròn nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Nơi nó đi qua, hư vô vỡ nát, mặt đất Nhất Đạo tông rung lắc trong tiếng nổ. Nguên mặt đất chìm xuống hơn mười mét, trận pháp phòng ngự các đệ tử Nhất Đạo tông tổ thành lập tức vỡ một lỗ hổng. Các trưởng lão Nhất Đạo tông hộc máu, có nhiều đệ tử hét thảm, thân thể không chịu nổi hình thần đều diệt theo mặt đất hạ xuống.
Đất rung động, ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn quanh Tô Minh cùng biến sắc mặt. Khe nứt vòng quanh Tô Minh lao đến va chạm với thần thông của ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn.
Không có né tránh, không có thụt lùi, là trực tiếp đối kháng.
Tiếng nổ vang vọng đinh tai nhức óc. Ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn nhanh chóng biến sắc mặt. Sâm Mộc đại đạo tôn chính mắt thấy thuật đóng băng bốn phương tám hướng của gã khi đối kháng với thần thông của Tô Minh thì chỗ hắn gánh chịu tác dụng, tương tự Sâm Mộc đại đạo tôn cũng chịu đựng thuật pháp từ đối phương. Sâm Mộc đại đạo tôn hộc máu, gã có cảm giác lực lượng hùng hồn khó tả đập vào người, kiềm không được lảo đảo lùi ra.
Cùng lúc đó, Xích Dương cũng trải qua chuyện tương tự. Xích Dương chính mắt thấy thần thông biến ra mặt trời va chạm vớia thần thông của Tô Minh thì bùng phát ra lực lượng thuộc về gã. Xích Dương chịu đựng thần thông của Tô Minh đánh tới, hộc búng máu, không thể kiềm chế văng ra sau.
Cuối cùng là Bạch Lộc, lão không trực tiếp ra tay nhưng hình thành phong ấn cùng phòng hộ áp chế dao động từ Tô Minh, giờ toàn bộ vỡ nát. Bạch Lộc văng ra, ba vị đại đạo tôn của Nhất Đạo tông hoảng sợ nhìn Tô Minh. Vì có thể nói Tô Minh hoàn toàn chịu đựng thần thông của ba người Bạch Lộc, Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn thế nhưng mặt hắn không đổi sắc chút nào.
Bạch Lộc lùi ra sau, mặt âm trầm nhìn Tô Minh, thanh âm tang thương:
- Đệ nhất đại đạo tôn, cường giả thứ bốn của Cổ Táng quốc, quả nhiên chúng ta không đối kháng nổi.
- Chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng dù ngươi đến vì Cổ Táng quốc, một mình áp chế ba chúng ta thì ngươi vẫn không thể giết chết chúng ta được.
Giọng Bạch Lộc thang thương mà bình tĩnh:
- Đây là quy tắc, quy tắc Cổ Táng đại đế định ra, giữa đại đạo tôn không thể xuất hiện sinh tử. Trừ phi ngươi đến cửu trọng Đạo Thần, nếu không thì dưới Đạo Thần không ai phá vỡ quy tắc được!
Xích Dương, Sâm Mộc đại đạo tôn không lên tiếng, thụt lùi lại, ánh mắt nhìn Tô Minh tuy trầm trọng nhưng chẳng có chút sợ hãi vì bị uy hiếp sinh mệnh.
Xích Dương nhìn Tô Minh, chậm rãi nói:
- Thất Nguyệt tông tự tìm rắc rối, không bị diệt tông đã là Nhất Đạo tông ta có lòng thương hại. Tuy tu vi của tam hoàng tử cao có thể giết chết đệ tử trong Nhất Đạo tông, giết hết cũng chẳng sao. Nhất Đạo tông có ba người chúng ta thì sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nhất Đạo tông truyền thừa khí vận của Cổ Táng đại đế không lâu sau lại thịnh vượng.
Xích Dương không thèm để ý người khác chết sống.
- Quy tắc của Cổ Táng đại đế sao...
Tô Minh cúi đầu nhìn tay phải của mình, khi ngẩng đầu thì mắt lóe tia sáng lạnh, lắc người xuất hiện trước mặt Xích Dương.
- Tô ta muốn nhìn xem quy tắc này vững chắc đến đâu!
Tô Minh đã tới gần Xích Dương, nắm đấm phải ngưng tụ bốn ý chí đánh ra.
Xích Dương con ngươi co rút nhưng mặt cười lạnh, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một mặt trời. Trong phút chốc mặt trời hóa thành chín cái lao hướng Tô Minh.
Vang tiếng nổ điếc tai, Tô Minh không hề né tránh, mặc kệ chín mặt trời đến gần, rơi vào người mình. Nắm đấm tay phải của Tô Minh đánh vào ngực Xích Dương.
Khóe môi Xích Dương tràn máu, thụt lùi lại. Tô Minh biểu tình như thường, sát khí đậm đặc lao nhanh truy kích. Hai người không ngừng đánh nhau phát ra tiếng nổ, Xích Dương liên tục thụt lùi. Bạch Lộc, Sâm Mộc đại đạo tôn im lặng theo sau, đang định ra tay thì tiếng cười của Xích Dương vang vọng khắp Nhất Đạo tông.
- Đã cảm nhận được quy tắc chưa? Chỉ cần ngươi không trở thành cửu trọng Đạo Thần thì không thể giết chết đại đạo tôn!
Xích Dương liên tục thụt lùi, quần áo đẫm máu nhưng sức sống vẫn dạt dào không có dấu hiệu dập tắt. Tô Minh mắt chớp lóe, hắn thật sự cảm giác có lực lượng trói buộc buông xuống thiên địa làm thuật pháp thần thông của hắn rơi vào người Xích Dương luôn bị suy yếu không đủ giết chết gã.
Mắt Tô Minh vẫn tràn ngập sát khí, lên tiếng:
- Man Thần biến!
Người Tô Minh bùm một tiếng trướng to ra, khí thế lại bùng phát ngưng tụ Man Thần và lực lượng bốn ý chí, tu vi dung hợp cùng cảnh giới đại đạo tôn trong khoảnh khắc hóa thành một chỉ ngón tay phải mang theo lực lượng kinh thiên động địa, hủy diệt chúng sinh nhanh chóng điểm vào trán Xích Dương cười dài.
Xích Dương không thèm né tránh, nhìn chằm chằm Tô Minh. Một chỉ này cường đại làm Xích Dương kinh sợ, trong một giây gã cảm nhận cái chết đến gần nhưng rồi vẻ mặt dữ tợn lộ ra trào phúng. Xích Dương trào phúng Tô Minh muốn đánh giết gã, đó chỉ là tò hề. Một chỉ mạnh nhất thì sao? Có quy tắc ở, Xích Dương nhất định không chết!
Tiếng rít chói tai văng vẳng, ngón trỏ tay phải của Tô Minh xé rách hư vô đến gần trán Xích Dương. Trước mặt Tô Minh xuất hiện một mảnh thiên địa.
Nó gần như trong suốt ngăn giữa ngón tay Tô Minh và Xích Dương.