Nếu như có thể bước vào chân giới thứ năm thì toàn bộ tài nguyên chân giới, toàn bộ lực vị giới chân giới đều nắm trong tay, mãi đến vạn giới hóa kiếp, một hơi bước vào chưởng duyên sinh diệt.
Truyền thuyết này nói về chân giới thứ năm, truyền thuyết này tán tụng là Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Nhưng từ xưa đến nay, mỗi lần Đệ Ngũ Hỏa Lô, không có bao nhiêu người có thể đi qua biển lửa kia, cái này cần có cảm ngộ sâu sắc về căn nguyên ngọn lửa, cần hóa thân thành lửa, ít nhất phải có mãnh thú cùng múa với lửa, vậy thì mới vượt qua biển lửa mà đi.
Tô Minh hiểu về lửa không đến mức sâu sắc tận căn nguyên, biết rõ tất cả khởi nguyên và kết cấu, đến mức hít thở là có lửa xuất hiện.
Hắn cảm ngộ về lửa chỉ hơn người thường một chút, bởi vì hắn truyền thừa Hỏa Man. Nhưng Hỏa Man đối với Tô Minh đẳng cấp hiện nay thì hơi yếu ớt, loại đẳng cấp này hiểu về lửa không đủ khiến hắn vượt qua biển lửa khi Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra. Vậy nên Tô Minh cần một mãnh thú, có thể dục hỏa mà sinh.
Mãnh thú như vậy không phải tùy tiện thấy được, tất cả hung linh trong ký ức của Tô Minh không con nào phù hợp yêu cầu. Nhưng trong thế giới vòng xoáy, Tô Minh nhìn thấy con ngựa màu đen, phong thái đạp lửa mà đi khiến từ ánh mắt đầu tiên hắn đã nổi lên dự cảm mãnh liệt.
Tô Minh dự cảm đây là một hung linh có thể mang hắn xuyên qua biển lửa, một mãnh thú khiến hắn ngạo nghễ trong lửa!
Cho nên Tô Minh phải có được con thú này, trước khi Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra lần sau, hắn phải thu con thú làm sủng vật của mình!
Chuyện này rất khó khăn.
Nhưng Tô Minh đã đặt quyết tâm, nếu chỉ mình Liệt Sơn Tu mất tích thì hắn tìm manh mối, coi như lờ mờ đoán ra đối phương rất có thể tiến vào chân giới thứ năm thì hắn sẽ do dự, cuối cùng có lẽ từ bỏ, quay về Đạo Thần chân giới. Dù sao, hắn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng có thêm Thiên Tà Tử, sức nặng ở trong lòng Tô Minh rất nặng, thể xác và tinh thần của hắn đối với chân giới thứ năm, quê hương Tố Minh tộc của hắn, có ý nghĩ muốn trở lại.
Tất cả điều này khiến Tô Minh đặt quyết tâm.
Hắn muốn ở thần nguyên tinh hải chờ đợi Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra, đi vào trong Đệ Ngũ Hỏa Lô có được Đệ Ngũ Thạch, hắn phải cầm đá này đi trung tâm thần nguyên tinh hải, Đệ Ngũ Hải, ở đó bước vào chân giới thứ năm.
"Đây là con đường của ta, từ lúc ta giáng xuống Thần Nguyên Phế Địa, Hỏa Xích Tinh thì đã định. Ta muốn thoát khỏi nhưng cuối cùng quỹ tích vẫn chỉ hướng chân giới thứ năm.' Tô Minh đi bên cạnh Đệ Cửu Mịch Sát, hắn nhìn trời sao phía xa, biểu tình bình tĩnh.
'Lý do ta thoát không được là vì con đường này không phải bất cứ ý chí nào âm thầm chọn cho ta, tại vì con đường này là trong tiềm thức ta đã định.'
Mắt Tô Minh lộ ra tang thương, tuổi thêm lớn, trải qua càng nhiều chuyện, hắn thói quen suy nghĩ, quen cô độc, quen cô đơn.
Thế giới của một người có lẽ không đặc sắc nhiều màu, nhưng sinh hoạt của mọi người trong thế giới mạnh ăn thịt yếu này có thể hiếm khi được yên bình.
Dù sao hắn là một con người.
Nếu không có hạc trọc lông đi theo, Tô Minh không biết hiện tại tính cách của hắn ra sao. Cực đoan, thiên chấp, hay hoặc hoặc là nhắm mắt như thanh đao, mở mắt thì bên trong hiện ra huyết ảnh.
'Bởi vì ta là người của chân giới thứ năm.' Tô Minh lắc đầu, hắn không ủng hộ điều này, nhưng không cách nào ức chế suy nghĩ về nó, cảm xúc muốn đi chân giới thứ năm nhìn một cái.
"Có lẽ là vì bà.' Tô Minh đi trong trời sao, xung quanh tối đen khiến hắn nghĩ đến ở trong dị địa Tây Hoàn, người phụ nữ hắn cảm nhận trong ký ức, xa lạ và quen thuộc, lạnh lẽo và ấm áp, mẹ. Người phụ nữ hắn chưa từng gặp mặt.
"Cũng có lẽ là vì nàng.' Tô Minh nghĩ đến đã lâu bên tai không vang tiếng kêu gọi...muội muội.
Cuộc đời của hắn không có tình yêu thật sự. Bạch Linh cũng tốt, Vũ Huyên cũng thế, từng người dường như mất tích, ở trong lòng hắn như cành liễu phất phơ trong gió, vĩnh viễn không thể rơi xuống đất, dù có đi chăng nữa cũng sẽ lại bay theo gió. Vì không chỉ họ là cành liễu, bản thân Tô Minh cũng là cành liễu không căn trên bầu trời, bay tới bay lui, không có nhà, không có gốc.
Nếu nói điều duy nhất có là lúc tình yêu mơ hồ, vị tình đầu.
Đó là trong tình cảm màu xám của hắn từng có cầu vồng, như tiếng thở dài trong gió tuyết, như đi tiếp nhưng tóc không bạc như tuyết, như hắn năm đó không cách nào hoàn thành ước hẹn.
Một số ký ức gợn sóng, nghiền bụi trần năm tháng, tan vỡ thành từng mảnh.
"Ta không hiểu yêu, ta, không hiểu tình." Tô Minh khẽ thở dài.
Tiếng thở dài ở trong trời sao hình thành sóng gợn lăn tăn, bên trong chứa ưu thương, là đóa hoa không ai hiểu, có có thể ở trong bóng đêm cô độc nở rộ tịch mịch.
Tô Minh nhìn trời sao, hắn phát hiện theo tuổi lớn lên, trải qua càng nhiều chuyện, sẽ bất giác chìm đắm trong hồi ức, luôn hay ngoái đầu nhìn cuộc đời mình, điểm tiếc nuối.
[A Công đã già, vì A Công luôn nghĩ đến thời tuổi trẻ. Tiểu Lạp Tô à, một người chỉ khi già đi mới cảm thnas cuộc đời, mới đếm lại những cầu vồng trong quá khứ.]
Bên tai Tô Minh vang vọng tiếng cười của A Công, hắn đã quên đó là năm nào, mùa nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bốn tiếng sau, sáu tiếng huýt gió sắc nhọn truyền ra trong người Đệ Cửu Mịch Sát đi bên cạnh, đánh gãy suy nghĩ của Tô Minh.
Tiếng huýt gió sắc bén chói tai, như tiếng hét thê lương, khiến Đệ Cửu Mịch Sát biến sắc mặt. Gã không kịp nói gì với Tô Minh, lập tức móc một viên đan dược từ trong ngực ra, đan dược đen như mực, nằm trong tay gã nó bỗng nhúc nhích. Đó đâu phải là đan dược gì, là một con rết đen cuộn vào nhau, hình thành bộ dạng giống như đan dược. Ánh mắt Đệ Cửu Mịch Sát lộ dứt khoát, cắn răng nuốt xuống.
Sau khi nuốt vào con rết đen, mặt Đệ Cửu Mịch Sát nổi khí đen, có thể thấy thân hình con rết trên mặt gã, khiến gã trông rất dữ tợn.
"Ta sẽ tăng tốc độ, không tiếc tiêu hao tuổi thọ. Trong tộc gặp nguy hiểm cực lớn, đi qua trời sao này liền thấy một đại lục bềnh bồng, chỗ đó có bộ lạc của ta."
Đệ Cửu Mịch Sát nói xong câu đó thì toàn thân tỏa khói đen, ngửa đầu gầm lên, thân thể gã dùng tốc độ chưa từng có chớp mắt biến mất.
Tô Minh con ngươi co rút, lúc trước hắn có thể na di nhưng trời sao này rất kỳ lạ, không thể thi triển thuật na di, dường như có bình chướng thiên nhiên.
Giây phút thân thể Đệ Cửu Mịch Sát biến mất thì Tô Minh tiến tới một bước, tốc độ như sấm đánh, xẹt qua khung trời lao hướng phía xa. Mới đi ra hơn mười giây thì Tô Minh nghe phía trước có tiếng huýt sáo như ẩn như hiện.
Tô Minh không dừng bước, tăng tốc nhanh hơn, mười lăm phút sau, hắn thấy trong trời sao phía xa có một đại lục bềnh bồng.
Đại lục bị nứt rạn bất quy tắc, hiển nhiên là tinh cầu nào đó tan vỡ tách ra, trên mặt đất có thể thấy các ngọn núi vỡ nát, mặt đất khô cằn, thật nhiều thảm thực vật vàng úa.
Còn có mấy trăm mãnh thú bềnh bồng trên không trung, lưng mọc lưỡi dao, thân hình cỡ mười mấy mét. Những mãnh thú người khoác chiến giáp, lưng có bóng người thân thể cao gầy, lỗ tai dài tới vai.
Xung quanh họ có vài ngàn bóng người, dưới đất có nhiều bò sát đen cỡ hơn mét, hóa thành trùng hải đang nhanh chóng lan tràn.
Tiếng tiếng nổ và gào thét vang vọng tám hướng bị trùng hải trùng kích lan tràn là một ngọn ní. Mép xung quanh ngọn núi có vài bóng người, ai nấy biểu tình tuyệt vọng nhưng không lùi bước, đang liên tục chém giết những tùng hải này.
Có mấy trăm người ở giữa không trung cùng kẻ địch trên bầu trời va chạm thần thông.
Chỗ giữa núi, có thể thấy một số già trẻ bệnh tàn, họ nhìn trời đất, biểu tình chết lặng.
Một tiếng nổ vang vọng trong phạm vi này, bầu trời như bị xé rách một cái khe. Đệ Cửu Mịch Sát bước ra, toàn thân tràn ngập khói đen, khói tản ra ở sau lưng gã hình thành một con rết hung tợn khổng lồ, vặn vẹo há to mồm hướng trùng hải dưới đất, có khói đen phun ra.
Cùng với khói độc phun ra, thân hình Đệ Cửu Mịch Sát lập tức gầy đi, nhưng biểu tình của gã không chút thay đổi, chỉ có mắt càng lúc càng đậm đặc sát khí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đệ Cửu Mịch Sát xuất hiện khiến những người đứng trên lưng mãnh thú chú. Tu sĩ trước khi chiến đấu thường hay nói gì với nhau. Những dị tộc sinh tồn trong thần nguyên tinh hải, dù họ thấy Đệ Cửu Mịch Sát, biết thân phận của gã nhưng không có ý định mở miệng, chỉ bảy người bay ra, hung ác lao hướng gã.
Cùng lúc đó, mấy ngàn người trên bầu trời cùng giơ đôi tay lên, ấn pháp quyết, trùng hải không biết có số lượng bao nhiêu như phát cuồng, thân hình toát ra tử ý, mặc kệ những khói độc ăn mòn, chúng nó phát điên vọt tới.
Tình cảnh này biến thành hình ảnh thu nhỏ khắc vào con ngươi Tô Minh. Tô Minh lắc người vọt tới trước.