Tầng thứ tám Thiên Môn nằm trong tầm ngắm của nó, có lẽ rất nhanh, tùy thời, chốn này sẽ hóa thành hắc ám.
Bây giờ trong hắc ám bên trên bỗng xuất hiện vặn vẹo, một khe hở to lớn hiện ra trong tối tăm. Trong khe hở truyền ra từng tiếng gầm, bên trong, Tô Minh nhìn thấy Bạch Tố!
Người Bạch Tố đầy máu, trước mặt của cô vô số cái xác. Hiện tại có hai người khổng lồ tàn nhẫn rống gầm tới gần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười thảm, vết sẹo trên mặt bị máu nhuộm đẫm càng bắt mắt.
Phía sau cô, ông lão mặt tái nhợt, mở mắt ra, nhìn bóng lưng Bạch Tố, trong mắt lộ đau thương.
Mắt thấy hai người khổng lồ sải bước nhanh, cách chưa tới mấy mét, Bạch Tố biểu tình bình tĩnh, cùng với tuyệt vọng trong mắt hình thành đối lập rõ rệt. Dường như cô hơi hoảng hốt, không biết trước khi chết nghĩ đến gì mà mỉm cười, mắt khép.
Khe hở trên trời vì truyền ra thanh âm khiến khe hở trông như một con đường, khiến người có thể bước vào trong! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đây là thủ đoạn của Tư Mã Tín. Y mở ra con đường, để Tô Minh trông thấy Bạch Tố gặp nguy hiểm, chỉ cần hắn đi cứu là y có cơ hội thở dốc. Nếu Tô Minh không cứu...
Y tin tưởng Tô Minh chắc chắn sẽ đi cứu!
Tô Minh im lặng, một đấm đánh vào Tư Mã Tín, đánh y tan vỡ rồi hắn thở dài, thu lại hóa thân Túc Mệnh, chừa lại thời gian vài giây, cất bước hướng bầu trời.
Khoảnh khắc hắn cất bước đi, thân thể trở lại bộ dạng vốn có, trực tiếp bước vào trong khe hở trên trời, xuất hiện ở cõi trời đất tràn ngập xác xám.
Giây phút hắn xuất hiện là lúc Bạch Tố nhắm mắt, ngoài người có hai người khổng lồ gầm gừ vung nắm đấm đánh tới. Mắt Tô Minh lóe sát khí, khoảnh khắc người biết mất.
Bạch Tố nhắm mắt, cô không để ý sống chết nữa, không đắn đo gì khác, cô ở trong ký ức nhìn quá khứ, nhìn vui sướng trên Cửu Phong. Cô rất mệt, mệt mỏi quá, hai mươi năm nay cô lần lượt hối hận, hối hận năm đó tại sao mình không quý giá cơ hội một chút.
Nhưng mọi thứ đã là quá khứ, cô không thể biến đổi.
Cô cứ mơ rằng, nếu ông trời cho cô cơ hội lặp lại lần nữa, cô chắc chắn sẽ quý trọng nó, chắc chắn...
Tử vong không đến, bên tai vang vọng tiếng hét thê lương và tiếng nổ điếc tai, khiến Bạch Tố bị lôi ra khỏi ký ức. Cô bản năng mở mắt ra, nhìn rồi thì không thể khép kín nữa.
Cô trông thấy một bóng lưng, một bóng hình quen thuộc như khắc trong xương cốt, đứng trước mặt cô. Hai người khổng lồ lao đến thân hình tan vỡ, hét thảm biến thành bụi phấn. Xung quanh cô ánh tím lượn lờ, thành vòng tròn trùng kích quét bốn phía, đi qua đâu là các xác xám xông tới đều rung lên rồi vỡ vụn.
"Tô... Minh..." Bạch Tố ngây ra tại chỗ.
Cô không thể tin vào mắt mình, mãi đến khi Tô Minh xoay người nhìn cô thì Bạch Tố rơi lệ, đầu óc trống rỗng. Giây phút này dường như thế giới biến mất hết, chỉ có thân hình đó tồn tại.
Cùng thấy Tô Minh còn có ông lão, y ngơ ngác nhìn Tô Minh, tràn đầy khó tin. Y biết Tô Minh, sao có thể không nhận ra đệ tử Cửu Phong năm đó khiến con gái y rơi vào thống khổ. Y từng dấy lên sát khí nhưng vì Bạch Tố mà hóa thành thở dài, bây giờ Tô Minh đem đến trùng kích cho y không thua gì lúc Tư Mã Tín trở về.
"Tô Minh!"
Khi Tô Minh ngoái đầu nhìn Bạch Tố, cô khóc. Cô lao lên ôm lấy Tô Minh, như sợ đối phương biến mất.
Người Tô Minh cứng ngắc rồi dần mềm xuống. Hắn nhìn Bạch Tố khóc trong ngực mình, ký ức xưa kia hiện ra, nhưng cuối cùng dừng lại ở trong tuyết, tâm biến, thành tiếng thở dài không biết xa xưa kia thuộc về ai.
Nhưng giờ đây, tại đây, không cho phép Tô Minh nghĩ quá nhiều. Hắn ôm lấy Bạch Tố, ánh mắt rơi vào người ông lão phức tạp nhìn mình, vung tay áo cuốn ông lão, mang theo Bạch Tố lao hướng khe hở bầu trời mà hắn đến.
Khe hở đang nhanh chóng thu nhỏ lại, từ khi Tô Minh tới đến lúc hắn đi thời gian rất ngắn, nhưng dù là vậy thì khe hở chỉ còn một nửa.
Hiển nhiên Tư Mã Tín không muốn để Tô Minh đi ra!
Trên mặt đất phát ra từng tiếng gầm, chỉ thấy phía xa xôi có gần trăm người khổng lồ sải bước lao nhanh tới. Lúc trước Tô Minh đã chú ý tới chúng, bộ dạng rất giống Tử Hải cự nhân!
Mặt đất chấn động, xuất hiện khe hở to lớn, dường như Tô Minh đến dẫn động nhiều sinh linh cường đại nơi này chú ý. Giây phút Tô Minh mang theo Bạch Tố và cha cô tới gần khe hở sắp khép kín thì trong đất phát ra tiếng gầm khiến hắn nghe xong tinh thần rung động. Hắn trong thấy trong khe hở to lớn dưới đất chui ra một con...
Rồng màu vàng!
Nói nó là rồng nhưng không giống Xích Long, thân thể nó lộ ra khỏi mặt đất chừng ngàn mét, không có râu, ngược lại ở hai má mọc đầy gai lan tràn chừng trăm mét, toàn thân màu vàng đất, có nhiều vảy. Con rồng ngửa đầu gầm, thanh âm kinh thiên, thân hình nó trông cực kỳ chân thật chứ không phải ảo ảnh, đó là một con rồng chân chính!
Nó vươn vuốt rồng ấn xuống mặt đất, động đất. Nó ngửa đầu, mũi hít hà, dường như ngửi thấy mùi khiến nó phát cuồng, mắt nhìn chằm chằm Tô Minh, gầm rống điên cuồng lao hướng Tô Minh.
Uy nhiếp cường đại đến từ thân rồng khiến Tô Minh có cảm giác khi còn yếu ớt trông thấy Chúc Cửu Âm. Khi uy nhiếp rồng giáng xuống người Tô Minh, Xích Long ngủ say trên tay hắn mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắ mở mắt, nó bay ra khỏi cánh tay Tô Minh, ở giữa không trung hóa thành Xích Long ngàn mét. Nó ngủ say vốn không tỉnh dậy nhưng bị hơi thở đồng loại kích động, gầm hướng rồng vàng.
"Để hắn đi đi."
Khi hai con rồng gầm rống, khe hở trước người Tô Minh nhanh chóng thu nhỏ nhưng bởi vì uy nhiếp quá lớn vượt qua tu vi của hắn áp xuống không thể nhúc nhích, bỗng một giọng nữ phát ra từ dưới đất.
Giây phút thanh âm vang lên, rồng vàng không gầm nữa mà nhìn chằm chằm Tô Minh. Tiếng rống ngừng, uy áp trên người Tô Minh cũng tán đi. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, không do dự nữa, mang theo cha con Bạch Tố mặt tái nhợt lao hướng khe hở. Xích Long biến thành vệt sáng đỏ bay ra theo Tô Minh.
Tô Minh rời đi, khe hở bỗng khép lại, biến mất không còn bóng dáng.
Trong khe hở đất, một cô gái chậm rãi bay ra. Cô gái tuổi khoảng đôi mươi nhưng mắt ẩn chứa năm tháng tang thương, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đủ khiến trời đất mất sắc, tất cả sinh linh đều mờ nhạt. Sự xinh đẹp hiếm thấy trong trời đất này, hoặc nên nói là không nên tồn tại.
Cô bay lên, chậm rãi đứng trên lưng hoàng long, mắt lấp lóe nhìn bầu trời, nhíu mày.
"Trên người của hắn sao lại có hơi thở của Tố Minh tộc của Minh Hoàng chân giới." cô gái ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cười, nụ cười của cô khiến trời đất hoàn toàn mất đi nhan sắc.
"Thú vị đây, chỗ khe hở không gian Đạo Thần chân giới thông hướng một góc đất âm tử, nếu khó khăn lắm mới ra khỏi nhà thì Tiểu Hoàng, chúng ta đi đất Âm Tử xem coi." Thiếu nữ chắp tay sau lưng, mỉm cười lộ sự cao quý.
Con rồng bị gọi là Tiểu Hoàng chớp mắt, gầm vài tiếng với thiếu nữ.
"A? Ngươi nói trên người hắn có hưoi thở làm ngươi ghét? Vậy càng phải đi xem?" Thiếu nữ ngồi xổm xuống sờ đầu hoàng long.
Con rồng lộ biểu tình thoải mái, nhoáng người lên mang thiếu nữ lao lên trời, phút chốc dung nhập vào không trung không còn bóng dáng.
"Tố Minh tộc, đây là một tộc quần dù ở Minh Hoàng chân giới của chúng ta cũng cực kỳ bí ẩn, truyền thuyết đã mất hết mới đúng..." Thiếu nữ thì thào, mắt đầy hứng thú, theo hoàng long xuyên qua đi hướng đất Âm Tử.
Trong tầng thứ tám Thiên Môn, hư vô bị hắc ám cắn nuốt, Tô Minh cất bước đi ra. Khoảnh khắc hắn bước ra, tầng thứ tám Thiên Môn ầm ầm hoàn toàn nứt vỡ. Mắt Tô Minh chợt lóe, không chútd do dự mang theo cha con Bạch Tố lao hướng tầng thứ bảy.
Nơi này không còn Tư Mã Tín, nhưng Tô Minh tin tưởng y tuyệt đối không rời đi, nỗi lòng muốn giết hắn cũng như ý niệm hắn muốn giết y sâu sắc như nhau!
Theo tầng thứ tám vỡ nát, mảnh vỡ không gian cả Thiên Môn xuất hiện chấn động mãnh liệt. Lối ra bị phong ấn rung động bị cưỡng ép đánh mở.
Một đường lao nhanh, Tô Minh xuyên qua tầng thứ bảy, thứ sáu, vân vân. Sau lưng hắn, hắc ám không ngừng cắn nuốt, hủy diệt tất cả, xem bộ dạng như muốn hoàn toàn nuốt mảnh vỡ không gian Thiên Môn tồn tại.
Từng cầu vồng xé gió lao ra theo sau Tô Minh, những người còn lại trong mấy tầng Thiên Môn chỉ có đi theo hắn mới sống được.
Đặc biệt là bây giờ cửa ra vì chấn động mà bị đánh mở, khiến có khả năng ra khỏi đây!
Mãi đếna Tô Minh xông vào tầng thứ nhất, liếc trận pháp bị mở ra, cuốn theo thân thể ông lão áo trắng lúc trước cầu cứu hắn, lao hướng lối ra.