"Tộc thúc, người này…" Người phụ nữ thấy ông lão đến rốt cuộc thở ra hơi dài, đang định mở miệng nói chuyện.
"Câm miệng!" Ông già đầu bạc hừ lạnh, giọng như tiếng sấm nổ khiến người phụ nữ run lên, cúi đầu không dám phát ra tiếng.
Thiếu niên bên cạnh cũng run bần bật, không dám nói lời nào.
"Đem hai mẹ con mang về, vừa tới Vu thành đã gây chuyện." Ông già đầu bạc không thèm liếc Tô Minh, trầm giọng nói với bốn người đi theo. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Vị tiền bối này, người đó chưa thể đi." Tô Minh đứng đó, từ từ nói.
Theo hắn ra tiếng, ông lão mới đưa mắt nhìn Tô Minh, vẻ mặt lạnh lùng. Lão liếc Tô Minh, dời ánh mắt rơi vào Nam Cung Ngân đứng bên cười khổ.
"Thằng nhóc Nam Cung, người này có quan hệ gì với Vu Thần Điện không?"
"Cái này…" Nam Cung Ngân do dự một lát, cắn răng.
"Thiết Mộc tiền bối, tuy Mặc huynh không quan hệ với Vu Thần Điện nhưng là ta, ta…" Nam Cung Ngân mới nói tới đây thì ông già đầu bạc vung tay áo.
Cuồng phong nổi lên, ở trước mặt ông lão biến ảo thành sóng biển cuốn tới trước.
Sóng đến cực kỳ đột ngột, mắt Tô Minh chợt lóe. Khi sóng ảo đến hắn mạnh đạp một bước tới trước, lại hướng trái, phải, đằng sau liên tục ra bảy, tám bước, trông như là đảo mấy vòng. Một cơn lốc xoáy cuốn bốn phía quanh hắn đụng vào sóng biển.
Tiếng nổ quanh quẩn, vòng xoáy ngoài người Tô Minh chống đỡ vài giây thì tan vỡ. Khi vòng xoáy vỡ hắn lùi bốn bước, mỗi bước đạp xuống đất chấn động, mặt đất xấu hiện dấu chân thật sâu. Đặc biệt bước thứ thứ tư đạp xuống, dưới lòng bàn chân Tô Minh, mặt đất lan tràn khe hở nứt rạn. Thậm chí khi mặt đất rạn khe hở còn có sóng nước huyễn hóa lan tràn bốn phía.
Chỗ Nam Cung Ngân khi sóng ảo đến gã biến sắc mặt liên tục lùi mấy mét mới dừng lại. Nam Cung Ngân vốn không đứng quá gần, vận dụng khí lạnh bọc toàn thân, không lùi lại.
"Đừng tham gia vào việc này!" Mãi đến lúc này ông già đầu bạc mới trầm thấp lên tiếng.
"Còn ngươi, nói cho lão phu tên bộ lạc của ngươi." Ông già đầu bạc buông tay xuống, âm trầm nhìn Tô Minh.
Lão là đại Vu, có quá nhiều kinh nghiệm, trí tuệ không phải người phụ nữ có thể sánh bằng. Lúc này lão ức chế giận dữ, phải hỏi rõ lai lịch đối phương rồi mới quyết định ra tay nặng nhẹ. Chỉ cần Tô Minh không liên quan Vu Thần Điện, chỉ cần hắn không phải tộc nhân mấy đại bộ lạc, chỉ cần hắn không phải tộc hữu Đông Lai bộ lạc bọn họ, vậy thì lão không e ngại giết người. Lão cần một đáp án, đáp án từ miệng đối phương. Nếu đối phương không nói cũng không sao, lão có thể ra tay giết người. Dù đối phương thật có lai lịch, bây giờ như người xung quanh đã thấy, Thiết Mộc lão có hỏi nhưng người ta không nói thì liên quan gì lão.
"Ta đến từ bộ lạc nhỏ, chắc Thiết Mộc tiền bối không biết đâu." Tô Minh mỉm cười. Tên ông lão là mới nãy hắn nghe từ miệng Nam Cung Ngân. Hắn vẻ mặt bình tĩnh chắp tay cúi đầu hướng ông lão.
"Đến từ bộ lạc nhỏ, không liên quan Vu Thần Điện, vậy ngươi ăn gan hùm mật gấu gì mà dám giết tộc nhân Đông Lai ta!" Mắt Thiết Mộc lóe tia sáng lạnh.
"Giết người này ngay lập tức!"
Theo Thiết Mộc ra tiếng, lập tức bốn người sau lưng lão lộ sát khí, hóa thành bốn luồng gió xông hướng Tô Minh.
Tô Minh dứng đó, khi bốn người đến thì chau mày, nâng chân phải tiến tới trước. Một bước đạp xuống, hắn bùng phát tốc độ cực hạn, lóe người đã xuyên qua bốn cầu vồng. Tay phải nâng lên, ánh sáng xanh chợt lóe. Chỉ thấy kiếm nhỏ xanh phóng to, theo Tô Minh đến gần chém xuống dưới. Kiếm nhỏ lập tức dấy lên tiếng rít sắc nhọn chém về phía ông lão Thiết Mộc.
Thiết Mộc hừ lạnh, tay phải nâng lên siết nắm tay, đánh một đấm vào kiếm nhỏ chém xuống. Lão đánh ra nắm đấm, sau lưng có nước biển cuồn cuộn biến ảo. Theo nắm đấm nước biển dấy sóng dữ vòng quanh tay phải lão, khiến cú đấm này từ xa nhìn không phải tay ông lão, thấy đều là sóng biến cuốn.
*Oành!* một tiếng, sóng biển đụng phải kiếm nhỏ xanh của Tô Minh, cùng lúc đó, lực lượng cường đại từ kiếm truyền vào người hắn. Tô Minh rên một tiếng, ngoài thân thể huyễn hóa ra Hàm Sơn Chuông. Nhoáng lên một cái hắn xuất hiện một bên khác ông lão, hai ngón tay phải lóe ánh sáng đỏ, tốc độ cực nhanh chỉ hướng lão.
Ông lão nhướng mày, mắt nhắm lại rồi mở ra. Theo mắt khép mở phát ra tiếng quát khẽ, tiếng quát như sấm đánh ầm ầm từ miệng lão hóa thành sóng âm ngập trời, khiến không khí bốn phía dao động nhiều. Thậm chí không khí nứt rạn bị chấn động. Tô Minh chịu đựng sóng âm rống gầm. Hai ngón tay phải của hắn đâm một cái lập tức rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất liên tục lùi bảy, tám mét mới đứng vững, miệng tràn máu.
Cùng lúc đó, bốn cầu vồng từ sau lưng Tô Minh lao tới, mắt thấy sắp tới gần thì lão Thiết Mộc lên tiếng.
"Bốn người trở về, các ngươi không phải đối thủ của hắn!"
Bốn cầu vồng khựng lại, lập tức bay lên trời, giữa không trung lao hướng lão Thiết Mộc hóa thành bóng người xuất hiện sau lưng lão. Bốn người đều chau mày, ánh mắt không tốt nhìn Tô Minh.
"Không uổng là Hậu Vu. Thiết Mộc tiền bối là Chiến Hậu Vu, sức mạnh thân thể đã siêu phàm nhập thánh, Mặc ta bất tài muốn lần nữa lĩnh giáo một phen." Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, mắt dạt dào chiến ý.
"Không biết tự lượng sức mình! Năm giây sau sẽ lấy mạng ngươi!" Thiết Mộc nhấc chân phải mạnh đạp hướng mặt đất.
Cái đạp này đất rung động kịch liệt, dưới chân Tô Minh mặt đất truyền lực phản chấn mãnh liệt. Tô Minh nhảy người lên. Nhưng khi hắn nhảy lên thì Thiết Mộc mượn lực một cước bay lên trời, nắm đấm tay phải đánh hướng hắn.
Cú đấm này sóng biển ảo sau lưng lão cuốn sóng dữ hóa thành cá mập xanh to lớn. Cá mập há to mồm xông hướng Tô Minh.
Thời gian đã qua một giây!
Ngay sau đó, Thiết Mộc vừa đấm ra một đấm mạnh thu lại, đánh ra cú đấm nữa. Cú đấm thứ hai xuất hiện trời đất rền rĩ, sóng biển lan tràn tứ phía gần như bao trùm giữa không trung. Sóng biển dấy lên ập hướng Tô Minh, hóa thành bạch tuộc đen có nhiều xúc tua, ở trong sóng biển vọt hướng Tô Minh.
Đây là giây thứ hai!
Khi giây thứ ba đến thì Thiết Mộc ở giữa không trung đánh ra cú đấm thứ ba. Nắm đấm đánh ra vòng sóng ảo giữa không trung lại dấy lên, hóa thành huyền quy to lớn, cái đuôi vung, phát ra tiếng xé gió quất hướng Tô Minh!
Ba quyền đánh ra, Thiết Mộc ở giữa không trung nhìn Tô Minh như đang nhìn người chết. Lão có tự tin, Ương Vu trước mắt tu vi tạm được không thể chịu nổi ba thức trước tứ thú quyền của mình.
Bên dưới mặt đất, Vu tộc nhìn thấy tình hình này ai cũng rung động, đối với sự cường đại có hiểu biết cực kỳ sâu sắc, lặng ngắt như tờ.
Mắt thấy sóng biển trên bầu trời gầm rống, ba động vật biển hung thần cùng vọt hướng Tô Minh. Hắn bị nước biển bao vây, căn bản không thể trốn tránh. Khoảnh khắc, mắt Tô Minh lộ tia sáng.
"Chiến Hậu Vu."
Đôi tay Tô Minh nâng lên, ở trước mặt hóa thành tàn ảnh, biến đổi mấy ấn quyết. Ngoài người hắn lóe tia sáng đen, Hàm Sơn Chuông biến ra bao phủ thân thể hắn, tiếng gầm kinh người phát ra từ Hàm Sơn Chuông.
Theo tiếng gào, theo ba động vật biển hung thần tới gần, xuất hiện hình ảnh khiến mọi người hoảng sợ biến sắc phản chiếu trong mắt họ.
Đó là một mãnh thú, một mãnh thú to lớn có chín đầu, trong đó sáu cái đầu đang mở mắt ngửa đầu nhìn bốn phía! Mãnh thú là huyễn hóa từ Hàm Sơn Chuông ngoài người Tô Minh. Giây phút nó xuất hiện, lực lượng thiên địa bốn phía cuốn đến, khiến thân thể nó thành thực chất, gầm gừ, sáu cái đầu đụng vào ba động vật biển.
Sắc mặt Thiết Mộc lần đầu tiên biến đổi, Tô Minh cường đại ra ngoài dự đoán của lão. Thiết Mộc không chút suy nghĩ lại nâng tay phải đánh ra nắm đấm thứ tư hướng Tô Minh.
Nắm đấm đánh ra, lập tức nước biển quanh Tô Minh cùng dâng lên trên bầu trời càng cao, khiến quanh hắn không còn nước biển. Trên đầu hắn nước biển ngưng tụ thành nắm đấm to lớn. Nắm tay màu xanh biếc do nước biển hợp thành, nhìn cỡ hơn mười mét ập xuống hướng thú chín đầu.
Tiếng *ầm ầm* vang vọng rung trời, truyền khắp cả Vu thành, khiến tất cả Vu nhân chú ý. Thậm chí Man tộc, tiên tộc hiếm hoi trong Vu thành cùng biến sắc mặt, lập tức đi nhìn.
Chỗ Tô Minh và Thiết Mộc giao đấu bây giờ còn dư âm tiếng nổ, biển ảo biến mất, ba động vật biển tan vỡ. Nắm đấm to lớn trên trời từng tấc vỡ ra, tan biến.
Thiết Mộc mặt âm trầm đứng giữa không trung, nhìn đối diện khi thú chín đầu tan vỡ thì lộ thân hình Tô Minh.
"Bản lĩnh không nhỏ, nhưng muốn đấu với lão phu thì vẫn là không biết lượng sức!" Thiết Mộc hừ lạnh, cất bước đi hướng Tô Minh, mắt lộ sát khí.
"Phải không?" Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, cười cười.