Ngũ Bách nói:
- Lão tử cũng là Đạo tôn!
- Lão tử cũng là Đạo tôn!
- Bà nội nó, các ngươi đều là Đạo tôn chẳng lẽ ta không phải?
Năm con chó trắng đều gầm gừ nằm sấp gần người Tô Minh, lăn đầu thanh niên.
Hứa Tuệ hút ngụm khí lạnh, mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy sợ hãi. Cuộc truy sát làm Hứa Tuệ cảm giác sắp chết lại đơn giản bị Tô Minh giải quyết, quan trọng nhất là hắn không ra tay, chỉ có mấy con chó trắng đã làm được.
Đặc biệt là bốn ông lão xuất hiện quanh thanh niên, Hứa Tuệ nhận ra đó là bốn trưởng lão trong La Vân tông. Tu vi của bốn người này gần như ngập trời, Đạo Thần cảnh vượt qua bất khả ngôn. Còn cường giả cụ thể thì Hứa Tuệ không biết, nhưng cô cảm thấy bốn ông lão đã là trời. Nếu Hứa Tuệ biết bốn người kia luôn ở đó thì chắc đã mất sức chạy trốn, hiển nhiên bốn người bảo vệ thanh niên, sẽ không ra mặt vì chuyện của cô. Cường giả như vậy mà bị năm con chó trắng dễ dàng xé rách thân thể, hình thần đều diệt. Hứa Tuệ thấy kinh khủng khó tả.
Hứa Tuệ run bần bật lên tiếng:
- Tiền... Tiền bối...
Khi nói chuyện Hứa Tuệ mới phát hiện thân thể đã có thẻ nhúc nhích.
Tô Minh ngồi trên tảng đá, giơ tay phải lên. Trước mặt Tô Minh xuất hiện mấy bình rượu, là chuẩn bị lúc ở nhà ông lão, giờ lấy ra, ngẩng đầu nhìn nữ nhân có khuôn mặt giống hệt trong ký ức.
- Uống rượu.
Tô Minh cầm vò rượu ngơ ngẩn nhìn Hứa Tuệ, hớp ngụm lớn.
Mặt Hứa Tuệ trắng bệch, bị Tô Minh nhìn lòng run sợ. Tu vi của tiền bối này cao đến nỗi là người mạnh nhất cô từng gặp, nhưng tính cách làm cô thấy rất quái, đi kêu cô uống rượu. Trong mắt tiền bối này dường như có tia bi thương, hình như đang nhìn cô mà nghĩ đến người khác.
Hứa Tuệ cắn răng cầm vò rượu hớp một ngụm. Hứa Tuệ uống ngụm rượu, mặt trắng bệch hồng lên một chút, đặt vò rượu xuống.
Hứa Tuệ vội nói:
- Tiền bối, ta không thể uống nhiều rượu, ta...
Tô Minh nhìn Hứa Tuệ, nở nụ cười nói:
- Uống rượu!
Tô Minh cầm vò rượu lên, lại uống hớp lớn.
"Chết tiệt, chết tiệt, tuy hắn là tiền bối, tu vi cao thâm, bộ dạng cũng khá nhưng rốt cuộc là lão quái. Không lẽ hắn... Hắn... Hắn định chuốc say ta rồi... Cũng xem ta thành lô đỉnh?"
Hứa Tuệ rối rắm nhưng không dám không uống. Hứa Tuệ meiẽn cưỡng cười, cắn răng uống hớp lớn. Uống ngụm rượu này vào Hứa Tuệ cảm thấy choáng váng, tuy cô tu đạo có nhiều ý niệm nhưng chưa bao giờ uống rượu, bản năng định vận chuyển tu vi nhưng thấy Tô Minh thì lại sợ nếu làm như vậy sẽ chọc đối phương tính cách quái dị. Hứa Tuệ rối rắm, vẻ mặt đáng thương.
Tô Minh uống hớp rượu lớn, cầm vò rượu nhìn Hứa Tuệ, trước mắt hiện ra lúc ở thần nguyên tinh hải cùng Hứa Tuệ uống rượu. Lúc đó tu vi của Tô Minh không bằng bây giờ, hiểu biết về thế giới còn mơ hồ, vẫn đang giãy dụa. Hôm nay nhìn lại lúc đó Tô Minh thật hạnh phúc, vì mọi thứ bên cạnh vẫn còn đó chẳng qua cách cự ly, nhưng giờ thì...
Tô Minh cúi đầu, trong mắt lộ ra cay đắng hồi ức, cầm rượu uống.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Hứa Tuệ, lần này ta không chơi xấu.
Tô Minh nói rất nhỏ, Hứa Tuệ đang bạn rối rắm không ngeh thấy. Hứa Tuệ cầm vò rượu, buông xuống không được, không buông cũng không thể, lòng nổi lên xúc động bất chấp tất cả. Hứa Tuệ định to tiếng nói cho Tô Minh biết cô không biết uống rượu thì bỗng thấy năm con chó trắng đang lăn đầu người. Can đảm như bong bóng bị xì hơi, Hứa Tuệ cảm thấy nếu từ chối uống rượu thì không chừng lát nữa năm con chó trắng sẽ chơi hai đầu người.
Nghĩ tới đây, Hứa Tuệ tức giận cầm vò rượu uống tới cùng. Uống cạn Hứa Tuệ mới đặt vò rượu xuống, bỗng thấy người Tô Minh lugn lay hình như không chịu nổi cũng say. Phát hiện này làm Hứa Tuệ xoe tròn tòng mắt, phấn phấn.
"Hừ hừ, bổn cô nương mặc kệ!"
Nghĩ vậy, mắt Hứa Tuệ lóe tia quyến rũ, cầm vò rượu đưa tới trước mặt Tô Minh.
Hứa Tuệ nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, vãn bối kính tiền bối!
Hứa Tuệ uống hớp lớn, mặt đỏ bừng. Tô Minh nhìn Hứa Tuệ như nhìn năm tháng xa xôi, yên lặng uống.
- Tiền bối, gặp mặt là có duyên, nào nào nào, chúng ta uống nữa!
- Tiền bối, vẫn phải đa tạ ơn cứu mạng của ngươi chúng ta uống tiếp! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Tiền bối, lại cảm ơn cứu mạng nữa!
- Tiền bối, ực, đừng nói gì hết, chúng ta uống!
- Tiền bối, chưa biết tên của ngươi là gì?
Hai người liên tục uống, bốn vò rượu bị uống sạch. Hứa Tuệ đã say nhưng cô phát hiện càng say thì càng uống nhiều, cô cảm thấy tiền bối tính cách quái dị mà cô nghi là có ý xấu uống còn say hơn cô. Hứa Tuệ có tự tin, khi Tô Minh lại lấy ra bốn vò rượu, hai người uống teiép. Amĩ khi khi trời tối đi, sao lấp lánh, Hứa Tuệ cười khờ ngốc nhìn Tô Minh.
- Uống đi, sao ngươi không uống?
Tô Minh say, vốn hắn không có tửu lượng nặng đô, cũng không muốn dùng tu vi hóa giải. Tô Minh sắp say, hắn không muốn chơi xấu. Dưới ánh trăng, Tô Minh nhìn Hứa Tuệ, tầm mắt mơ hồ, không chia rõ nơi này là thần nguyên hay Cổ Táng quốc.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Ta biết uống, lần trước không uống, Hứa Tuệ, lần này... Ta sẽ cùng nàng.
Tô Minh cầm vò rượu uống hớp lớn, lúc này Hứa Tuệ mới dần khẳng định tiền bối tính cách quái dị thật sự xem cô là người khác. Hứa Tuệ lấy làm lạ là tại sao tiền bối Tô Minh gọi ra tên của cô.
"Không lẽ cố nhân của hắn cũng tên là Hứa Tuệ?"
Mắt Hứa Tuệ xoe tròn, làm bộ tùy ý nói:
- Đúng vậy. Lần trước ngươi không cùng ta uống, chỉ có một mình ta, ngươi đang chưoi xấu, lần này ngươi phải uống say!
Tô Minh nghe vậy cười to.
Tô Minh cười, lớn tiếng nói:
- Đệ Cửu Mịch Sát, đem rượu tới!
Nhưng thanh âm phát ra không có người đáp lại, núi này không phải là núi thần nguyên, chỗ này không có người tên là đệ Cửu Mịch Sát.
Tô Minh im lặng, cay đắng lắc đầu, lại lấy ra mấy vò rượu đặt bên cạnh, khẽ thở dài.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Cuộc đời nếu như ban đầu gặp...
Lần này thì Hứa Tuệ nghe được, cô nhìn tiền bối tính cách quái dị trong mắt mình, thấy bi thương trong mắt Tô Minh, dường như hồi ức năm tháng xa xưa. Hứa Tuệ chợt cảm thấy tiền bối này không có ý định gì xấu, hắn chỉ là trông thấy cô thì bởi vì có điểm tương tự với cố nahna nên sinh lòng cảm thán, nên mới kêu cùng uống rượu. Có lẽ ở một lúc nào đó, nữ nhân giống như cô cũng trên một ngọn núi, dưới bầu trời đêm cùng hắn uống rượu, khi đó hắn chơi xấu không uống nhiều.
Có lẽ bên cạnh hắn có một người tên là đệ Cửu Mịch Sát, cho nên hắn mới nói câu đó.
Tô Minh nhìn Tô Minh, dần cảm thấy hắn đáng thương, khẽ thở dài.
"Hắn cứu mạng ta, vậy thì giả bộ làm... Cố nhân của hắn đi."
Nghĩ tới đây, khi Hứa Tuệ nhìn Tô Minh thì ánh mắt dịu dàng.
Hứa Tuệ nhỏ giọng nói:
- Tô Minh...
Tô Minh cay đắng cầm vò rượu chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ nhẹ giọng nói:
- Đừng luôn nhớ đến quá khứ có được không?
Hứa Tuệ dịu dàng nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhìn Hứa Tuệ, trong chớp mắt hắn không phân biệt rõ người trước mắt, chậm rãi giơ tay vuốt mặt cô.
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, dịu dàng nói:
- Lần trước ngươi không cùng ta uống hết, lần này ngươi đã làm được rồi, đừng cứ ở trong ký ức làm mình bi thương, vậy thì ta cũng sẽ khổ sở.
Khi nói ra Hứa Tuệ không biết tại sao tim rất đau, đau nhói, cảm giác lần đầu tiên cô nếm trải.
Tay Tô Minh trượt khỏi mặt Hứa Tuệ, rơi xuống, mắt khép hờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tiếng sau, Tô Minh mở mắt ra nhìn Hứa Tuệ, nở nụ cười nói:
- Cảm ơn cô, nhưng cô... Không phải là nàng.
Hứa Tuệ cắn môi dưới, vốn định giả bộ làm cố nhân của Tô Minh nhưng hôm nay đối phương đã tỉnh mà cô không hiểu sao tim càng đau đớn hơn.
Hứa Tuệ há mồm muốn nói điều gì nhưng không biết nên nói gì:
- Ta...
Tô Minh chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn cô cùng ta uống rượu. La Vân tông ở đâu? Cô mang ta đi, ta giải quyết hậu hoạn giúp cô.
Hứa Tuệ lảo đảo đứng dậy, Tô Minh giơ tay phải lên định xua đi men say giúp cô nhưng cô lùi vài bước, lắc đầu.
- La Vân tông ở hướng nam, đi bảy ngày.
Hứa Tuệ nói xong nhắm mắt lại, người mềm nhũn ngã xuống.
................