"Như vậy xem ra trong Vu tộc không người thấy ra được manh mối nơi này, dù sao nếu hiểu ra thuật Trảm Tam Sát thì mình cũng không cách nào nhìn ra bí ẩn nơi này. Không biết người tiên tộc giáng thế có thể nhìn ra không. Nhưng cách cục nơi này là vì gió tanh từ hướng đông thổi tới, cứ thế suy tính, gió này là gần một năm nay vì Đông Hoang mà dấy lên, thời gian rất ngắn, dù người hiểu cách cục chỗ này cũng sẽ không quá chú ý. Nếu từ bỏ thì rất đáng tiếc." Trong mắt Tô Minh có dứt khoát. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hắn biết rõ mình sẽ không từ bỏ nơi này, nếu đã xác định, vậy điều cần làm là suy nghĩ đề phòng chuyện có lẽ xảy ra. Bảo vệ thật tốt động phủ thứ nhất của hắn tại Vu tộc.
"Chủ thể tam sát cách cục không thay đổi, nhưng vài chỗ tỉ mỉ cần biến đổi." Mắt Tô Minh lấp lóe, nhoáng người lên chạy hướng đông sơn mạch, thân hình đôi khi xuất hiện trong sơn mạch, chớp lóe ánh sáng xanh. Hiển nhiên Tô Minh đang dùng kiếm xanh sắc bén cải tạo thế núi.
Qua một ngày, Tô Minh đi tới phía bắc sơn mạch, làm y như vậy. Đem nguyên sơn mạch một số chỗ không hợp yêu cầu của hắn loại trừ, che giấu một chút, rồi mới trở lại góc đông bắc. Tô Minh đứng đó, trầm ngâm, tiến lên một bước, thân thể như rơi xuống vách núi, chạy xuống vực sâu có sương khói đậm đặc và mùi tanh.
Lao cực nhanh, chớp mắt đã tới gần vách núi. Thảm thực vật chỗ này đa số đã biến thành màu tím đen lộ ra tính công kích mãnh liệt, còn có vài sợi dây mây vung động. Khi Tô Minh rơi xuống thì dây cuốn lấy hắn.
Tô Minh không thèm để ý, núp tận cùng vách núi, ánh sáng xanh chợt lóe, kiếm bay ra chém hướng sơn mạch. Tô Minh đứng bên cạnh, tỏa ra thần thức, kiểm tra bốn phía một lần mới vừa lòng.
Chỗ này mấy ngày nay hắn tìm tòi vài lần, tin tưởng không bỏ sót chỗ nào. Nơi đây trừ hắn ra không tồn tại người thứ hai.
Khi Tô Minh tỏa thần thức dò xét thì vách đá trước mặt hắn đã bị tước ra một hang động. Bên trong đá vụn bay đầy, bị kiếm nhỏ xanh đánh thông, dựa theo ý chí của Tô Minh, tạc ra tám gian phòng đá, hình thành động phủ to lớn trong một sơn thế nhỏ.
Động phủ vừa hình thành, gió từ phía đông thổi tới cuốn mùi tanh dưới vực sâu ùa hướng động phủ, chớp mắt đã tràn ngập trong động, khiến nơi này mông lung như bên ngoài.
Loại hiện tượng này Tô Minh đã sớm đoán trước, biểu tình bình thường cất bước đi vào động phủ. Bóng dáng của hắn biến mất trong mông lung, lúc xuất hiện thì đã ở tận cùng động phủ. Chỗ đó có vách đá cao gần trăm mét, là xác ngoài sơn thế bị đào rỗng. Xác ngoài dày vài mét, gió đập vào mặt trên, bị chặn lại không đường ra.
Tô Minh đứng cạnh vách đá, tay phải nâng lên ấn mặt trên. Lực lượng Man Cốt trong người nhẹ di chuyển, một khe hở từ tay hắn khuếch tán dung nhập vào vách đá. Tiếng két két vang vọng. Bỗng chốc có vài khe hở lan tràn đâm xuyên vách đá, liên tiếp bên ngoài.
Tô Minh bước vài bước, động tác tương tự làm bảy, tám lần thì bề mặt vách đá trăm mét đã xuất hiện không ít khe hở. Nhưng Tô Minh hành động rất xảo diệu, dù có không ít khe hở nhưng vách đá chẳng có cảm giác tan vỡ.
Giây phút khe hở hình thành liên tiếp với bên ngoài, luồng gió từ cửa động thổi tới, chẳng chút tạm dừng chui vào những khe hở luồn ra ngoài. Như trước mắt, sơn mạch ngăn cản gió thổi tuy nói không hoàn toàn chặn lại nữa nhưng có khoảng trống, khiến gió không ngừng thổi ra, cách cục cả sơn mạch sống lại.
Theo gió không ngừng thổi qua người Tô Minh, từ trong vách đá bay ra, hắn cảm giác rõ ràng, lực lượng thiên địa bốn phương tám hướng đang chậm rãi ngưng tụ. Đầu rồng đã thức tỉnh, khe khẽ hít thở.
Bởi vì hít thở mà lực lượng thiên địa mơ hồ đến, tu vi trong người cũng tùy theo vận chuyển. Cùng lúc đó, loại hít thở lấy cách cục hình thành, như rồng đang hít thở, như núi đang hít thở, cả sơn mạch nhẹ chấn động, lực lượng thiên địa hình thành tuần hoàn ập đến.
Những thực vật tồn tại trên thế núi cùng rung động, như mở ra thân thể hấp thu lực lượng thiên địa đến từ bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, Tô Minh càng sâu sắc cảm nhận được, theo núi hít thở, đầu rồng hô hấp, Man Cốt trong người hắn liên tục vận chuyển. Từng ánh sáng xanh chớp lóe, lực lượng thiên địa không ngừng chui vào người hắn, dung hợp với bốn khối Man Cốt.
Người Tế Cốt cảnh trừ một số ít khi thần tượng xuất hiện thì mượn lực lượng thần tượng đem hơi thở Khai Trần khắp người ngưng tụ thành cốt ra, thời gian còn lại muốn Man Cốt tăng nhất định phải mượn lực lượng thiên địa.
Lực lượng thiên địa là vô hình, người Tế Cốt cảnh không cách nào trực tiếp vận dụng lực lượng thiên địa, nhưng có thể hít thở hấp thu nó, dung hợp trong huyết mạch, sinh ra lực lượng di động toàn thân, đây là lực lượng Man Cốt.
Khi lực lượng này tích lũy đến trình độ nhất định, nó sẽ hóa thành thực chất, biển đổi sống lưng, khiến một khối xương cốt bên trong dần lột xác trở thành Man Cốt! Trong mắt Tô Minh lộ vui sướng, hít sâu lực lượng thiên địa bốn phía theo núi hít thở mà đến. Hắn cất bước ra động phủ, ở ngoài động phủ nhoáng người lên, đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống.
Bây giờ sơn mạch cỏ cây rung động, tám hướng lực lượng thiên địa ào ạt đến, khiến nơi này như trở thành vòng xoáy. Tuy nói vòng xoáy không ngừng giảm bớt, nhưng theo lực lượng thiên địa vọt tới thì ngày càng to lớn.
"May là không mở ra toàn bộ, nếu không, một khi đầu rồng hoàn toàn hít thở, nơi này lộ ra khí thế sẽ mạnh gấp mười lần. Tới khi đó, nói không chừng…" Tô Minh ngần ngừ một lúc, lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ chợt lóe trong óc.
Hắn cảm thấy nó hơi không hợp thực tế.
Ý niệm này dâng lên cũng là vì bây giờ hắn đứng giữa không trung nhìn, hình dạng sơn mạch và hít thở như đầu rồng hô hấp. Quanh năm gió thổi, nếu hoàn toàn mở ra, vậy có gió rít gào, hít thở hấp thu lực lượng thiên địa, sơn mạch có lẽ sẽ di động.
"Núi và đất liền nhau, làm sao di động được, suy nghĩ của mình hơi lạ." Dù Tô Minh tự nhủ là vậy nhưng vẫn kiềm không được ngẫm nghĩ.
"Sơn mạch này như đầu rồng, hoàn toàn điểm mở như sống lại hít thở. Vậy một khi nó bị gió thổi chậm rãi di động, cách cục tam sát nơi này chẳng phải là như sống lại? Giống như trên mặt đất có một con rồng đang tiến lên. Nếu làm được điều này, có lẽ không vài năm thì núi thật sự sẽ…"
Tô Minh gãi đầu, nhìn một lúc, thấy vòng xoáy dưới sơn mạch lớn không ít nhưng hắn không hề giật mình, hình như đã đoán trước rồi. Hắn nhoáng người lên, xuất hiện ngoài sơn mạch, tại đó tìm ra khe hở hắn từ bên trong tạc mở. Nhìn một lúc, Tô Minh làm che giấu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện manh mối vách núi, xong rồi mới trở lại giữa không trung.
"Chỉ mở một phần vòng xoáy nơi này bởi vì mới bắt đầu hít thở nên xuất hiện, mấy ngày sau sẽ hoàn toàn tán đi. Tới khi đó, nơi này từ bề ngoài vẫn như cũ, nhưng bên trong đã nghiêng trời lệch đất. Tiếp theo có thể khắc trận pháp bên trên. Nếu có Hổ Tử thì tốt rồi, chắc chắn hắn có thể làm ra trận phạm riêng biệt. Trước mắt chỉ có nước dùng mấy trận pháp hắn chỉ mình, lại làm một ít che giấu, nơi này chính là động phủ thứ nhất của mình tại Vu tộc!"
Trong mắt Tô Minh lộ ra vừa lòng, người hạ xuống, ngồi xếp bằng trên núi. Hắn lấy ra Đoạt Linh Dược, bềnh bồng trên đỉnh đầu. Hắn đội mặt nạ, mặc đồ đen, tĩnh tọa, người tỏa ra khí thế như Nhiếp Hồn.
Suy nghĩ một lúc, tay phải Tô Minh đụng túi trữ vật, lập tức ánh đỏ chớp lóe, Hỏa Vượn bay ra ngoài, cầm cây gậy nhìn bốn phía, lập tức lộ vui mừng nhe răng múa may với Tô Minh.
Tô Minh cười cười, ánh mắt rơi vào sơn mạch, lóe ý lạnh.
"Dù nơi đây không hoàn toàn mở ra, nhưng nếu có người dám chọc ta, vậy sẽ dẫn tới đây, phối hợp cách cục thi pháp Trảm Tam Sát, ta có thể khống chế uy lực. Nếu gặp cường địch, vậy cứ mở hết long khẩu, dẫn động hoàn chỉnh lực lượng trùng kích. Tới khi đó, chỗ này chính là đất tuyệt sát!"
Thời gian nhoáng lên đã là ba ngày. Trong ba ngày có mấy Vu nhân từ bầu trời bay tới, bị vòng xoáy nơi đây hấp dẫn, muốn tới xem xét thì bị tiếng hừ lạnh của Tô Minh khiến chúng phát hiện hắn tồn tại.
"Bổn tọa tại đây tu hành bí pháp, kẻ xâm nhập giết không tha!"
Dù Tô Minh đội mặt nạ nhưng toàn thân truyền ra khí thế Nhiếp Hồn, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, khiến người kia da đầu tê rần. Chúng chỉ là tu vi Sơ Vu, liếc mắt liền thấy ra Tô Minh là Ương Vu, còn là loại Nhiếp Hồn khó giải quyết nhất trong Ương Vu, đều ở phía xa cung kính chắp tay.
Vu tộc dù là đồng tộc với nhau nhưng ra tay vẫn rất tàn nhẫn, đặc biệt là Vu Nhiếp Hồn, có tiếng ác rất lớn trong đất Vu tộc. Cái loại giỏi về chuyển hóa sống chết, am hiểu luyện chế người thành con rối sống, khiến mỗi kẻ đối địch đều sợ hãi.
Có tin đồn Nhiếp Hồn am hiểu nhất một loại nguyền rủa, chỉ cần một sợi tóc hoặc móng tay của kẻ địch là có thể thi triển Vu thuật, giết người vô hình.
Cứ thế, người tu Nhiếp Hồn tất nhiên là bí ẩn, người ngoài không muốn chọc vào.
"Chúng ta là tộc nhân Bạch Ngưu bộ lạc gần đây, không biết tiền bối tu hành tại đây, lúc trước lỗ mãng đến, xin tiền bối bớt giận, chúng ta lập tức rời đi ngay!" Trong mấy người này đi đầu là một người đàn ông trung niên, xem tu vi người này chỉ là Sơ Vu. Khi thấy ra hơi thở Nhiếp Hồn của Tô Minh thì gã lập tức căng thẳng, cung kính cúi đầu.
Bạch Ngưu bộ lạc của gã chỉ là bộ lạc nhỏ, nếu gặp Ương Vu bình thường còn đỡ, nhưng cỡ Linh Môi hoặc Nhiếp Hồn Ương Vu thì nhất định phải cung kính.
Nói xong người đàn ông vội vàng dẫn tộc nhân bên cạnh nhanh chóng rời khỏi đây. Mãi đến khi bay rất xa, thấy đối phương không đuổi theo mới thở dài nhẹ nhõm.