Cho nên gã đem mấy quyển da thú lúc trước bị Nhị sư huynh trấn lột đi nhưng còn lén giấu lại đưa cho Tô Minh.
Hạc trọc lông nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Minh, Vũ Huyên cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm. Cô không phục lắm, nghĩ rằng dù có thuật pháp thần thông cao sâu bao nhiêu thì chưa chắc cô không thể nhìn ra manh mối gì.
Tô Minh vẻ mặt nghiêm túc đón lấy da thú giở ra, nhưng đập vào mắt hình ảnh khiến hắn ngây người, mày nhíu chặt, ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt quái dị.
Hạc trọc lông ngơ ngác nhìn, lát sau thở dài thườn thượt nhưng mắt sáng ngời nhìn chằm chằm da thú, hít thở dồn dập.
Vũ Huyên nhìn đã lâu mày dần nhíu lại nhưng vẻ mặt vẫn khó hiểu. Cô cướp lấy da thú từ tay Tô Minh cẩn thận nghiên cứu.
Tô Minh ho khan nhìn Hổ Tử, gã lộ biểu tình uất ức, lại ngó Nhị sư huynh, y vội cầm bình rượu làm bộ uống.
"Tô tiểu ngốc, thần thông này không đơn giản nha, sao xem mà không hiểu gì cả, tại sao họ tu luyện lại không mặc quần áo..." Vũ Huyên tay trái chống cằm khó hiểu nhìn da thú. Vẻ mặt cô không giống vui đùa, thật sự là rất khó hiểu.
"Cái này ta cũng không biết." Tô Minh vội cầm ly rượu nhanh chóng uống một hớp, trốn đề tài. Hắn lờ mờ hiểu một chút, nhưng càng như vậy càng tỏ vẻ Vũ Huyên đơn thuần.
Tô Minh lần đầu tiên thấy chút đáng yêu trên người Vũ Huyên.
"Không đúng, biểu tình của ngươi rất lạ, chắc chắn ngươi có biết cái gì rồi. Hãy cho ta biết đi, không bằng chúng ta cùng tu luyện xem sao? Nhưng không thể không mặc đồ." Vũ Huyên giở vài trang, năn nỉ Tô Minh.
Tô Minh suýt phun ra ngụm rượu, giật lấy quyển sách từ tay Vũ Huyên quăng cho Nhị sư huynh, ho khan. Hắn không nhớ đã bao lâu lúng túng như vậy.
Bắc Lăng ngồi một bên che miệng cười khẽ, thấy Vũ Huyên vắt óc suy nghĩ vẫn không hiểu được ảo diệu trong da thú, cô cười người run run, thấy Tô Minh hiếm khi lúng túng thì càng vui hơn.
"Được rồi, chuyện này nói sau đi. Vũ Huyên, Bạch Tố, các người đi nghỉ trước, sư huynh đệ chúng ta còn có chuyện cần bàn." Nhị sư huynh nhét quyển da thú vào ngực, ho khan từ từ nói.
Bạch Tố ngoan ngoãn đứng dậy. Vũ Huyên thì luôn vắt óc nghĩ, thấy vẻ nhe răng đắc ý của con chó thì giơ chân đá nó một cái, túm da cổ nó đi theo Bạch Tố. Vốn cô sẽ không dễ dàng rời đi nhưng lúc này Vũ Huyên cảm thấy quan trọng hơn là suy nghĩ hình ảnh trong da thú rốt cuộc có chỗ kỳ diệu gì. Cô túm con chó vui quá hóa buồn biến thành cầu vồng bay mất.
Còn hạc trọc lông và Tiền Thần, không biết hạc trọc lông nổi lên ý định gì mà ẩn ý nhìn Tiền Thần khiến gã đáy lòng sợ hĩ, cưỡi lên người gã làm thành tọa kỵ, cũng rời đi.
Bây giờ trên đỉnh núi Cửu Phong chỉ còn lại mấy sư huynh đệ Tô Minh. Tô Minh uống rượu ừng ực, mãi đến ly thứ tám mới ngẩng đầu hung dữ trừng Hổ Tử, Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh biểu tình như thường mỉm cười còn gật đầu với Tô Minh, nhấp ngụm rượu.
Nhưng Hổ Tử thì vẻ mặt đau khổ, trước ánh mắt của Tô Minh gã vội phân bua.
"Tiểu sư đệ, những da thú này đều là Nhị sư huynh..."
"Nói nhảm, là của sư tôn!"
"Nhưng nó có hơi thở của huynh..."
"Chết tiệt, là sư tôn bắt chước hơi thở của ta, đây thật sự là sư tôn!" Nhị sư huynh không thể giữ nụ cười hời hợt gió mây nữa, trừng mắt nói.
Tô Minh nhìn Hổ Tử và Nhị sư huynh tranh chấp vấn đề ai là chủ nhân của quyển da thú, cười khổ lắc đầu, cầm bình rượu uống ngụm lớn.
"Nói không chừng không phải sư tôn mà là...Đại sư huynh?" Hổ Tử chớp mắt.
"A, cũng rất có khả năng này, nói không chừng là Đại sư huynh!" Nhị sư huynh lập tức cười hùa theo.
"Thật ra thì ta cảm thấy tiểu sư đệ cũng có khả năng..." Hổ Tử liếc xéo Tô Minh.
Không đợi Nhị sư huynh tung hứng thì Tô Minh vội đặt bình rượu xuống, biểu tình cực kỳ nghiêm nghị.
"Quyển da thú này là của sư tôn!" Tô Minh nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, ngay cả tiểu sư đệ đều cho rằng như vậy thì đúng là của sư tôn rồi, có lẽ là Đại sư huynh. Đại sư huynh, huynh không mở miệng thì ta coi như huynh lắc đầu nhé? Đại sư huynh không nói dối, vậy thì thật là sư tôn." Nhị sư huynh nghiêm túc gật gù, nói với Hổ Tử.
Hổ Tử cơ mặt co giật, thầm nhủ Đại sư huynh không có đầu lấy đâu ra lắc đầu? Chuyện có liên quan đến Đại sư huynh thì lúc trước Tô Minh, Nhị sư huynh đã nói cho Hổ Tử biết, nghe nói Đại sư huynh không còn đầu mà vẫn có sự sống nên gã mới có tâm tình thảo luận vấn đề chủ nhân của da thú.
"Được rồi, nó là của sư tôn, dù sao sư tôn già mà không nên nết, thường mượn trận pháp của ta đi rình ngó, ông ấy giấu mấy thứ này cũng rất hợp lý." Hổ Tử lập tức với Nhị sư huynh, Tô Minh cùng chiến tuyến.
Nhưng nói rồi Hổ Tử im lặng, không khí sung sướng giữa họ khoảnh khắc như tán đi, bị gió biển thổi.
Bóng đêm lan tràn, Hổ Tử im lặng, Nhị sư huynh cũng không nói chuyện nữa mà nhìn góc biển, biểu tình có chút buồn rầu.
Tô Minh im lặng uống rượu, từng hớp, từng hớp.
"Ta nhớ sư phụ." Hổ Tử thì thào.
"Sau khi ta đến đất Đông Hoang tìm khắp các nơi chỉ thấy một sợi chỉ, dường như sư tôn đã rời khỏi Man tộc, ra khỏi đất Âm Tử. Mãi đến ta bị tiên tông phục kích truy sát, cuối cùng Đế Thiên ra tay trấn áp ta dưới Đại Diệp tiên tông, sau này nhiều năm ta cảm nhận được hơi thở Đại sư huynh đến..." Nhị sư huynh cầm bình rượu uống cái ực, biểu tình tràn ngập bi thương.
"Ta ở đất tiên tộc giáng trần giết chết tất cả phân thân Đế Thiên, cuối cùng diệt pháp thân của y. Đế Thiên là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế của tiên tộc, trong thời gian ngắn khó mà lại giáng xuống Man tộc. Năm đó Đại sư huynh bị Đế Thiên bắt sống như là muốn luyện thành phân thân, nhưng cuối cùng Đại sư huynh ngược lại dùng Đế Thiên trợ giúp phản tổ tự cắt đầu, cầm rìu chiến, mệnh Hình Kiền..." Tô Minh thì thào, nhìn pho tượng Đại sư huynh, khẽ nói.
"Ta biết Nhị sư huynh ở Đại Diệp tiên tông là do Đại sư huynh nói cho biết. Đại sư huynh từng nói ở đất Man tộc đã không còn hơi thở của sư tôn nhưng chắc sư tôn không chết, vậy thì chỉ có một giải thích, chính như Nhị sư huynh đã nói, sư tôn rời khỏi Man tộc." Tô Minh im lặng không lâu sau uống rượu, trầm giọng nói.
"Vậy là chúng ta có thể khẳng định sư tôn rời khỏi Man tộc." Mắt Nhị sư huynh chợt lóe tia sáng âm u, lầm bầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Vậy rốt cuộc là lý do gì khiến sư tôn vội vã rời khỏi Man tộc, cho nên không kịp báo chúng ta biết?"
"Trừ phi là sư tôn không tự nguyện rời đi mà vì ngoài ý muốn, hoặc là gặp phải cường địch!"
"Đạo Thần Tông?" Hổ Tử bỗng ngẩng đầu nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tô Minh nhìn họ, hắn cảm thấy Hổ Tử và Nhị sư huynh biết một số bí mật mà hắn không biết.
Hổ Tử im lặng, khóe môi Nhị sư huynh cong lên nhưng nụ cười ẩn chứa sát khí lạnh băng. Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng sát khí đậm nhất trong ba người.
"Con chó của cô bé Vũ Huyên là một quá giới minh long. Lý do cô bé đó bước vào đất Man tộc được chắc là do có con rồng này. Thông qua con rồng có lẽ chúng ta sẽ rời khỏi Man tộc được, rời khỏi đất Âm Tử đi tiên tộc." Nhị sư huynh mắt chợt lóe.
"Tiền Thần cũng không phải người Man tộc, gã cũng là kẻ giáng trần nhưng thân phận không là tiên tộc, cách gã giáng xuống khác với người thường. Nhưng ta từng có ước hẹn với gã, gã sẽ mang ta đi chỗ gã giáng xuống." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Hừ, con hạc trọc lông đó cũng có bí mật. Năm đó ta từng mang nó nhập mộng một lần, nó không phát hiện ta thấy một số ký ức rải rác của nó. Hạc trọc lông không phải linh Man tộc ta, cũng không là tiên tộc mà là Đạo Thần chân giới, hình như có dây dưa với Đạo Thần Tông mà sư tôn đã nói." Mắt Hổ Tử xoay tròn, giờ gã không còn vẻ chân chất mà hơi gian xảo.
"Tiểu sư đệ, ngươi nhập môn trễ, không lâu sau rời đi tham gia cuộc chiến Vu Man, sau đó một mình ở bên ngoài. Có rất nhiều chuyện ngươi không biết, sư tôn chưa kịp nói thì ngươi đã mất tích rồi." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh, giải thích điều hắn thắc mắc.
"Sư tôn là Man tộc nhưng...ông ấy truyền thừa không phải Man tộc mà là trong Đạo Thần chân giới một tông môn tinh vực cực kỳ khổng lồ. Tông môn này có vô số đệ tử, là đệ nhất tông môn trong Đạo Thần chân giới! Nói chính xác hơn thì có tông môn này mới có Đạo Thần chân giới! Nguyên Đạo Thần chân giới dù là Tam Hoàng Ngũ Đế của tiên tộc cũng là một phần tông môn mà thôi. Tông môn quá lớn, tên của nó gọi là Đạo Thần Tông. Đạo Thần chân giới thật ra chính là...tông môn này!"
Tô Minh tập trung nghe, đây là chuyện hắn chưa từng biết.
"Những lời này là khi sư tôn thấy thích hợp nhất thì mới nói cho chúng ta biết, vốn sau khi cuộc chiến Vu Man kết thúc thì định nói hết cho ngươi, nhưng ông ấy chưa kịp nói thì ngươi đã mất tích." Nhị sư huynh nhìn góc biển, biểu tình có nhớ nhung.