"Chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại. Lực lượng cường đại biết bao, đây là căn bản thần nguyên của hai linh nhật nguyệt. Loại lực lượng này chỉ cần nằm trong tay Ngọc gia chúng ta, thần linh đã chết, tiên đạo đã tan biến, đây là thời đại chúng sinh vùng dậy! "
Mười ba người già trong địa cung cất tiếng nói kích động mong chờ. Mặt đất trên địa cung, Ngọc Nhu bình tĩnh đứng đó. Vẻ mặt cô thản nhiên, như là mọi chuyện không để trong lòng, như là cô không biết chuyện gì có thể làm cảm xúc của cô biến đổi.
Trên đầu cô, trong bầu trời cửa thứ ba, trong Thái Bình Hữu Tượng, trước mắt Tô Minh xuất hiện biển mây mênh mông. Biển mây này vô biên vô hạn, phủ lên toàn bộ khu vực. Tô Minh đưa mắt nhìn, có thể thấy phía xa như có một con voi to đang gào thét trong mây. Tiếng rống quanh quẩn chấn động tinh thần, càng khiến thần nguyên trong hồn Tô Minh theo đó sôi trào.
"Thái Bình Hữu Tượng..." Tô Minh cất bước tiến tới, đạp biển mây lao nhanh.
"Ngọc gia nhìn như bình thường, Ngọc Nhu đó nhìn thoáng qua cũng không có gì sơ hở, ngay cả lời nói cũng không có manh mối. Nhưng, tất cả đến quá thuận lợi." Tô Minh hừ lành, lòng cảnh giác dần đến gần con voi to gào thét.
Trong nguy hiểm tìm giàu sang.
Tô Minh đi tới Ngọc gia vốn là vì khi mới vào Hắc Mặc Tinh có chốn đặt chân, và càng nhanh dung nhập vào trong Hắc Mặc Tinh, đi điều tra chuyện liên quan đến hạc trọc lông.
Thậm chi nếu có cơ hội hắn định đi tội nghiệt phế địa một chuyến, đi nhìn xem bên trong cái được gọi là tội nghiệt phế địa đến tột cùng có thứ gì, tồn tại bao nhiêu dị tộc chưa từng thấy.
Tiếp đó chờ đợi thời cơ, đợi Ách Thương phân thân hùng mạnh lên thì tìm cách rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa, lao ra thế lực trấn giữ bốn chân giới, quay về bốn chân giới, về lại quê nhà.
Nhưng cách nghĩ này ở ngoài truyền tống trận Ngọc gia, Tô Minh cảm nhận hơi thở Vu tộc thì thay đổi. Hắn nhận ra Vu tộc tồn tại khiến hắn có nhiều liên tưởng, cũng nghĩ đến Liệt Sơn Tu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thậm chí sâu trong lòng Tô Minh còn tồn tại một mong chờ, mong đợi có thể tại đây...nhìn thấy Man tộc.
Dù sao Vu tộc ở thì Man tộc không có lý nào không ở!
Cho nên Tô Minh lựa chọn giúp Ngọc Trần Hải, xông Tam Môn Đạo Thiên.
Vốn là lần vượt ải không chút bắt mắt, Tô Minh không định làm việc quá nổi nhưng sau cửa thứ nhất Môn Đạo Thiên, hắn cảm nhận lực lượng khiến hắn động lòng, chỉ cần tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.
Cho nên mới có cửa hai Môn Đạo Thiên, Tô Minh không chút do dự bước vào. Nhưng trong cửa hai Môn Đạo Thiên Tô Minh dùng Ách Thương phân thân đạt được tạo hóa khổng lồ. Mặc dù nói là thế nhưng hắn còn chưa có được lực lượng làm hắn động lòng.
Nhưng cũng đã đủ!
Nếu không phải cô gái đó xuất hiện, nếu không phải Tô Minh ở cửa thứ ba nhận ra hơi thở pháp bảo Thái Bình Hữu Tượng, hắn sẽ không xông cửa ba. Pháp bảo có thể dẫn động thần nguyên, thậm chí chỉ có thần nguyên mới khởi động nó khiến tim Tô Minh đập nhanh.
Vậy nên hắn mới xâm nhập vào cửa thứ ba, liều một phen!
Dù rằng hắn nghi ngờ Ngọc gia có âm mưu nhưng Tô Minh tự hỏi hành động hắn nuốt hai thần Nhật Nguyệt người ngoài không thể nhìn thấu, hắn có Ách Thương phân thân tồn tại, khiến hắn nắm chắc rất lớn cho lần liều lĩnh này.
Giờ phút này, Tô Minh tới gần, con voi to trong biển mây gào thét cực kỳ rõ ràng. Mắt Tô Minh chợt lóe, tiến tới trước, chớp mắt xuyên thấu biển mây, khoảnh khắc đến gần, hắn nhìn thấy con voi to trong mây.
Đây là một con voi to khổng lồ đầy lông đen. Con voi thân thể cao vài ngàn mét, tứ chi của nó bị tầng mây trói, cái mũi thống khổ không ngừng vung vẩy, tiếng hét truyền khắp tám phương, khiến biển mây cuồn cuộn không dứt. Đôi mắt nó đục ngầu, ngà voi khổng lồ toát ra ý dữ tợn. Tùy theo tiếng gầm, ngà voi dường như có lực lượng hủy thiên diệt địa, khiến người sợ hãi.
Dưới thân nó tồn tại một cái bàn tròn to lớn, phạm vi cỡ vài ngàn mét. Con voi hoàn toàn dứng gọn bên trong, dọc theo cái bàn Tô Minh trông thấy xung quanh có bốn cái xích lan tràn lên đến gần vạn mét, Tô Minh thấy một cái cây màu đen!
Đây...chính là một đòn cân!
Cái bàn là cán cân, màu đen là đòn cân, lan tràn vô tận, hiển nhiên phía xa trên đòn cân chắc là còn có một quả cân, vậy mới có thể ước chừng trọng lượng con voi to được.
Tình cảnh này khiến Tô Minh tinh thần rung động, thế nhưng hắn có chút không chia rõ giữa con voi và cân rốt cuộc cái nào mới là pháp bảo, hay hai cái đều là?
" Pháp khí hai thần Nhật Nguyệt, chắc chắn là chí bảo thời kỳ đỉnh cao của họ, vậy xem ra báu vật có hai cái là chính xác!" Tô Minh con ngươi co rút, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, phóng người lên thuận theo đòn cân lao nhanh.
Nhưng hắn đi đến tận cùng đòn cân cũng không phát hiện quả cân ở đâu, đây là một can không có quả cân!
"Không có hứa hẹn... "
Khi Tô Minh phát hiện không có quả cân thì bỗng một tiếng gào thống khổ từ thiên địa ầm vang.
"Không có hứa hẹn... Hứa hẹn ở đâu...hứa hẹn của các ngươi ở đâu!? "
"Ta nuốt vào quả cân, bởi vì... Ta nuốt vào hứa hẹn! "
"Không tin vào hứa hẹn, hứa là căn nguyên lực lượng của ta, tin tưởng ta, ta liền tồn tại! "
"Ta...Thái Bình Hữu Tượng, ta... Không có hứa hẹn! "
"Ta muốn ước lượng trọng lượng của hứa hẹn, ta muốn biết hứa hẹn nặng bao nhiêu, ta muốn biết...rốt cuộc cái gì là hứa hẹn!!! "
Thanh âm kia ẩn chứa vô tận thống khổ, như là gầm rống vang vọng, chấn động tinh thần Tô Minh. Bỗng thanh âm biến dịu dàng.
"Ngươi...đến rồi... "
"Chịu tải thần nguyên của thần Nhật Nguyệt, ngươi...mang hứa hẹn đến... "
"Cho ta một lời hứa...ta sẽ đi theo ngươi...tìm trọng lượng hứa hẹn! "
"Cho ta...hứa hẹn.... "
"Ngươi muốn hứa hẹn cái gì? "
Tô Minh hít sâu, khi mở miệng hắn phát hiện truyền ra thanh âm chính là con voi phía xa, nó đang nói chuyện, nó đang thét gào. Nhưng trong mắt nó vẫn đục ngầu, như là ngủ say, dường như lời thốt ra lời hồn của nó.
"Hứa hẹn...ngươi mang ta đi! "
"Cho ta lời hứa này, ta sẽ trở thành...chí bảo mạnh nhất của ngươi, ta sẽ dùng thân hình của ta giẫm lên tất cả khung trời cho ngươi. Cho ta...lời hứa! "
Thanh âm kia gào thét, một lần này không còn là thống khổ, toát ra điên cuồng.
Trong điên cuồng biển mây ầm ĩ, cuốn động tám hướng khiến biển mây vô tận xoay nhanh, hình thành vòng xoáy to lớn, tiếng ầm ầm khuếch tán. Tùy theo biển mây cuồn cuộn, chúng nó không ngừng khuếch tán, khiến vị trí trung tâm không còn chút mây khói, khiến Tô Minh liếc mắt liền nhìn đến toàn bộ Thái Bình Hữu Tượng.
Tô Minh không nói lời nào, hắn nhìn Thái Bình Hữu Tượng, nhìn đôi mắt đó, trong mắt hắn lóe tia sáng lạnh.
"Chỉ cần tin tưởng, nó sẽ tồn tại." Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười lạnh.
Thiên phú của Tố Minh tộc hắn là đoạt xá, bản thân hắn cũng đoạt xá hai lần. Hiện tại đôi mắt con voi đục ngầu rõ ràng là ngủ say, như vậy thanh âm này xuất hiện nhìn như không có dụ hoặc nhưng rõ ràng muốn Tô Minh nói lời hứa, giống như tin lời đối phương, tin thì đối phương sẽ tồn tại. Nhìn như hư vô xa vời nhưng sự thật đây chính là căn nguyên của lực lượng này.
'Ngươi muốn đoạt xá ta sao? Vậy thì ta chơi với ngươi một lần!" Tô Minh cười khẩy, mắt lóe tia sáng lạnh.
Tô Minh chậm rãi thốt ra một câu.
"Ta hứa, mang ngươi đi! "
Khi Tô Minh thốt ra câu này thì có tiếng tiếng cuồng cười đánh vỡ thanh âm của con voi. Tiếng cười kia mang theo tang thương, mừng như điên, còn có bị đè nén mấy vạn năm rốt cuộc thoát khốn mà điên cuồng.
"Ta... Thỏa mãn ngươi!" Tiếng cười kinh thiên động địa vang lên trong chớp mắt, ý chí khổng lồ bỗng nhiên bùng phát từ người Thái Bình Hữu Tượng.
Ý chí này mạnh mẽ kinh thiên động địa, khoảnh khắc lao hướng Tô Minh, đoạt xá!
" Đoạt xá? "
Tô Minh đứng nguyên tại chỗ, không lùi nửa bước, hắn sớm đoán được sáu, bảy phần, bây giờ thấy hồn khí Thái Bình Hữu Tượng quả nhiên là đến. Mắt hắn chợt lóe, tiến lên một bước, dường như chủ động muốn bị đoạt xá vậy.
Ý chí khổng lồ rít gào đến gần, thấy Tô Minh không lùi mà còn tiến lên thì do dự, nhưng kỳ ngộ hiện tại là nó chờ đợi mấy vạn năm mới có, sao có thể vì một người mà chần chờ, từ bỏ.
Ý chí ập đến, giáng lên người Tô Minh. ý chí như nước chảy dọc theo lông tơ toàn thân Tô Minh điên cuồng ùa vào người hắn, có tiếng cuồng cười trong tinh thần hắn.
"Có thể trở thành thân hình của bổn tọa là tạo hóa của ngươi, nếu ngươi đã hứa mang ta đi thì...ngươi liền thuốc vệ ta! "
Tinh thần Tô Minh chấn động nhưng vẻ mặt của hắn luôn bình tĩnh, dường như đối diện chuyện đoạt xá này hắn không thèm để ý. Tinh thần chấn động kịch liệt, hắn khoanh chân ngôi xuống, đôi mắt từ từ khép kín.
Thiên phú Tố Minh tộc của ta luôn đoạt xá người khác mà sống, khí hồn pháp khí bình thường như ngươi, thậm chí rất có thể không phải hồn chân chính mà là một loại tàn hồn không cách nào dung nhập vào trong pháp khí mà cũng dám...đến đoạt xá ta?"
Khoảnh khắc Tô Minh nhắm mắt lại, thần niệm ầm một tiếng, trong tinh thần bùng phát, như sấm đánh ầm ầm, kinh thiên động địa.
Ý chí khổng lồ vọt vào người Tô Minh, đôi mắt Thái Bình Hữu Tượng không còn đục ngầu mà chìm trong ngủ say, ánh sáng trên người nó ảm đạm, ngay cả cân cũng mất đi ánh sáng. Theo đó thế giới biển mây trong chớp mắt này biến tĩnh lặng.
Không có cuồn cuộn, không có cuốn động, tất cả tĩnh lặng.
Nhưng so sánh với sự bình tĩnh đó thì trong tinh thần Tô Minh dậy sóng như bão tố mưa giông, trời sụp đất nứt, tiếng nổ không dứt.
Tâm thần Tô Minh như là một mảnh khung trời, màu khung trời là tím, vô biên vô hạn tựa trời sao. Hiện tại trong trời sao màu tím có một mảnh sương khói màu xám bàng bạc khuếch tán, phạm vi khoảng vài vạn mét mặc dù nhìn xa không lớn nhưng nhìn khoảng cách gần đủ chấn tâm thần người.
Sương khói màu xám cuồn cuộn, lờ mờ lộ ra khuôn mặt già nua, giờ phút này khuôn mặt biểu tình vặn vẹo, mang theo mừng như điên, cùng với điên cuồng đè nén mấy vạn năm đang không ngừng khuếch tán, cắn nuốt xung quanh.
"Ha ha, lão phu đợi mấy vạn năm, mấy vạn năm rồi, rốt cuộc đợi đến sứ đồ tới, đợi đến cơ hội lao ra thế gian. Ta sẽ đoạt xá ngươi, đối xử tốt với thân hình ngươi, để ngươi nhấm nháp thống khổ mất đi thân thể!!! "
Trong trời sao tím, sương khói màu xám cuồng cười, không ngừng khuếch tán, chớp mắt đã mở rộng gấp mười lần. Nhìn sương khói xám càng bàng bạc, trông thấy ghê người.
"Ha ha, ngươi muốn chơi trò trốn tìm với lão phu sao? Vậy được rồi, lão phu sẽ tìm ra hồn ngươi. Mặc dù tinh thần của ngươi rất lớn nhưng ngươi không trốn thoát được đâu. Ta sẽ từ từ tìm đến hồn ngươi, nuốt lấy nó, lão phu có thời gian! "
Trong sương khói xem lộ ra khuôn mặt ông lão, biểu tình điên cuồng, lại khuếch tán, phạm vi sương khói cuồn cuộn càng lớn.
Thời gian trôi qua, sương khói xám không ngừng khuếch tán nhưng hồn Tô Minh vẫn không thấy đâu. Ông lão do sương khói xám biến thành nhìn tinh hải tím vô hạn cuối biểu tình từ từ âm trầm.
" Để lão phu xem ngươi có thể trốn tới đâu!!! "
Dường như lão hít sâu rồi mạnh phun ra ngoài, thân hình ở trong sương khói xám lại tăng vọt lên, cuồn cuộn vô tận hướng ra ngoài, chớp mắt chiếm trời sao này hơn phân nửa.
Đưa mắt nhìn lại, khung trời đều là sương khói xám của ông lão, khi lão lại hít sâu phun ra thì bùm một tiếng, tất cả vị trí toàn khung trời đều từ màu tím chớp mắt biến thành màu xám, hoàn toàn bị sương khói xám tràn ngập.
Nhìn đến đây hình như trời sao tím do tâm thần Tô Minh biến thanhf đã không còn thuộc về hắn mà trở thành sở hữu của ông lão. Ông lão cuồng cười bỗng ngừng bặt, nét mặt lại sa sầm. Bởi vì ông lão tự cho rằng đã chiếm cứ tinh thần của đối phương nhưng vẫn không tìm ra hồn Tô Minh.
"Chết tiệt, thằng nhóc nhà ngươi giấu kín lắm, nhưng lão phu vẫn có thể tìm được ngươi!" Ông lão gầm lên.
Không biết ông lão thi triển thần thông gì mà thân hình sương khói xám bùng nổ thành vô số tơ xám, dường như muốn phá mở khung trời ầm ầm cuốn bốn phía.
Thời gian lại trôi qua, vài tiếng đồng hồ sau, giọng điên cuồng của ông lão vang vọng.
"Ngươi rốt cuộc ở đâu!? Ta đã chiếm hết toàn bộ tinh thần của ngươi nhưng tại sao vẫn không tìm thấy hồn ngươi? Điều này không thể nào, hồn ngươi nên giấu ở đây! "
"Ngươi không ra, cho dù ngươi trốn tránh mấy vạn năm cũng vô dụng, ngay bây giờ ta sẽ khống chế thân hình của ngươi, chỉ cần ngươi dám ra ngoài quấy rầy là ta lập tức nuốt ngươi! "
Ông lão rít gào, nhưng rất nhanh lão biến sắc mặt, bởi vì lão phát hiện không cách nào rời khỏi đây, càng đừng nói đến khống chế thân hình của Tô Minh.
"Cái...cái này là sao? Sao có thể như vậy!" Ông lão biến sắc mặt, không cam lòng lại thử rời khỏi trời sao tinh thần Tô Minh, đi khống chế thân hình hắn, nhưng liên tục thử, lão giật mình phát hiện vẫn không cách nào làm được điều này.
Trong trí nhớ của lão điều này không thể nào, lão nghĩ không ra nguyên nhân, gầm rống phát điên, sương khói cuồn cuộn ngập trời như muốn chống bạo tâm thần Tô Minh.
"Chết tiệt, ta sẽ tìm ra hồn ngươi, ta có đầy đủ thời gian, chờ ta tìm đến hồn của ngươi rồi sẽ để ngươi biết cái gì gọi là thống khổ! "
Đang lúc lão điên cuồng thì một thanh âm bình tĩnh bỗng vang lên từ bốn phương tám hướng.
"Ngươi, muốn thấy hồn của ta? "
" Lăn ra cho lão phu!" Ông lão vừa nghe đến thanh âm này liền gầm lên, là gầm từ sương khói xám lão ở, tựa như trời sao bị lão chiếm cứ đang thét gào.
"Như ngươi mong muốn." Giọng Tô Minh lạnh nhạt không nhanh không chậm truyền đến.
Đột nhiên sương khói xám ông lão chiếm cứ trời sao bên ngoài bỗng lại xuất hiện một trời sao kích cỡ y như vậy, một mảng, hai mảng, ba mảng, mãi đến vô biên vô hạn, vô số trời sao từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện.
Tổng cộng là mười vạn trời sao!
Đây mới là hoàn chỉnh không gian tâm thần do hồn Tô Minh biến thành!