Có thể nói nơi đây là thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Tu sĩ có thể bước vào trong đó, nhưng phàm là tu sĩ có thể tiến vào trong đó thì đa số đều bị áp chế tu vi, ngoài ra còn tồn tại những nguy hiểm không biết khác.
Nhưng tính mạng trong vòng xoáy Âm Tử muốn ra ngoài không phải là không có, nhưng vô số năm có thể nói là phượng mao lân giác. Tô Minh từng thấy điểm này đã là khó khăn, cũng có thể thấy được độ khó kia.
Càng là nguyên nhân này, những năm qua vòng xoáy Âm Tử đều nằm trong phạm vi Tiên Tộc, cho nên hiểu rõ nhất cũng là người có Tiên Tộc. Cộng thêm việc nhiều năm trước Nhất đại Man Thần đi ra khỏi Âm Tử Chi Địa, phong vân một cõi, nô dịch Tiên tộc. Tất cả những thứ này đều khiến Âm Tử Chi Địa đeo lên một cái khăn che mặt thần bí.
Năm đó Nhất đại Man Thần này là tu vi gì, dùng cách gì để làm được điều này? Việc này đã trở thành lịch sử.
Tô Minh ở trong tinh không nhìn về phía vòng xoáy Âm Tử trước mặt, không để ý Hạc Trọc Lông đang kích động kêu gào mà trầm mặc. Thần sắc của của hắn hơi phức tạp, có chút hồi ức.
Vòng xoáy Âm Tử, đại địa Man Tộc, nơi đó vẫn tồn tại một số người quen trong trí nhớ Tô Minh. Phương Thương Lan, Vu tộc, Lôi Thần thủy chung không tìm được tung tích, còn có một số người quen năm đó. Hôm nay ngàn năm xa cách, không biết có cảnh còn người mất hay là cảnh không còn người cũng chẳng có nữa?
Trong trầm mặc, Tô Minh lắc đầu. Hắn rời khỏi vòng xoáy Âm Tử quá lâu, lâu đến trí nhớ có một số việc mơ hồ. Nhưng theo hắn nhìn vòng xoáy Âm Tử, vẻ mơ hồ này dần dần rõ ràng trong đầu.
Bên ngoài vòng xoáy Âm Tử vẫn tồn tại một vài dấu vết trận pháp. Điều này hiển nhiên là Phong Âm Đại Chân bị tu sĩ Tiên Tộc hao phí tâm huyết rất lớn để bày ra.
Hồ Tử chính là biến thành linh hồn trận pháp này nhưng đã hoàn toàn rời đi như chuyển thế trùng sinh. Mà giờ phút này, bởi vì lỗ hổng Tam Hoang tạo ra vòi rồng cho nên đã phá hủy trận pháp chỉ còn hài cốt. Nhưng Hổ Tử ở đó không ảnh hưởng chút nào.
Than nhẹ một tiếng, thân thể Tô Minh tiến về phía trước một bước, hóa thành một đạo cầu vồng thẳng về phía vòng xoáy Âm Tử.
Rời đi hơn ngàn năm, hôm nay đúng là lúc trở về.
Trong chớp mắt thân thể bước vào vòng xoáy Âm Tử, một luồng tử khí nồng đậm uỳnh một tiếng liền hiện lên trong vòng xoáy. Bởi vì tử khí quá nồng đậm nên đã biến thành sương mù, nhanh chóng bao quanh Tô Minh. Tử khí nồng đậm này đủ để khiến tất cả người sống thân hình mục nát trong chốc lát, trở thành người đã chết.
Nhưng đối với Tô Minh, tử khí này chẳng những không khiến hắn cảm giác không thoải mái mà còn có cảm giác quen thuộc. Bởi vì năm đó hắn đã hoàn toàn dung hợp trong tử khí nồng đậm này, dung hợp đến một loại hắn ở trong Âm Tử Chi Địa hoàn toàn không phát hiện trình độ tử khí tồn tại, như là một khối băng rơi vào trong nước, đều là nước, tuy hai mà một.
Đó là một loại bị ăn mòn khi đối mặt với mặt trời, một loại năm đó hắn có ý đồ rời đi đã bị tổn thương nghiêm trọng, đau nhức kịch liệt. Bởi vì lúc đó hắn đã là một bộ phận của khí tức Âm Tử.
- Vòng xoáy Âm Tử giống như một cái gương. Bên ngoài tấm gương là Đạo Thần, là Tam Hoang. Mà bên trong thì là Âm Tử Chi Địa.
Tô Minh thì thào, thân thể không ngừng đi về phía trước trong vòng xoáy kia. Thời dan dần trôi, tử khí càng thêm nồng đậm, đến cuối cùng dĩ nhiên đã bao trùm Tô Minh toàn bộ bên trong, khiến khí tức Tô Minh nhanh chóng bị chuyển hóa.
Loại chuyển hóa này là Tô Minh dung túng hành động. Hắn thân là Linh Tinh, có được phân thân Chân Giới, càng theo đi ra từ bên trong vòng xoáy Âm Tử, không có gì bài xích với loại chuyển hóa này, tùy ý để thân thể thậm chí khí tức dần dần hoàn toàn dung hợp với tử khí. Cảm giác thân thể bay bổng lập tức xuất hiện.
Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, khiến Tô Minh dường như đã tìm được cảm thụ lúc ở Âm Tử Chi Địa năm đó. Vòng xoáy không ngừng xoay tròn, thâm thúy càng thêm lâu dài, giống như rơi xuống vô số năm cũng khó có thể đi vào chỗ sâu trong vòng xoáy Âm Tử.
Yên lặng gào thét bay đi trong vòng xoáy, dường như trong đó tồn tại lực lượng hấp thu khiến Tô Minh không cần hao phí khí lực gì mà có thể tự bay nhanh. Hắn dựa theo trí nhớ về thế giới Man Tộc trong vòng xoáy này, nhanh chóng đi về phía trước.
Xung quanh hắn, vòng xoáy nổ vang xoay tròn, từng rãnh khe hở không gian giao thoa biến ảo. Một khe hở trong vòng xoáy đều là một thế giới. Theo vòng xoáy xoay chuyển, những khe hở đại biểu cho cửa vào không gian cũng càng ngày càng nhiều. Nếu đổi lại là người bên ngoài, có lẽ khó có thể tìm được đại địa Man Tộc từ mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn không gian này.
Nhưng bởi vì năm đó Tô Minh đã ly khai ý thức ra khỏi Âm Tử hai lần, đã đi trong vòng xoáy nên hắn nhớ rõ vị trí đại địa Man Tộc. Giờ phút này, hắn trầm mặc bay thẳng đến phương hướng trong trí nhớ, càng ngày càng gần.
Phân nửa khí tức trên thân hắn đã hóa thành tử khí, bộ phận còn lại cũng đang nhanh chóng chuyển hóa, giống như không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn hóa thành thân hình Âm Tử.
Nhưng lúc Tô Minh đang bay nhanh trong vòng xoáy thì lập tức trong miệng một vết nứt không gian phía dưới liền xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh ấy thoạt nhìn là hình người nhưng lại có hai đầu lâu, một trái một phải. Trong chớp mắt xuất hiện, hai đầu lâu này đồng thời phát ra tiếng gào rú.
Theo âm thanh gào rú kia, thân ảnh ấy nửa ngồi bên cạnh cửa vào. Bốn con mắt đều lộ ra hồng mang nhìn chằm chằm Tô Minh.
Trong nháy mắt bên cạnh Tô Minh chợt lóe, thân ảnh hai đầu này liền phát ra tiếng gầm nhẹ, thân hình mãnh liệt lao ra. Nhưng vừa lao ra thì lập tức nó dường như đâm vào một bức tường ngăn cách vô hình, trực tiếp bị bắn trở về, truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tô Minh trầm xuống, thân thể liền ngừng lại, trôi lơ lửng trong vòng xoáy, lạnh nhạt nhìn về phía quái nhân hai đầu bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
- Âm Tử Chi Địa, có thể tiến, không thể ra.
Tô Minh thì thào. Lúc ánh mắt quét qua thân ảnh kia, bỗng nhiên mơ hồ co rút lại. Bởi vì ánh mắt hắn chẳng những rơi vào trên người quái nhân, lại càng rơi vào trong không gian này, mơ hồ nhìn thấy thiên địa trong đó.
Đó là trời màu vàng, đất màu đen. Cả vùng đất có khoảng chừng hơi mười vạn thân ảnh hai đầu đang ngửa mặt lên trời gào rú. Trên người bọn hắn đa số bị đại lượng khóa sắt màu đen quấn vào, âm thanh gào rú vô cùng thê lương.
Ánh mắt đảo qua, thân thể Tô Minh nhoáng một cái, không thèm để ý đến giới này mà là theo vòng xoáy Âm Tử đi về vị trí sâu hơn. Trong trí nhớ của hắn, không gian Man tộc không còn xa.
Mười hơi thở sau, Tô Minh đã bay cách xa không gian thân ảnh hai đầu kia. Nhưng cũng chính là sau khi hắn rời đi mười hơi thở, ngoài không gian người hai đầu kia, bên trong vòng xoáy Âm Tử cuồn cuộn sương mù. Một đầu rồng khổng lồ vô cùng dữ tợn liền chui ra từ trong sương mù. Lỗ mũi mạnh mẽ phun ra khí tức, hai mắt màu đỏ như vô thần hư thối, nhìn chằm chằm vào hướng Tô Minh rời đi.
Đại bộ phận của đầu rồng này cũng đã bị hư thối, tản mát ra tử khí nồng đậm. Giờ phút này, nó chớp động như một tia chớp màu đen, trong nháy mắt liền đi thẳng xuống phía dưới.
Thời gian trôi qua khoảng chừng gần nửa tuần nhanh, trong vòng xoáy Âm Tử dường như không có phần cuối, thân ảnh Tô Minh bỗng nhiên dừng lại, lại đứng im bất động. Hắn nhìn về phía bên phải, một khe hở trong vòng xoáy.
Trong khe hở tản mát ra khí tức hơi yếu. Nhưng khí tức yếu ớt này đã khiến Tô Minh cảm nhận được Man tộc tồn tại. Đó chính là cửa ra vào thế giới Man tộc trong trí nhớ Tô Minh.
Nếu trước khi vòi rồng chưa xuất hiện, trận pháp bên ngoài vòng xoáy Âm Tử vẫn còn thì tiến vào đại địa Man tộc không cần tìm kiếm như vậy, chỉ cần thông qua trận pháp là có thể trực tiếp hàng lâm đến Man tộc.
Bởi vì trận pháp kia đã liên kết với ý chí nào đó của Man tộc. Nhưng hiện tại, trận pháp đã sớm trở thành hài cốt, cho nên Tô Minh mới cần tìm kiếm như vậy.
Tô Minh nhìn qua khe hở ra vào thế giới Man tộc, tử khí bên trên hắn vô thanh vô tức nhúc nhích. Đúng lúc này, thần sắc Tô Minh bình tĩnh bỗng nhiên giơ tay phải lên rồi điểm một chỉ về nơi tràn ngập đại lượng tử khí vòng xoáy Âm Tử vừa nãy.
Dưới một chỉ này, lập tức âm thanh nổ vang vang vọng như sấm rền. Tử khí cuồn cuộn bật ra, trực tiếp lộ ra đầu rồng hư thối đang yên lặng tiếp cận trong đó.
Giờ phút này, đầu rồng cách Tô Minh khoảng trăm trượng. Theo tử khí tản đi, đầu rồng xuất hiện còn lộ ra non nửa thân hình um tùm sương trắng phía sau.
Cho dù hai mắt đầu rồng kia vô thần nhưng vẫn có hung mang lóe lên. Nó phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía Tô Minh. Trong chớp mắt thân thể khẽ động muốn phóng đi, thần sắc Tô Minh lạnh lùng ngẩng đầu, hai mắt như điện quét qua đầu rồng kia.
- Cút!
Lời này vừa ra, thân thể đầu rồng kia run lên mãnh liệt, đầu lâu vọt tới lại bị cưỡng ép dừng lại cách Tô Minh ngoài mười trượng. Lúc này, trong mắt con rồng lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy. Đầu rồng này cảm giác một chữ của Tô Minh đã khiến linh hồn nó như trải qua một trận gió lốc. Gió lốc kia mạnh mẽ giống như nếu muốn giết chết nó thì chỉ cần một ý niệm.
Thậm chí thân thể nó cũng đều đang run rẩy. Lời nói uy nghiêm của Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh khiến giờ phút này, đầu rồng vừa run rẩy sợ hãi vừa xuất hiện cảm giác không thể nào chống cự được.
Dường như Tô Minh thân thể nhỏ yếu hơn nó thực tế là một người có thể đơn giản bóp chết Thượng Cổ Chi Tiên. Ý chí kia, uy nghiêm kia không thể xâm phạm chút nào, khiến nó nghĩ tới nơi cao nhất trong vòng xoáy, biên giới rất gần ngoại giới, lúc nhìn ra bên ngoài Đạo Thần, cảm giác bản thân nhỏ yếu như con sâu cái kiến.
Trong sự run rẩy, con rồng này kêu rên lên một tiếng, thân thể chậm rãi lui ra, sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm. Cho đến khi thân hình lại giấu ở trong tử khí lần nữa, thân ảnh Tô Minh bị sương mù che mắt, nó mới nhanh chóng lóe lên, vội vàng rời khỏi nơi đây.
Với tư cách là tính mạng kỳ dị tồn tại trong vòng xoáy Âm Tử, cả đời này nó đã từng thấy quá nhiều cường giả. Nhưng hôm nay nó nhìn thấy Tô Minh, đây chính là cường giả khiến nó sợ hãi nhất, thậm chí khiến nó đã tử vong lại cảm nhận được tử vong tới gần.