"Đạo Thần là Đạo Thần Tông lão tổ, chủ Đạo Thần chân giới, ý chí của lão tồn tại vô số vạn năm, đều rằng đã đến cảnh giới tu vi cực kỳ đáng sợ. Chuyện cụ thể thì ta không hiểu rõ lắm, lúc sư tôn giới thiệu về Đạo Thần chân giới từng nói rằng sư tôn của người, cũng chính là sư tổ của chúng ta là một trong các trưởng lão Đạo Thần Tông. Tiên tộc cũng tốt, và tộc quần khác thật ra chỉ cần có tư cách nhất định sẽ có thể ngược dòng đến Đạo Thần Tông này. Sau lưng họ đều có trưởng lão nà đó của Đạo Thần Tông. Đạo Thần Tông tựa như một cái lưới lớn, tràn ngập mỗi góc Đạo Thần chân giới. Cho nên ta mới nói Đạo Thần Tông chính là Đạo Thần chân giới. Sư tổ cả đời nhận hai mươi chín đệ tử, sư tôn là khi người đi đến Man tộc ngao du thì nhận vào, lúc đó còn có mấy người Man tộc cũng bước vào môn hạ của sư tổ, họ đã từng nhiều lần cùng sư tổ ra ngoài Man tộc. Nhưng vì ý tưởng khác biệt, đường tu hành khác nhau, một lần ngoài ý muốn nhiều người trọng thương, sư tôn rời khỏi sư tổ trở lại Man tộc."
"Sư tôn quay về Man tộc tu vi bởi vì vết thương cũ mà vẫn không hồi phục lại còn yếu ớt thêm, chính vì thế mà người sáng tạo ra thuật tâm biến! Cũng chính là mặc kệ chúng ta tu là thần thông gì, mặc kệ bề ngoài biến đổi như thế nào nhưng tâm biến sẽ không thay đổi."
"Nhị sư huynh là hậu nhân Cửu Lê, là Vu tộc Thánh Chủ, huynh ấy đi theo sư tôn lâu nhất. Ta vốn là một lũ tàn hồn trên cõi đời, là quỷ vật mà Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc dẫn đến ngưng tụ. Ta luôn không có linh trí, mãi đến khi Quỷ Phương chết ta sắp tan biến thì bỗng nảy ra lý trí, ta không tan biến mà trôi nổi trên đời. Nhiều năm sau gặp sư tôn, người điểm hóa ta, dùng vảy minh long giúp ta đông lại hình thể, từ nay ta đi theo sư tôn, trở thành nhị đệ tử của người." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói, thanh âm quanh quẩn bốn phía.
"Lai lịch của Hổ Tử càng trắc trở, là đệ tử năm ấy được sư tôn chú trọng nhất, tiềm lực vượt qua ta và Đại sư huynh. Hắn..." Nhị sư huynh liếc Hổ Tử.
Hổ Tử im lặng uống rượu, không lên tiếng.
"Đất Âm Tử là một nơi bí ẩn, sư tôn từng nói loại bí ẩn này cho dù là Đạo Thần Tông cũng phải cẩn thận. Man tộc, ha ha, Man tộc không phải là một dân tộc tự nhiên xuất hiện, lai lịch của Man tộc là một trong tộc quần đất Âm Tử! Theo sư tôn biết được thì trong đất Âm Tử tồn tại rất nhiều tộc quần, bọn họ bị Đạo Thần Tông gọi là tội dân!" Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Sâu trong vòng xoáy âm tử đó tồn tại vô số thế giới, ở đó mới thật là đất Âm Tử. Mảnh đất Man tộc chúng ta ở thật ra chỉ là một thế giới trong vòng xoáy âm tử khổng lồ!"
"Lý do chỗ chúng ta có tiên tộc giáng trần, ở Đạo Thần Tông có chút tiếng tăm là vì tại Man tộc sinh ra Liệt Sơn Tu, cũng là Man Thần đời thứ nhất! Y là một dị loại, một kẻ điên tu vi thông thiên, cũng là người thứ nhất đi ra khỏi đất Man tộc ta, khiến đất Âm Tử cũng phải giật mình, cường giả khiến Đạo Thần Tông rung động! Y cũng là Âm Tử Chi Tử đời thứ nhất cuối cùng được đất Âm Tử công nhận và hết sức giúp đỡ!"
Tô Minh hít thở dồn dập, những chuyện này hắn có hiểu chút ít nhưng đa số là chưa từng nghe nói tới.
"Chinh phục các giới, mở ra một con đường đi hướng đất hạo dương, cũng chính là đường Đạo Thần chân giới có Đạo Thần Tông, khiến đất Man tộc trở thành khu vực đặc biệt duy nhất từ đó về sau có thể xuyên suốt dạo dương và âm tử, khiến tiên tộc và tộc quần Đạo Thần chân giới có thể đến. Chiến với Đạo Thần mà không chết, nô dịch dân các giới, khiến cái tên Liệt Sơn Tu chấn động Đạo Thần Tông, khiến đất Man tộc từ nay trở thành trung chuyển giữa âm tử cùng hạo dương. Vậy nên sư tổ mới tới đây được, mới có thể thu sư tôn làm đệ tử." Nhị sư huynh bình tĩnh nói, mỗi một câu của y đều khiến Tô Minh hiểu rõ ràng hơn, nảy ra hiểu biết mới về thế giới này.
"Ngoài đất Âm Tử tồn tại chín tu chân tinh, đó là do tiên tộc sắp đặt vì phong tỏa đất Âm Tử, thật ra thì nó không phong tỏa được âm tử, thiết lập chỉ vì Man tộc. Nhưng trừ chín tu chân tinh ra còn tồn tại thứ mà tiên tộc không thể khống chế, đó là trận pháp Đạo Thần Tông tự bày ra. Trận pháp có chín mươi chín hổ phù, bốn mươi chín long phù tổ thành. Đây chỉ là trận pháp thứ nhất trấn áp đất Âm Tử. Năm đó Liệt Sơn Tu không dám tùy tiện đụng chạm mà dựa vào tu vi mạnh mẽ, thân phận Âm Tử Chi Tử do đó tránh khỏi trận pháp lao ra, tạo nên đặc biệt của đất Man tộc. Năm đó sư tôn tốn rất nhiều sức lực, ta cũng không biết người dùng cách gì ở trong chín mươi chín hổ phù dẫn ra một lũ hơi thở hổ phù, ngưng tụ nó thành hồn đưa vào người một cô gái Man tộc được sư tôn chọn, sinh ra đứa con trai, hắn, chính là Hổ Tử."
Tô Minh hít sâu một hơi nhìn hướng Hổ Tử. Hổ Tử vẫn im lặng uống rượu, hiển nhiên gã đã sớm biết hết tất cả, bây giờ mặt không biểu tình.
"Thuật nhập mộng của Hổ Tử là thần thông trời sinh, đó là lực căn nguyên trong trận pháp thứ nhất, là thuật pháp người bày trận này để lại. Sư tôn đại tài, từng nói rằng Hổ Tử là người mấu chốt phá đi trận pháp thứ nhất này, cũng chỉ có Hổ Tử mới phá được nó!" Nhị sư huynh nâng tay lên, xoa đầu Hổ Tử.
Hổ Tử mặc kệ Nhị sư huynh làm rối tóc, buông bình rượu xuống, nói.
"Tiểu sư đệ, Hổ Tử ta chính là có lai lịch như vậy. Ta không biết kế hoạch của sư tôn, ta chỉ biết sư tôn đối xử với ta rất tốt. Mặc dù Nhị sư huynh cứ hay đánh ta nhưng cũng tốt với ta, tiểu sư đệ, ngươi cũng tốt với ta. Cho nên mệnh của ta chính là của các ngươi! Các ngươi muốn ta làm cái gì thì Hổ Tử ta làm cái đó." Hổ Tử nghiêm túc nói.
"Còn về tiểu sư đệ ngươi, sư tôn từng nói, người...nhìn không thấu." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh, từ từ nói.
"Lúc ngươi đi chiến trường Vu Man, sư tôn nhìn ngươi đi xa đã nói với ta và Hổ Tử rằng người nhìn không thấu ngươi đến từ đâu. Tử khí của ngươi tương tự với Minh Hoàng chân giới nhưng lại có điều khác. Hơi thở của ngươi, mọi thứ làm sư tôn nhớ đến từng nghe sư tổ nhắc tới một bí ẩn xảy ra ở Đạo Thần chân giới. Là không biết bao nhiều năm trước, thời kỳ Đạo Thần chân giới mạnh nhất có một đôi vợ chồng phá giới đến. Chắc họ đến lánh nạn, khi ấy người phụ nữ có bầu, người đàn ông thì bị thương rất nặng, nhưng trên người họ toát ra hơi thở khiến nguyên Đạo Thần chân giới kịch biến. Họ không định ở lại Đạo Thần chân giới quá lâu, nhưng hơi thở nơi này biến đổi khiến Đạo Thần Tông chú ý. Họ không biết dùng cách gì xác định, trên người đôi vợ chồng tồn tại một báu vật vượt qua đỉnh đạo thần. Bảo vật này...dường như không thuộc về bất cứ giới nà trong bốn chân giới! Một trận tranh đoạt giết chóc đã mở ra, nhưng người đàn ông quá mạnh, trình độ cường đại dù gã bị trọng thương vẫn giết chóc ngập trời. Dù là Đạo Thần lúc hùng mạnh chiến đấu với hắn đều...thua thảm! Nếu không phải người phụ nữ đó trong khi chiến đấu động thai, thì ai cũng không là đối thủ của người đàn ông. Thể chất của người phụ nữ rất đặc biệt, sau khi động thai thì mất đi tất cả tu vi. Đạo Thần Tông triển khai điên cuồng phản kích, đó là một trận mưa máu cuốn cả Đạo Thần chân giới. Người đàn ông đó mang theo giận dữ và điên cuồng cùng người vợ sắp chết, thân thể bị thương nặng la ra khỏi Đạo Thần chân giới. Trước khi hắn đi nghe nói mắt đỏ rực quay đầu nhìn người Đạo Thần chân giới truy sát, nói ra một câu." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói, nhìn Tô Minh.
Tô Minh im lặng không lên tiếng.
"Giới này...tố minh!" Nhị sư huynh gằn từng chữ.
"Sau này mỗi một tinh vực Đạo Thần chân giới xuất hiện dấu hiệu suy sụp, tất cả linh khí thiên địa dần tán đi, thậm chí có nhiều chân tính vì linh khí khô kiệt mà thành phế tích. Hiện tượng kỳ lạ này dẫn đến khủng hoảng náo động, Đạo Thần Tông không cường đại như trước nữa, nhưng dù là vậy thì hiện tại Đạo Thần Tông vẫn là bá chủ. Sư tôn biết ngươi gọi là Tô Minh, nhìn không thấu ngươi đến từ đâu, nhớ đến lời đồn này, cũng nghĩ tới trong tinh vực tiên tộc tồn tại một khu phong ấn. Nghe nói trong phong ấn tồn tại một thân xác." Nhị sư huynh nói tới đây thì ngừng.
Hổ Tử ở một bên nhìn Tô Minh, im lặng.
Thật lâu sau, bóng đêm càng đen, gió biển mang theo ẩm ướt và lạnh lẽo thổi tới, cuốn lấy sợi tóc Tô Minh làm hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dần dần mi mắt khép. Lát sau mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn mở mắt ra nhìn Nhị sư huynh, Hổ Tử.
"Ta không biết có quan hệ gì với hai vợ chồng mà Nhị sư huynh nói không, ta chỉ biết ta là...hồn của cái xác bị phong ấn ở tiên tộc." Tô Minh bình tĩnh nói.
Nhị sư huynh và Hổ Tử lặng im không nói. Lát sau Hổ Tử mạnh ngẩng đầu nhìn Tô Minh, giơ tay phải vỗ ngực bôm bốp, nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Bà nội nó, tiên tộc chết tiệt, tiểu sư đệ yên tâm đi, Hổ Tử sư huynh nhất định sẽ cướp thân thể của ngươi trở về cho!" Hổ Tử lớn tiếng nói, biểu tình nghiêm túc phát ra từ đáy lòng.
"Mặc kệ chúng ta có thân phận kahcs gì, ta là Nhị sư huynh của ngươi, ngươi là tiểu sư đệ của ta, chúng ta là...người một nhà." Nhị sư huynh nở nụ cười như thường khi, trong bầu trời đêm, trên Cửu Phong, đặc biệt ấm áp.
"Sư tôn mất tích chắc là vì ngoài ý muốn, hoặc bị cưỡng ép rời khỏi Man tộc. Dù thế nào thì đây không phải ý muốn của sư tôn, chúng ta nhất định phải đi tìm người!" Nhị sư huynh siết chặt nắm tay.
"Nhưng đi đâu tìm?" Hổ Tử lớn giọng hỏi.
"Hổ Tử, còn nhớ trước khi sư tôn đi đã nói một câu kỳ lạ không?" Mắt Nhị sư huynh chợt lóe lộ ra tia sáng âm u.