Thanh âm lạnh như băng, thanh âm sát khí ngập trời, thanh âm lộ ra sự đáng sợ muốn hủy diệt tất cả, khiến người nghe tinh thần sinh ra chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên nhìn. Họ thấy đầy trời sông mưa dài xông hướng màn sáng phòng hộ, rung động.
Đảo Ma La, ngoài Đông Hoang đại lục, trong nhiều đảo có một đảo hơi lớn, hòn đảo không có bình nguyên, là khi Đông Hoang đại lục va chạm Nam Thần thì bản thân tan vỡ thành mảnh vụn hình thành. Sau đó bị những người Đông Hoang đại lục vì các loại nguyên nhân không thể bước vào đất Đông Hoang chiếm cứ, trở thành nhạc viên của họ. Các tu giả lai lịch nhiều, có vì giết chóc quá nhiều mà không được vào đất Đông Hoang, có phản nghịch tông môn, bộ lạc, có một ít là độc tu. Chỗ ấy người tay dính máu khắp nơi đều có, hung tàn, khát máu, dường như là bản tính của họ. Đặc biệt sự tàn nhẫn với người Nam Thần trở thành thú vui lớn nhất của họ mấy năm nay. Nếu gặp phải người Nam Thần giới tính nam thường giết chóc, rút hồn, luyện hóa. Nếu là nữ càng thảm thiết, mấy năm qua người Nam Thần chết trong tay họ đếm hoài không hết!
Những người Nam Thần đều không dễ dàng mới sống qua tai kiếp nhưng lại gặp tai nạn khủng khiếp hơn nữa, tất cả lý do kỳ thật bởi vì Nam Thần nhỏ hơn Đông Hoang rất nhiều, vậy nên lần này va chạm tan vỡ, Đông Hoang vì khổng lồ nên chịu tai nạn ít hơn.
Có thể nói đảo dọc theo Đông Hoang hình thành, chõ này nghiễm nhiên thành nơi tụ tập có thể nói là bị Đông Hoang chinhgs thống trục xuất. Mấy năm gần đây có không ít người bị Đông Hoang đuổi đến, khiến thực lực đảo ngày càng tăng.
Đặc biệt là Ma La Lão Nhân xuất hiện càng lấy tu vi mạnh mẽ càn uqets nơi này, chiếm đảo lớn nhất, đặt tên Ma La, trở thành tu ngoài Đông Hoang thế lực lớn nhất!
Hễ tu giả Đông Hoang thuộc về Ma La Lão Nhân tự xưng là hoang trạch, danh hoang nhân, chẳng những hung tàn với Nam Thần, nhiều lần xâm phạm giết chóc, càng đối địch Đông Hoang chính thống, nhưng vì kiêng dè nên không dám chọc. Tuy nhiên, nếu gặp người thế lực Đông Hoang chính thống đơn độc thì kết cuộc giống y Nam Thần.
Tô Minh đến, thanh thế kinh thiên, sông mưa đánh vào màn sáng phòng hộ khiến tất cả người trên đảo Ma La kinh mà không quá nhiều sợ, ngược lại dấy lên hung tàn. Đó là thế lực do vô số kẻ ác tổ thành. Những người này khi thiện sợ ác, đối với kẻ yếu lộ ra răng nanh của mình. Tự sáng tạo Ma La thịnh hội không khác gì yến hội uống máu Nam Thần, là thứ duy nhất chúng tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Đói với cường giả thì vì người đông thế mạnh nên khinh thường khuất phục, cho rằng mình tàn sát, tàn nhẫn có thể chấn nhiếp tất cả cường giả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thật ra mấy năm nay chúng hành động như vậy đích thực khiến rất nhiều người lựa chọn tránh né. Nhưng chúng không biết, lần này gặp phải là Tô Minh!
Đối phó tộc đảo như vậy căn bản không cần nói nhân tính, chỉ nói một chữ, đó là giết!
Giết chúng máu chảy thành sông!
Giết chúng không còn ai sống sót!
Giết chúng dù chết vẫn run sợ!
Khiến đảo này trở thành cảnh cáo Đông Hoang!
Tiếng nổ vang vọng, màn sáng phòng hộ đảo bị mưa sông va chạm, bùng nổ kịch liệt, bên trên ánh sáng không ngừng chớp lóe nhưng không tan vỡ. Trên đảo phát ra từng tiếng gầm. Chỉ thấy từng bóng hoang nhân từ bốn phương tám hướng trên đảo bay nhanh lên, mang theo hung tàn và khát máu ùa lên. Cùng lúc đó, bảy đảo nhỏ hộ về quanh đảo có bảy cầu vồng kinh thiên bay ra. Sáu cầu vồng có mấy trăm người theo đến. Phút chốc tiếng rít kinh thiên động địa, ở ngoài đảo Ma La đinh tai nhức óc.
Tô Minh đến thanh thế cường đại, tuy rằng không khiến những hoang nhân đảo Ma La sợ hãi nhưng khiến chúng mãnh liệt chấn động, vậy nên là tập thể ra tay. Trước kia chúng ta gặp cường giả đều như vậy, nhiều lần đem những cường giả đến bị chúng điên cuồng và không sợ chết chấn động đi.
Lần này chúng còn muốn dùng cách cũ!
Nhưng cách này ở chỗ Tô Minh, vô dụng!
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, không để ý màn sáng phòng hộ đảo Ma La. Hắn đứng giữa không trung, nhìn bốn phía rít gào đến, khuôn mặt và thân hình hung tàn dữ tợn. Tay phải hắn chậm rãi nâng lên trước mạnh bóp chặt. Cái bóp này lập tức trong tay hắn phát ra ánh sáng tím chói mắt.
Ánh sáng tím tỏa chói lòa trong lòng bàn tay Tô Minh, lan nhanh, hình thành một trường thương tím dài mấy mét. Thương thoạt nhìn khiến người trông ghê rợn, bị Tô Minh nắm lấy giơ ngang trước người. Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng lộ sát khí.
Giây phút lộ sát khí, toàn thân Tô Minh tỏa ánh sáng tím. Ánh sáng tím như nước chảy phủ lên toàn thân Tô Minh. Trong ánh sáng chói lòa, tay phải hắn chạm áo giáp, giáp như có sinh mệnh nhanh chóng lan tràn, chớp mắt trùm toàn thân Tô Minh. Mãi đến khi đầu hắn xuất hiện tử giáp che khuôn mặt, tóc như biến thành màu tím bay sau đầu.
Một thân giáp tím, một thanh trường thương, Tô Minh đứng trên trời khí thế càng kinh thiên.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, trường thương giơ trước người vung một cái, tiếng rít sắc bén vang vọng. Mũi thương chỉ hướng một trong bảy đảo hộ vệ ngoài Ma La không xa, nơi nhiều cầu vồng bay đến.
"Kẻ phạm Nam Thần ta, dù xa vẫn diệt!"
Khoảnh khắc Tô Minh thốt lời, hắn cất một bước lấy tốc đọ không thể miêu tả hóa thành cầu vồng tím lao hướng kẻ đến.
Người đảo hộ vệ thứ sáu là một người đàn ông trung niên. Người này mặc hoa phục, bộ mặt âm trầm và giết chóc, lòng run rẩy chấn kinh. Tô Minh xuất hiện với thanh thế cường đại, trong mắt gã thấy hắn toàn thân chớp lóe ánh tím rồi biến thành giáp tím, khiến gã dù có tu vi sơ kỳ Man Hồn nhưng nảy ra sợ hãi.
Tuy nhiên, gã tin tưởng bất cứ cường giả nào đối mặt khí thế điên cuồng liều mạng của hoang nhân bọn họ đều sẽ chọn rút lui. Với ý nghĩ này, người đàn ông trung niên phát ra tiếng gầm, tay phải nâng lên, thần thông biến ảo định dốc hết sức thì trong con ngươi gã bỗng có một bóng tím.
Màu tím cứng rắn đập vào mắt gã, khiến người đàn ông trung niên ngẩn ngơ trong giây lát. Khi gã phản ứng lại định thụt lùi thì trán đau xót, trường thương tím chẳng biết khi nào thì đã đâm xuyên đầu gã, máu văng khắp nơi.
Gã thấy, trừ trường thương còn có bàn tay nắm lấy nó, mặc giáp tím, thân hình lạnh lùng, đây là hình ảnh cuối cùng gã thấy trong đời.
Tiếng nổ ầm vang, mũi thương của Tô Minh lấy tốc độ nhanh cực hạn xuyên thấu đầu người nổ tung, máu thịt bắn tứ tán. Những kẻ đi theo sau lưng người này giống phát điên, không chút tạm dừng vọt tới.
Tô Minh lạnh lùng nhìn, tiến tới trước, ánh sáng tím ngập trời. Khoảnh khắc tiếng hét thê lương vang, hễ Tô Minh đi qua đâu là trường thương tím quét bốn phương, như con rồng tím xâm nhập bầy người. Lát sau khi Tô Minh đi ra khỏi nhóm người, tất cả kẻ đến từ đảo hộ vệ thứ sáu sau lưng hắn thân hình nổ tung, máu rơi xuống biển.
Có một lũ máu dọc theo trường thương để nghiêng của Tô Minh chảy xuống. Hắn đứng giữa không trung, chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn trên trời bóng dáng bay ra từ sáu đảo khác.
"Kẻ nhục Nam Thần ta, sợ máu...trả bằng máu!" Tô Minh bình tĩnh nói, thanh âm khuếch tán vang vọng tám phương.
Thân thể hắn lại hóa thành cầu vồng lao hướng bầy người khác. Giờ phút này Tô Minh khi đã mặc lệ bộ giáp tím, hắn chỉ có tiến công, không lùi!
Trên người hắn sát khí ngập trời, sau lưng biến ảo ảnh dữ tợn như hùng thần rống ngập trời!
Giờ phút này Tô Minh khiến tất cả Ma La hoang nhân trong thấy rợn gai óc, tinh thần hoảng sợ, tên nào cũng bị sợ hãi tràn ngập thể xác và tinh thần.
Bởi vì Tô Minh đến, trên màn trời ngoài đảo, mặc kệ ngươi có tu vi gì, ở trước mặt hắn không có chút cơ may sống sót!
Bởi vì dù chúng điên cuồng nhưng Tô Minh càng cuồng hơn chúng!
Bởi vì tuy chúng tàn nhẫn và khát máu, nhưng phát hiện Tô Minh càng tàn nhẫn hơn chúng!
Một câu nợ máu trả bằng máu trở thành chuông tan của hoang nhân, hóa thành hồi âm kinh thiên. Tô Minh tàn sát, hắn đi qua đâu, hễ kẻ nào cản trướ mắt, kẻ nào trong tầm mắt thì khi hắn rời đi, thân hình nổ tung, giọt máu rơi xuống như dung hợp với mưa trên trời, khiến trời đất rơi huyết vũ!
Sơ kỳ Man Hồn tính cái gì? Chỉ giây lát trong mắt những hoang nhân trong đảo Ma La, chúng thấy bầu trời bên ngoài gần như thành màu máu. Trong huyết vũ, người bảy đảo hộ vệ chết hơn phân nửa. Cái loại chấn động tâm thần đó là ngôn ngữ khó tả hết.
Chúng còn như vậy chứ đừng nói đến hoang nhân đỏa hộ vệ ngoài màn sáng. Mấy trăm người trong giết chóc chỉ còn vài chục. Đám người tự nhận hung tàn hơn bất cứ ai, hoang nhân không sợ chết, triệt để tan vỡ, ý chí tan vỡ khiến chúng sợ hãi lập tức tan tác.
"Hắn là đồ điên!!!"
"Hắn là một hung linh khát máu!!!"
"Nam Thần, Nam Thần mà lại có kẻ hung thần như vậy, cái này, cái này..."
Bốn phía mấy kẻ còn sót lại sợ hãi bỏ chạy nhanh. Tô Minh nâng lên tay trái chỉ hướng bầu trời. Cái chỉ này mây mù trên trời chuyển động, hóa thành gió xoáy giáng xuống, quét biển rộng, dấy lên sóng ngập trời. Càn quét, mười mấy trên bỏ chạy bị lốc xoáy cuốn người, ầm ầm, không còn ai sống sót!