Lúc Tô Minh đi ra, chậm rãi mở miệng, thần sắc bình tĩnh, không có biểu hiện chút giận dữ nào, nhàn nhạt như nước.
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc liếc nhìn Tô Minh, đồng tử lóe lên rồi biến mất, cả người khôi phục như thường, mỉm cười.
- Người Đại Minh Bộ đều giỏi về tính toán. Điểm này không ngay thẳng phóng khoáng như Đại Man Bộ. Với chút mánh khóe vì lão phu không ra toàn lực lúc trước mà suy đoán ra lão phu cố ý dẫn ra Hoang kiếp, việc này hoàn toàn phù hợp với tâm tính của Đại Minh bộ.
Lời nói của lão già lộ vẻ thong dong, tựa như không có chút coi lời nói Tô Minh là gì ghê gớm.
- Ngươi đã thích suy đoán như vậy thì chúng ta tiến hành một trò chơi đi. Nếu như ngươi xác định lão phu cố ý để ngươi phải chịu Hoang kiếp, vậy ngươi nói cho lão phu biết, điều này có lợi gì với lão phu?
Giọng nói của lão già Thiên Linh Bộ Lạc bình thản, như cười như không mà nhìn Tô Minh.
- Coi như vãn bối lỗ mãng đi. Là thế cũng được, không phải cũng tốt. Ván đã đóng thuyền rồi, chuyện này không có ý nghĩa nữa. Vẫn phải đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.
Tô Minh lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi lên người lão già, ôm quyền cúi đầu.
- Giao dịch với tiền bối vẫn có thể thi hành.
Tô Minh không tiếp tục thăng linh lần hai. Mặc dù hắn biết sáu lần thăng linh đầu tiên nhưng thân thể của hắn hôm nay đã tới cực hạn. Giờ phút này thăng tiên mà nói, chẳng qua là tăng hồn, những mặt khác khó có thể thăng cấp quá nhiều.
Hắn cần một ít thời gian khiến lần thăng linh này vững chắc triệt để rồi mới tiếp tục. Mặt khác Tô Minh cũng có một ý niệm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
- Ta đã có sẵn khí tức của Đại Man, Đại Minh và Ám Thần Hồn tộc, như vậy không biết có thể thăng tiên tại Đại Minh, kể cả Ám Thần không... Việc này cần cân nhắc cẩn thận một chút.
Khi lão già kia mở miệng định nói, Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Thiên địa nơi này trước kia bị mây mù bao phủ nhưng hôm nay Tô Minh nhìn lên bầu trời, hắn có cảm giác như nếu mình muốn tự rời khỏi đây, cất bước bước vào hư vô là có thể ra khỏi thế giới Chúng Linh Điện này.
Bởi hiện tại hắn đã là Linh tiên, lấy được cơ may từ trong Chúng Linh Điện, có thể tùy ý ra vào nơi này. Nơi này đối với hắn mà nói, những thân ảnh mà đỏ cũng tốt, hài cốt cầm cốt mâu cũng thế đều không cách nào tạo thành uy hiếp với hắn được nữa.
Giờ phút này không lập tức rời đi đó là bởi phải hoàn thành hứa hẹn với lão già kia, chấm dứt việc giao dịch này. Về phần chuyện Hoang kiếp cũng không cần phải nhắc lại nhiều nữa. Cho dù là lão già kia có thừa nhận thì đã sao. Hoang kiếp không biết nào sẽ giáng xuống. Mặt khác Tô Minh cũng tin chắc vào phán đoán của mình, không lãng phí cãi cọ làm gì.
Tại thế giới tàn khốc này, không thể không đề phòng người khác. Đây là một đạo lý mà Tô Minh trải qua quá nhiều việc mà học được.
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc nhìn thật sâu Tô Minh, nội tâm thoáng trầm mặc đối với việc Tô Minh không tiếp tục suy đoán sự việc, thầm than một tiếng.
- Chuyện lợi dụng ngươi là thật. Nhưng ngươi là hạt giống của Đại Man Bộ, cũng đều là Linh tiên như lão phu. Ngươi chỉ cần biết lão phu không hại ngươi là được.
- Với tu vi của lão phu, có thể đưa ngươi trở về tuế nguyệt viễn cổ trong thời gian hai ngày. Mà trong thời gian này, ngươi phải tìm ra năm đó lão phu độ Hoang kiếp, tại sao lại mất đi ý thức, tại sao lại đồ sát tộc nhân của ta.
- Dù là ngươi không tìm ra được thì ngươi cũng phải nói lại chi tiết tất cả những gì ngươi thấy cho ta biết. Còn nữa. Ngươi phải nhớ lấy một điểm. Tu vi của lão phu dù thông thiên nhưng loại chuyện đưa ngươi về viễn cổ thế này cũng không phải chuyện đùa. Ngươi không thể rời quá xa Thiên Linh Bộ Lạc, không thể đi tới Đại Man Bộ hoặc Đại Minh bộ!
- Bằng không đến lúc đó tu vi của lão phu sẽ tổn hao cực kỳ nghiêm trọng, không cách nào duy trì hai ngày được. Thậm chí rất có khả năng trong chớp mắt khi ngươi đi tới những bộ lạc khác, lão phu sẽ không cách nào thừa nhận được loại lực lượng cắn trả này mà chết. Ta nếu tử vong...
- Ngươi cũng sẽ mất phương hướng vĩnh hằng trong năm tháng viễn cổ. Nhớ lấy, nhớ lấy. Mặt khác, loại trở lại viễn cổ này là hồn ngươi dung nhập vào bên trong thân thể tộc nhân ta nắm đó. Trong thế giới viễn cổ, ngươi sẽ tồn tại!
- Nhưng ngươi không được có cử động gì khác. Bất luận ngươi có cử động gì khác thường đều sẽ sinh ra dấu hiệu cải biến lịch sử. Dấu hiệu này sẽ khiến ý chí của Tam Hoang phát hiện ra lập tức. Chẳng những lịch sử không cách nào cải biến được nhưng ngược lại sẽ xóa hai người chúng ta đi. Ngươi cũng không được nói cho ta biết những chuyện tương lai. Bằng không kết quả cũng như trước.
- Ngươi phải nhớ lấy, ngươi chính là đôi mắt. Nhìn, đây chính là yêu cầu của ta đối với ngươi.
Thần sắc lão già Thiên Linh Bộ ngưng trọng nhìn Tô Minh. Cho tới khi Tô Minh gật đầu khẽ, hắn mới thở sâu, ngồi khoanh chân xuống, tay phải nâng lên vỗ mạnh lên mi tâm một cái. Dưới cái vỗ này, hai mắt lão già này thình lình xuất hiện tám đồng tử, khiến cho hắn thoạt nhìn cực kỳ yêu dị. Một luồng khí tức và uy áp khiến tâm thần Tô Minh chấn động, trong nháy mắt lộ ra trên người lão già này.
Khí tức này tản ra liền lập tức co rút lại. Từ miệng lão già này truyền ra mấy từ ngữ phức tạp khó hiểu, tay trái vẽ mạnh ra trước người một cái. Lập tức hư vô nổ vang. Một khe hở không lớn bỗng nhiên xuất hiện. Cái khe hở này tồn tại vô số vòng xoáy, quét ngang qua, truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nhìn khe hở kia, Tô Minh giống như thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao, thấy trời xanh vũ trụ, thấy quá trình sinh diệt. Đó là dấu vết tuế nguyệt đi qua để lại. Chỉ xé mở một đường như vậy, nhìn như lỗ hổng bình thường. Sắc mặt lão già kia hơi tái nhợt. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn về hướng Tô Minh.
- Còn chưa nhập hồn!
Thần sắc Tô Minh ngưng trọng, không chần chừ nữa. Đây là giao dịch giữa hắn và lão già kia, không nói tới nguyên tắc đạo nghĩa thì chỉ tu vi cao cường của hắn thôi cũng khiến hôm nay Tô Minh không thể chống cự được. Hắn nhất định phải bước vào đó.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là Tô Minh không phòng bị. Hai mắt hắn lóe lên, dứt khoát quyết đoán, thực sự không phải dựa theo yêu cầu của lão già kia, lấy hồn xuất khiếu để về viễn cổ. Trong nháy mắt khi hắn cơ thể vào cái khe kia, lập tức một thân ảnh đã bị lực lượng cổ đại cuốn tới, biến mất không còn.
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc trầm mặc, không ngăn cản lại mà lắc đầu nhắm mắt, duy trì cái khe này tồn tại, chờ đợi hai ngày chấm dứt.
Tô Minh bước vào trong khe, lập tức cảm thấy một luồng lực cổ đại vòng quanh thân thể mình. Mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao gào thét quanh bốn phía. Trời xanh sinh diệt vòng quanh trước mặt. Hắn nhìn thấy tinh không của Tứ Đại Chân giới, tuế nguyệt nghịch chuyển, cho tới khi Tứ Đại Chân giới này trong mắt Tô Minh càng ngày càng nhỏ, cho tới khi hóa thành một điểm sáng trong năm tháng.
Có năm điểm sáng lóng lánh, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có hai cái dung hợp lại, hóa thành bốn điểm sáng, rồi sao đó trở thành ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng không phải là bốn cái nữa mà bỗng xuất hiện thêm năm cái, tổng cộng thành chín điểm vờn quanh trên bầu trời. Từng điểm sáng ngời khiến Tô Minh thấy được chín chân giới khổng lồ.
Tại chín chân giới này, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền cô độc đi về nơi xa. Nó rời đi, chín điểm sáng do chân giới biến thành càng ngày càng nhỏ, cho tới khi dung hợp với nhau, ngưng tụ thành một quầng sáng thật lớn.
Quầng sáng này cũng không phải một mà bên cạnh còn tồn tại hai quầng sáng tương xứng cực lớn.
- Bốn điểm sáng sớm nhất chính là Tứ Đại Chân giới ra đời. Năm điểm sáng tiếp theo tách ra từ trong đó. Đó là Minh Hoàng Chân giới và Đệ Ngũ Hỏa Lò, cũng vừa giải thích được điểm này.
- Chín điểm sáng tiếp theo chính là thời đại Cửu đại chân giới, là thời đại của Tuế Trần Tử. Chiến thuyền cô độc rời đi... Rõ ràng là Diệt Sinh lão nhân!
Chín điểm sáng này ở năm tháng lâu hơn, ngưng tụ với nhau thành một quầng sáng. Mà quầng sáng này... Nếu ta đoán không sai thì nó chính là... Ngụy đã biến mất!!
- Mà hai quầng sáng bên cạnh hiển nhiên là Ngô và Thục!
Trong đầu Tô Minh đồng thời xuất hiện hiểu ra. Mà thiên phú nghịch chuyển tuế nguyệt của Đại Minh hồn cũng trong thần thông của lão già Thiên Linh Bộ Lạc mà xuất hiện hiểu ra càng nhiều, mơ hồ như muốn đột phá.
Thời gian trôi qua, Tô Minh cũng không biết đã qua bao lâu. Hắn cảm thấy thân thể của mình bị lực hút khổng lồ kia hút lùi lại, mãi cho tới khi quầng sáng do chín điểm tạo thành xa đi, không ngừng tiếp cận phía trước. Trong chốc lát tiếng nổ vang hiện lên trong óc Tô Minh. Khi ý thức hắn tỉnh táo lại thì hắn đang nhắm mắt. Hắn ngửi được hương cỏ xanh bên cạnh, bên tai còn truyền tới tiếng trẻ nhỏ chơi đùa ầm ĩ. Còn có tất cả tiếng động nên tồn tại của một bộ lạc vào buổi sáng sớm.
Tô Minh mở mắt ra. Hắn thấy bầu trời màu lam, thấy ánh mặt trời dịu dàng, thấy một bộ lạc khổng lồ, ấy các tộc nhân của bộc lạc này.
Đây là Viễn cổ.
- Hàn Địch, ngươi ở đây làm gì? Tất cả mọi người đang tìm ngươi đó.
Một giọng nói ôn hòa truyền từ sau lưng hắn tới. Đầu hắn bị người vỗ từ phía sau.
Tô Minh quay đầu lại, thấy một thanh niên đang mỉm cười với mình.
- Đi thôi, còn ngẩn ra đấy nữa.
Thanh niên kia kéo Tô Minh, đi về phía trước.
- Hôm nay là một ngày lễ lớn. A Công trước khi thăng linh sẽ giảng giải cho toàn tộc ý Hoang đạo. Ngươi không được tinh nghịch, phải nghe cẩn thận vào.
Thanh niên kia xoa đầu Tô Minh, cười nói.
Tô Minh kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt, trầm mặc cúi đầu nhìn thân thể mình. Hắn nhìn thấy đây là thân hình một thiếu niên. Trong trầm mặc, hắn bị thanh niên kia kéo tới một quảng trường cực lớn. Ở đằng trước quảng trường có một đài cao. Giờ phút này ngồi trên đài là một lão già, thần sắc hiền lành nhìn tộc nhân bốn phía.
Số lượng tộc nhân nơi này không ít, ước chừng mấy ngàn người, phần lớn đều là thiếu niên. Nguyên một đám nhìn lão già sùng bái, chờ lão già giảng thuật Hoang Đạo.
- Hàn Địch đã đến, lại chạy tới nơi nào thế?
Ánh mắt của lão già nhìn Tô Minh bị thanh niên kia kéo tới, sau đó nhìn Tô Minh, nụ cười càng hiền lành.