- Là lúc ra quyết định.
Con đường, Tô Minh không thể chọn thương mang, bởi vì chính hắn cũng không nắm chắc sống trong đó được. Con đường thứ hai là đối kháng với thanh niên áo đen, đối với Tô Minh, đây là loại đánh bạc mà gần như không có phần thắng.
Chỉ còn con đường thứ ba, nhưng Tô Minh không có quyền quyết định.
Tô Minh nhìn nước mưa, tự hỏi lòng:
- Con đường của ta là từ chết đi đến sống, từ giá buốt đi hướng mùa xuân, bây giờ đã tới đâu rồi.
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Đi qua bốn mùa, qua sống chết chỉ cầu giải thích nghi hoặc, chỉ muốn cầu chân lý.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Chỉ còn hai trăm năm, bốn lần sáu mươi năm rất ngắn, không dài, không phân rõ sống hay chết, trong sống chết như vết loang lổ hoàng hôn chiếu lên con dao, có lẽ không hiểu thì cuối cùng vẫn không hiểu.
Tô Minh nhìn nước mưa, biểu tình quyết đoán:
- Ta không có quyền giúp bọn họ lựa chọn sống chết, ta tôn trọng mọi quyết định của người bên ta. Sự lựa chọn, cố chấp của họ, ta sẽ không quấy nhiễu, bởi vì chúng ta bình đẳng, vì ta để ý đến họ.
Tô Minh thì thào:
- Nhưng lúc này ta sẽ không hỏi các ngươi, hãy để lần đầu tiên trong đời Tô Minh, cũng là lần cuối cùng ích kỷ chọn con đường này cho các ngươi. Ta sẽ không chọn đường thứ hai, không thể chọn. Đường thứ ba, nếu thế giới kia thật sự tồn tại thì Tô Minh ta thề, nếu không chết, trăm triệu năm cũng tốt, thời gian dài dặt cũng thế, ta sẽ đi tìm dấu vết của các người.
- Nếu như các người không còn nhìn thấy ta thì tựa như cây Tam Hoang kia, xin các người hãy quên ta đi, coi như mọi chuyện không xảy ra, xem như thế giới Tam Hoang là giấc mơ của ai đó, là ảo ảnh của ai kia. Coi như trong trời đất này chưa từng xuất hiện một người tên là Tô Minh.
Mưa như đông lại, rơi chậm đi nhiều.
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, Cửu Phong là của chúng ta, là tinh thần sư phụ để lại cho chúng ta. Bây giờ đệ tử của Cửu Phong có hàng trăm vạn, ta không thể đưa đi hết. Ta chỉ có thể đưa đi mười vạn, người khác thì ta đành chịu. A Công, người hy vọng kéo dài Man tộc, ta là Man Thần, phải che chở Man tộc truyền thừa, ta sẽ cố sức đưa đi mười vạn tộc nhân Man tộc.
- Trường Hà, ta hứa với ngươi sẽ sống lại vợ ngươi, ta không quên.
- Hỏa Khôi lão tổ, ở thần nguyên tinh hải ta khiến ngươi theo ta, từ giây phút ngươi đồng ý thì ta sẽ cố gắng không khiến ngươi thất vọng.
- Chu Hữu Tài, ta không biết ngươi có quan hệ gì với không biết nên nói cái gì. Nhưng... ngươi chính là ngươi.
- Vũ Huyên, nếu có kiếp sau, nếu có thể còn gặp lại, ta sẽ đến tìm nàng.
- Thương Lan, nhiều năm bảo vệ, nàng ở trong tim ta. Tim ta rất lạnh, nhịp tim đập rất chậm, nó không thể chứa quá nhiều khuôn mặt, nhưng nàng có chỗ trong đó.
- Hứa Tuệ, chuyện Đức Thuận, dù lặp lại lần nữa thì ta vẫn sẽ làm như vậy, nàng thừa nhận cũng tốt, không công nhận cũng thế. Từ khi nàng lựa chọn theo ta thì đã nhất định sẽ như vậy.
- A Công...
Tô Minh nhắm mắt lại.
Tô Minh thì thào:
- Liệt Sơn Tu, chúng ta lựa chọn không giống nhau. Sư phụ, đệ tử không thể chờ người kết thúc tâm biến.
Tô Minh giơ tay phải mạnh ấn đá núi dưới chân. Thế giới rung lên, nước mưa đông lại, còn có tông môn Cửu Phong, Đạo Thần chân giới, tất cả đứng lặng.
Vũ Huyên đang trừng Hứa Tuệ, dường như nói cái gì đó, biểu tình hóa thành vĩnh hằng. Hứa Tuệ có vẻ đắc ý, như đang đốp chát lại, cũng như Vũ Huyên, biểu tình đông lại. Thương Lan mim cười, không nhìn Vũ Huyên hay Hứa Tuệ mà nhìn hướng Tô Minh, mắt ngấn lệ, dường như cô biết hết, vì cô có năng lực đặc biệt.
A Công yên lặng ngồi bên hồ nhìn hồ nước, mắt nhắm lại.
Đại sư huynh khoanh chân tĩnh tọa, không biết tới bao lâu.
Nhị sư huynh cười nhìn mấy nữ nhân xung quanh, lắc đầu, không chú ý miếng kính nhỏ ở cửa chớp lóe trận pháp.
Trận pháp trong tấm gương thông hướng Hổ Tử, gã đang uống rượu, vẻ mặt cẩn thận, cười gian nhìn chằm chằm tấm gương trong lòng bàn tay, bên trong phản chiếu tình hình bên Nhị sư huynh.
Mọi thứ đều đứng yên, bao gồm Trường Hà, Hỏa Khôi lão tổ trong tông môn, còn có Chu Hữu Tài nhìn hướng thần nguyên tinh hải. Thậm chí các tộc nhân Man tộc, và Hạc trọc lông, mỏ chim đang cắn tinh thạch. Minh Long ở bên cạnh Hạc trọc lông đang nói cái gì đó, tất cả đông lại.
Toàn bộ Cửu Phong, Đạo Thần chân giới đều như vậy, chỉ có Tô Minh là mở mắt ra.
Tô Minh thì thào:
- Ta tin tưởng thế giới kia tồn tại!
Tô Minh cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, máu trở thành sương đỏ bao phủ tông môn nguyên Cửu Phong.
- Dù vốn không tồn tại nhưng có ta rồi thì nó phải tồn tại, như sáng tạo một thế giới. Lấy tín niệm của ta, ý chí của ta, mọi thứ của Tô Minh ta đi nơi đó... sáng tạo!
Tô Minh vung tay áo, sương đỏ ngập trời, lan tràn trong ngoài tông môn Cửu Phong, tràn ngập tám hướng cuồn cuộn.
Tô Minh bình tĩnh nói:
- Các ngươi sẽ sống rất tốt ở thế giới kia, sẽ không nhớ đến ta, vì ta không biết có ngày nào xuất hiện ở trước mặt các ngươi không. Các ngươi sẽ mang theo chúc phúc của ta. Ta sẽ dùng một trăm hai trăm năm hoàn thành lần thi pháp quan trọng nhất trong đời Tô Minh ta, ta cần một trăm hai mươi năm để hoàn thành, bởi vì ta cần chắc chắn thành công, để các ngươi có thể vào thế giới kia. Ta phải tin tưởng thế giới kia tồn tại! Ta không biết tên của nó, không thấy nó ở giới nào nhưng ta tin tưởng nó tồn tại. Tên của nó bởi vì Tang Tương sẽ hóa thành bụi trần nên chắc chắn cái tên liên quan đến bụi, các ngươi là Tô Minh ta đưa đi, không mục nát, là bụi trần chí thân của ta!
Biểu tình của Tô Minh tràn đầy tình cảm, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi, lại nhắm mắt.
Khép mi mắt, đem toàn bộ tưởng niệm thành những đoạn khắc xoay chuyển mắc cạn trong ký ức.
Khép mi mắt, giây lát lướt qua trở về tĩnh lặng, nhưng trong mơ hồ, trong mưa gió, không biết là ai gọi về hồi ức.
Khép mi mắt, bao nhiêu chuyện quá khứ làm sao quên? Có lẽ những ký ức không kéo dài mãi trong dòng sông thời gian thế nhân, rồi sẽ tan thành mây khói, thương hải tang điền, chúng sinh mặc cho năm tháng xâm thực.
- Dùng một trăm hai mươi năm nhìn đằng trước tam sinh thạch, ta núp ở sau tảng đá, yên lặng viết bình thường. Cuộc đời này ta là Tô Minh, ta là đệ tử của Cửu Phong, là người của Ô Sơn, là tịch mịch trong mắt các ngươi. Một trăm hai mươi năm là một đời, ta là người đưa đò cho các ngươi.
Tô Minh cúi đầu, cả Cửu Phong hoàn toàn tĩnh lặng, gió nổi lên, gió cuốn vòng xoáy, mơ hồ mọi thứ, biến thành một đời kéo dài một trăm hai mươi năm trong thế giới của Tô Minh. Bởi vì Tô Minh không thể đơn giản đưa họ đi, hắn phải bảo đảm thành công, cho nên lần đưa này cần một trăm hai mươi năm, cần một đời, cần ý chí của Tô Minh biến thành một hắn cùng bọn họ ở giây phút biệt ly biến thành thế giới ảo.