Núi vẫn là núi, chẳng có một chút tổn thương, trên núi hai vòng sáng còn tồn tại, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tô Minh biến mất, hoặc nên nói là thân thể hắn đã mất nhưng trên mặt đất tồn tại vô số máu, trận pháp đỏ rực còn đó. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Sáu hình vuông tổ thành hình chữ dật toát ra tia máu, xương tay bên trong giờ cũng biến mất, thành thân hình Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng đang nửa quỳ ở trận pháp, không nhúc nhích. Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng nhắm mắt, biểu tình mệt mỏi, trên người không có chút hơi thở dao động, như kẻ đã chết.
Thời gian rất nhanh trôi qua, khoảng nửa lăm phút sau, Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng bỗng mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng, cúi đầu nhìn thân hình của mình. Thật lâu sau, khi Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng ngẩng đầu lên, tay phải mạnh chống xướng đất, người run bần bật, tất cả máu trong trận pháp cùng bay lên, lao hướng nó, dung nhập vào. Người Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng nhanh chóng thay đổi, biến nhỏ đi, những bọc mủ khô co rút toát ra nhiều khói đen, mái tóc của Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng dần dài ra. Cho đến khi toàn bộ máu xung quanh dung nhập vào người Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng, nó biến thành thân cao như người thường, cơ thể hoàn toàn hồi phục, không còn dữ tợn nữa.
Áo trắng khoác trên người, khi Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng lại ngẩng đầu, lộ ra rõ ràng là khuôn mặt Tô Minh!
Trên sương mù, ông lão Mộc Nha không có vẻ gì là ngoài ý muốn, hiển nhiên sớm nhìn thấu kết quả này. Nhưng sắc mặt ông lão âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Minh hít sâu, hắn không có hoàn toàn đoạt xá Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng mà khi đạt được tất cả ký ức liaan quan thất phong trận pháp của nó xong thì nuốt hồn nó, từ bỏ thân xác.
Tô Minh chỉ mượn sức mạnh cơ thể Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng lại ngưng tụ thân hình của mình.
Thất phong trận mạnh mẽ làm Tô Minh lòng sợ hãi, nên hắn rất muốn có được thuật này. Cách duy nhất có được thuật này là nuốt ký ức trong khi đoạt xá. Đây là thiên phú của Tố Minh tộc, nếu không phải Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng tu tâm lúc trước bị lời Tô Minh giam cầm xé một vết rách thì hắn muốn đoạt xá hơi khó khăn.
Tô Minh thở ra một hơi, nhìn lòng bản tay phải của mình, giơ lên ấn trên trận pháp đỏ. Bàn tay Tô Minh chạm vào trận pháp, trận lóe ánh sáng, dần tối đi cho đến biến mất. Tô Minh ngẩng đầu nhìn sương khói bên trên.
Sương mông lung không thấy rõ rán, nhưng trán Tô Minh vào phút này xuất hiện một khe nứt, trong khe toát ra tà nhãn, bầu trời sương khói phóng lớn vô số lần, mắt hắn xuyên qua tầng tầng khe hở. Vài giây sau, Tô Minh thấy ngay ông lão Mộc Nha trong sương mù, cũng thấy mặt lão âm trầm.
Tô Minh nhìn ông lão Mộc Nha, lão cũng nhìn lại hắn. Ánh mắt hai người cách sương khói vô hình giao nhau.
"Ta thắng." Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ông lão Mộc Nha im lặng, lát sau giơ lên tay phải vung núi bên dưới. Tiếng nổ vang lên, lắc lư kịch liệt, Tô Minh vội cúi đầu xuống. Tô Minh phát hiện đỉnh núi đứng chổng ngược xuất hiện vòng xoáy to lớn, vòng xoáy ầm ầm chuyển động, không ngừng mở rộng.
Chớp mắt bên dưới vòng xoáy cũng xuất hiện một ngọn núi!
Một ngọn núi giống núi này y như đúc.
Núi này đứng thẳng bình thường, cùng với núi Tô Minh đứng, hai đỉnh núi đụng vào nhau, tình cảnh này tựa như cái phễu. Tô Minh thấy trên ngọn núi dưới vòng xoáy có Chu Hữu Tài leo đằng trước nhất, Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng theo sát sau lưng gã. Trừ ba người này ra Tô Minh còn thấy Hỏa Khôi lão tổ, Long Hải lão tổ, ba người Huyền Thương và... Hứa Tuệ!
Giây phút Tô Minh thấy mọi người thì bọn họ, trong núi rung động kịch liệt, thấy ở đỉnh núi, vòng xoáy trời đất ầm ĩ, xuất hiện một ngọn núi chổng ngược trong mắt họ, và Tô Minh trong núi.
"Hắn không chết!"
Ba người Huyền Thương hít ngụm khí, khi thấy Tô Minh thì họ tinh thần rung động.
Mắt Hứa Tuệ ứa lệ, ngơ ngác nhìn Tô Minh đứng trong núi chổng ngược bên trên, dường như cái nhìn này là một đời một kiếp.
Long Hải lão tổ biểu tình như thường nhưng tim rớt cái bịch, tuy nhiên lão nghĩ dù lão không ra tay cứu thì chắc đối phương sẽ không truy cứu cái gì. Dù sao đối phương chắc chú trọng tu vi của lão, nghĩ đến đây dù Long Hải lão tổ hơi thấp thỏm nhưng biểu tình không thay đổi.
Hỏa Khôi lão tổ mắt chớp lóe, rất hồi hộp. Lão hiểu biết Tô Minh nhiều hơn Long Hải lão tổ, lòng thầm hối hận.
Tử Long chân nhân nhìn thấy Tô Minh thì mặt như thường nhưng con ngươi co rút, vì lão phát hiện Tô Minh là người cách đỉnh hai ngọn núi gần nhất.
Lúc Chu Hữu Tài mới thấy Tô Minh mắt lóe qua nụ cười nhưng rất nhanh biến mất, lại trở về bộ dạng xấu xí.
Còn gã đàn ông chân mày vàng thì hừ lạnh, bước chân càng nhanh hơn, cắn răng nghênh đón uy nhiếp leo lên đỉnh núi.
Mắt Tô Minh chợt lóe, biểu tình của mấy người này khiến hắn nhìn ra rất nhiều vấn đề, đặc biệt là trước đó hắn nhớ dây xích thòng xuống vốn có thể kéo hắn và Hứa Tuệ lên, nhưng giữa đường xảy ra biến cố.
Trong biến cố có giọng của Chu Hữu Tài, đề cập đến gã đàn ông chân mày vàng. Vậy là Tô Minh đoán được toàn bộ sự việc, Chu Hữu Tài cứu Hứa Tuệ, gã đàn ông chân mày vàng thì không biết dùng cách gì cản đường. Tô Minh biểu tình như thường, lạnh lùng liếc gã đàn ông chân mày vàng, trong mắt lạnh băng giống như lúc trước hắn nhìn thiếu niên áo trắng.
Tô Minh không nói tiếng nào, chân đạp một cái vọt hướng đỉnh núi. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, đám người bị mất tu vi không thể sánh bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hóa thành cầu vồng lao lên đỉnh núi.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, chớp mắt Tô Minh đã đạp tới hai núi liền nhau, đỉnh hai núi. Nhìn như Tô Minh bình tĩnh nhưng đã sẵn sàng ác chiến, dù sao trước đó biểu tình ông lão Mộc Nha không thân thiện, rất có thể lúc này lão sẽ tán đi uy nhiếp của người khác, khiến trận tranh giành nâng lên đến kịch liệt.
Nhưng khi Tô Minh đến chỗ thạch đàn trên đỉnh núi thì mấy người khác vẫn leo rất chậm, không có dấu hiệu tu vi bị thả ra, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn đứng bên thạch đài.
Chu Hữu Tài thở dài, không đi lên nữa. Tử Long chân nhân nhíu mày, đầy ẩn ý nhìn Tô Minh, cũng từ bỏ. Gã đàn ông chân mày vàng biểu tình tràn đầy không cam lòng, nhưng gã cách đỉnh núi xa mấy chục mét, không leo kịp.
'Hừ, lão phu không phải hạng người lật lọng, nếu đã đồng ý ngươi leo lên đỉnh núi thì chính là người thừa kế của lão phu thì sẽ không cản trở." Trong tinh thần Tô Minh vang giọng của ông lão Mộc Nha.
'Hai ngọn núi, chính phản khác nhau, một lên trời, một xuống đất, đơn độc hiểu ra không hoàn toàn. Cần cùng lúc heiuer mới đạt được Di Sơn chân chính! Thuật của lão phu không phải tự sáng chế mà truyền thừa trong ám thần liên minh Di Sơn đại giới. Thuật Di Sơn đại giới chí cao vô thượng thiên biến diễn hóa, ngang ngửa với Tố kiếm thức cửu tầng của Tố Minh tộc ngươi, đều là thiên thành phương pháp. Học nó xong lão phu đưa ngươi đi trung tâm Đệ Ngũ Hỏa Lô, trước đó đã hứa cho ngươi tạo hóa tuyệt đối không nuốt lời!'
Giọng ông lão Mộc Nha vang vọng trong đầu Tô Minh, hắn nghe cứ thấy có gì đó là lạ.
Dường như lời ông lão Mộc Nha nói không phải nói với hắn mà như là với người khác, nhưng giọng này rõ ràng là quanh quẩn trong tinh thần của Tô Minh, hắn nhìn người khác, không thấy ai có thể khiến ông lão Mộc Nha giải thích như vậy.
'Tố kiếm thức cửu tầng?" Mắt Tô Minh chợt lóe, lần đầu hắn nghe tên gọi thuật pháp này.
'Đó là lão tổ Tố Minh tộc các ngươi cảm ngộ tam hoang đại giới thiên biến sáng chế, tự xưng cửu tầng, nhưng lão phu tối đa chỉ thấy thất tầng. Chính Tố Minh lão tổ của ngươi cũng chỉ đạt được về mặt lý luận. Sau này ngươi sẽ biết sự việc, còn không mau cảm ngộ Di Sơn của lão phu? Chờ ngươi học xong xem như lão phu hoàn thành ước hẹn, ảnh chiếu có thể rời khỏi Đệ Ngũ Hỏa Lô.'
Trong đầu Tô Minh vang giọng của ông lão Mộc Nha, mắt hắn chợt lóe, liếc hai thạch đài một trên một dưỡi. Trên hai thạch đài đặt một quyển sách đá.
Tô Minh nhìn qua, chúng tỏa sáng. Tô Minh trầm ngâm, tay phải nâng lên trực tiếp đặt ở thạch đài bên trên. Khoảnh khắc tay phải Tô Minh đụng vào thạch đài thì núi đứng chổng ngược chấn động mãnh liệt, từng khe hở nhanh chóng xuất hiện, chớp mắt núi có dấu hiệu tan vỡ.
Cùng lúc đó, đầu Tô Minh ầm một tiếng, hiểu ra khung trời, thiên địa, thế gian này tràn ngập trong thần thức, đầu óc của hắn, hóa thành vô số mảnh vỡ ký ức dấy lên bão tố trong tinh thần. Trong bão tố, trong vô số mảnh vụn ký ức, Tô Minh thấy từng ngọn núi, trong đó có Ô Sơn, có Cửu Phong, có tất cả ngọn núi trong ký ức cuộc đời Tô Minh từng nhắc đến, từng đi qua, từng đụng chạm.
Từng ngọn núi có độ cao khá nhau, nhanh chóng chồng chất, lĩnh ngộ như ẩn như hiện dần nổi lên trong đầu Tô Minh.
Trong mắt người bên ngoài tóc Tô Minh bay lên, không gian bên cạnh hắn vặn vẹo, từng ngọn núi không ngừng hư ảo biến ra, nhanh chóng thay đổi. Ngọn núi chổng ngược trên đầu hắn khe hở ngày càng nhiều, dấu hiệu tan vỡ càng rõ ràng. uy nhiếp cường đại chưa từng có hiện ra trên người Tô Minh, khiến người khác tinh thần rung động.
Đặc biệt là gã đàn ông chân mày vàng, mắt gã tràn đầy ghen tỵ, mặt vặn vẹo nổi gân xanh.
"Muốn có được thần thông cường đại này không phải dễ!" Gã đàn ông chân mày vàng cắn răng, tay phải vỗ mạnh vào hồ lô gã cõng sau lưng, phát ra tiếng hét to.
"Xin bảo hồ lô giết người!"