Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão Vu tộc biết rõ, thanh niên thiên tài trước mắt sẽ không dễ dàng vào trong đất Vu tộc, người như vậy một khi mất đi thì cũng là tổn hại nặng với Man tộc.

"Ta từng nghe nam phương đại Vu Công Vu Tòng nói qua, trong Man tộc có một số thiên tài ưu tú cực hiếm hoi, họ được dốc sức tài bồi, bị gọi là người có khả năng trở thành Man Thần đời thứ bốn nhất! Nghe nói Bạch Thường Tại này năm đó chính là một trong thiên tài, nhưng vì ngoài ý muốn mà bị loại bỏ. Người bị bài trừ mà đã có tu vi và chiến lực đáng sợ đến thế, càng đứng nói đám thiên tài kia. Người trước mắt chắc chắn là một trong số đó!" Ông lão Vu tộc khẳng định suy đoán của mình. Lão từng gặp qua một số Man tộc, không ai như Tô Minh cùng lúc có nhiều thuật pháp thần thông đến vậy, còn có phân thần của Bạch Thường Tại bảo vệ.

Thiên tài như thế, nếu người ngoài nói cho ông lão Vu tộc rằng người này không nằm trong vòng Nam Thần chú trọng thì lão tuyệt đối không tin!

"Người này nếu có thể bị luyện thành vu khôi của Tích Vu bộ lạc ta, hiến cho đại vu công nam phương thì địa vị của ta tại Vu thần điện chắc chắn sẽ cao không ít!"

Trong đầu ông lão Vu tộc chuyển nhiều suy nghĩ, nhanh chóng lùi ra sau, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thân hình giáp trắng đi giữa không trung.

Sắc mặt ông lão nghiêm túc chưa từng có. Danh tiếng Bạch Thường Tại như sấm bên tai, các tin đồn về người này lưu truyền rất nhiều năm tại các bộ lạc giáp ranh Thiên Lam bình chướng.

Tô Minh ở giữa không trung, khoanh chân xếp bằng, lấy ra hơn phân nửa đan dược bỏ vào miệng, đôi mắt chớp lóe lạnh lùng nhìn ông lão Vu tộc.

Hắn đang suy nghĩ, là nên mượn cơ hội này lập tức bỏ chạy, tranh thủ nhiều thời gian hơn tránh né ông lão truy sát. Hoặc là ở lại xem coi có cơ hội gì, trước khi phân thần của Bạch sư thúc biến mất trọng thương ông lão Vu tộc.

"Nếu Bạch sư thúc đích thân đến thì ông lão Vu tộc này chắc chắn sẽ chết. Nhưng nếu chỉ là phân thần thì…ngày đó Bạch sư thúc tặng mình vảy phân thần biến thành đã nói, nó có thể đem đến tác dụng bảo vệ. Bây giờ xem ra ý của bảo vệ là bám chặt cường địch, cho mình đủ thời gian nhanh chóng chạy trốn…" Mắt Tô Minh lấp lóe, hiện ra tia sáng lạnh.

"Ước hẹn với sư tôn chỉ sợ không thể hoàn thành. Còn lại một ngày, với vết thương hiện tại thêm vào bị người này truy sát, mình khó thể còn sống chạy trở về bên sư tôn, nếu đã vậy thì…" Tô Minh mạnh ngẩng đầu, biểu tình dứt khoát kiên quyết. Hắn ngoài đầu liếc phương xa một cái. Chỗ đó là nơi hắn đến, là nơi có Thiên Lam bình chướng, cũng là nơi có sư tôn hắn đang chờ.

Tô Minh không bao giờ ngờ dược sư tôn tử y xuất hiện, mang mình trải nghiệm tất cả, cuối cùng lại biến thành ly biệt. Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến khiến hắn chưa kịp chuẩn bị.

Trong động phủ tại Cửu Phong, có Hòa Phong và Nguyệt Dực còn đang tiếp tục dung hợp, nếu Tô Minh thật lâu chưa quay lại thì Hòa Phong táo bạo không bị trấn áp, nhất định xảy ra mầm họa.

Còn có Tử Xa canh giữ ngoài động phủ chờ đợi hắn sai bảo.

Còn có Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn bầu trời, khiến ánh nắng chiếu nụ cười nửa bên mặt. Còn có Tam sư huynh ngây ngô cười và cứ nói mình rất thông minh.

Còn có Đại sư huynh lặng lẽ quan tâm, tặng mình bảo vật phòng thân.

Còn có sư tôn…có lẽ sẽ không thể nhìn thấy nữa. Có lẽ lần nữa gặp lại không biết đã là ngày tháng năm nào…

Còn có Bạch Tố, cô gái cực kỳ giống Bạch Linh, Tô Minh không cần vì cô xuất hiện mà có dấu hiệu tâm biến, hắn có thể tuyển chọn chém, chiến, quên.

Tất cả khiến Tô Minh im lặng, trước mắt hắn hiện ra thiếu niên khi hắn giết Tư Thần áo trắng, mang theo kinh hoảng ngây như phỗng, tay cầm cung tiễn thô sơ ngơ ngác nhìn mình.

"Một lần mềm lòng, một lần sai lầm, trả cái giá…lại to lớn đến vậy." Tô Minh khép chặt mi mắt, khi lại lần nữa mở ra thì hắn thấy phân thần Bạch sư thúc ở phương xa tới gần ông lão Vu tộc.

Giáp trắng tỏa ra tơ trắng hư vô bay hướng không trung, khi hoàn toàn tan biến thì thân hình đó sẽ biến mất.

Tô Minh biết điều này, ông lão Vu tộc cũng biết. Lão nhanh chóng lùi ra sau chính là muốn kéo dài thời gian. Tuy nhiên, dù lão mau nhưng dù sao ngực đã bị trọng thương suýt chết, bây giờ lùi lại thì tốc độ chậm đi, thân hình Bạch sư thúc đã như tia chớp bỗng nhiên tới gần.

Khoảng cách giữa hai người không vì ông lão Vu tộc lùi ra sau mà giảm bớt, ngược lại ngày càng gần. Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra nhìn, giữa hai người chỉ cách hơn mười mét.

Phân thân Bạch Thường Tại, đôi mắt trong áo giáp lạnh lùng nâng tay lên, cánh mười mét đánh xuống một chưởng hướng tới ông lão Vu tộc định bỏ chạy kéo dài thời gian.

Một chưởng giáng xuống, con ngươi ông lão Vu tộc lại co rút, cảm giác cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong người. Khoảnh khắc này, lão khựng lại, nâng lên đôi tay ấn hướng ảo ảnh phân thần của Bạch sư thúc.

Cùng lúc đó, trên người ông lão Vu tộc, mắt thường có thể thấy vô số vảy bao phủ toàn thân, khiến hình dạng lão tựa như hóa thú. Từng lớp vảy đen như mực, hơi thở âm u tà ác bùng phát.

Đôi tay thành vuốt, cách không sắp va đụng với ảo ảnh phân thần của Bạch sư thúc. Tô Minh trên bầu trời mắt chợt lóe, tay phải nâng lên chỉ hướng Đoạt Linh Dược vẫn đang bềnh bồng giữa không trung!

Cái chỉ này khiến Đoạt Linh Dược dù có vết nứt nhưng vẫn bùng phát ra ánh sáng âm u kỳ lạ, trong đan dược xuất hiện con ngươi như cầu mắt, khiến người xem có cảm giác hoa mắt, nhìn chằm chằm ông lão Vu tộc.

Theo ánh sáng kia xuất hiện, theo lực lượng hút tâm thần từ đôi mắt kia hút lấy một chút thần trí ông lão Vu tộc thì đôi tay nâng lên của lão chợt tạm ngừng.

Lần tạm ngừng này không phải lão cố ý làm, dù chỉ dừng trong khoảnh khắc, dù tạm ngừng này có là Tô Minh cũng không thể bắt được cơ hội phản kích, nhưng…

Bạch Thường Tại có thể!

Bỗng phát ra một tiếng nổ điếc tai. Từng đợt sóng gợn khuếch tán, trong tiếng nổ, gió thổi cuồn cuộn, vô số cây cối nước bùn dưới đất vỡ tan tành, thậm chí mặt đất có vết nứt.

Ảo ảnh phân thần Bạch Thường Tại lung lay, lùi một bước, tơ trắng trên người tan nhanh hơn. Nhưng so sánh với nó thì ông lão Vu tộc chỉ có thể dùng chữ thảmthiết để hình dung.

Đôi tay lão máu thịt bầy nhầy, rất nhiều vảy rơi ra, đôi tay thoạt trong như lớp da bị kéo xuống, lộ ra gân máu thịt bên dưới. Ngực vừa mới hồi phục lại lần nữa lõm vào. Thật nhiều máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng. Thân thể lão lùi ra sau, liên tục lùi hơn mười mét mới miễn cưỡng dừng lại. Lão ngẩng đầu, khóe miệng vương tơ máu, vẻ mặt chật vật, hai mắt trần đầy tức giận.

Ngửa đầu, tiếng gầm phát ra từ miệng lão. Quần áo ông lão Vu tộc hóa thành mảnh vụn không còn che đậy thân thể bao nhiêu. Thân thể gầy gò trông như ẩn chứa lực lượng vô cùng to lớn. Khuôn mặt phẫn nộ, gầm lên dữ tợn, khiến người nhìn khó tránh chấn kinh.

"Tiểu tạp Man, đợi phân thần Bạch Thường Tại tiêu tán rồi, ngươi chờ xem lão phu sẽ luyện sống ngươi thành vu khôi như thế nào!" Hiển nhiên ông lão Vu tộc đã giận đến cực độ. Nếu không phải vì Tô Minh đột nhiên đánh lén, lão tuyệt đối sẽ không bị thương nặng như vậy.

Nỗi hận đối với Tô Minh đã ngập trời, bởi vì đây không phải lần đầu tiên, đây là lần thứ hai! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc ông lão gầm rống thì thân hình lạnh lùng của Bạch Thường Tại lại lần nữa sải bước đi nhanh, chớp mắt tới gần ông lão Vu tộc. Tô Minh ở phía xa nhìn tất cả, ánh mắt bình tĩnh không dấy lên chút gợn sóng.

Hắn còn có thủ đoạn cuối cùng chưa sử dụng, đó là lực lượng Man Văn!

Lực lượng Man Văn này có lẽ đối với ông lão Vu tộc thì không cường đại, nhưng Tô Minh tin tưởng, nếu nắm bắt đúng thời cơ, dù Man Văn của hắn chỉ nhẹ như cọng cỏ nhưng có lẽ trở thành lực lượng cuối cùng đè sụp đối phương.

Thân hình Bạch Thường Tại lại lần nữa tới gần, ông lão Vu tộc đã không thể lùi ra sau nữa. Lão chẳng những phải đối kháng với phân thần Bạch Thường Tại, còn phải chú ý Tô Minh ra tay, khiến lão sắc mặt dữ tợn gầm lên cơ thể quỳ trên mặt đất.

Khoảnh khắc quỳ xuống, đôi tay máu thịt nhầy nhụa của lão mạnh ấn mặt đất, đầu ngẩng lên, mắt lộ âm tàn. Lão không phải hai chân quỳ xuống mà là chân sau, chân trái duỗi thẳng ra sau, xem rất quái dị, như là dùng thân thể bày ra bộ dạng hình thú.

Khoảnh khắc lão bày ra hình dạng này, mặt đất mênh mông rừng cây vô tận thoáng chốc biến tĩnh lặng. Lá cây bất động, gó bất động, chim muông bên trong khoảnh khắc hoàn toàn tĩnh lặng.

Khí thế âm u tà ác hơn xa từ người ông lão phát ra bỗng từ bốn phương tám hướng ùa đến. Cùng với hơi thở âm u tà ác này là tiếng nhai nuốt xen lẫn tiếng thở dốc.

Tô Minh chấn động tinh thần, nhìn chằm chằm mặt đất, biểu tình lập tức biến nghiêm túc. Hắn tỏa ra thần thức, hít ngụm khí. Hơi thở âm u tà ác này là từ mỗi một cây, mỗi một lá cây, mỗi một tấc nước bùn, thậm chí là mỗi một chim muông, mỗi một bộ xương rục trong nước bùn, từ mỗi gốc cây tỏa ra.

Trong chớp mắt này, dường như cả cánh rừng đều dung hợp với ông lão Vu tộc.

"Đồ đằng Tích Vu bộ lạc, Thánh Thú Tích Vu bộ lạc, Tích Thần vĩ đại, ta là người hầu của người, triệu hoán người giáng xuống thiên địa thuộc về người, phun ra lửa giận của người, đem kẻ địch mạo phạm người, đốt cháy trong hoàng tuyền…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK